Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 279: Có Cảm Tình”

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Tuấn vẫn luôn bận rộn đến sáng hôm nay, lúc nhìn thời gian mới nhớ ra, sinh nhật của Kiều Phương Hạ sắp đến rồi, Lệ Quốc Chiến gọi anh trở về bàn bạc mà anh quên mất.Vội vàng chạy về nhà, cuối cùng cũng đuổi kịp.“Đi học à?” Anh nhìn cô thấp giọng hỏi.“Sáng nay em trực nhật” Kiều Phương Hạ gật đầu.Lệ Đình Tuấn im lặng, đón lấy cặp sách trên vai cô, xoay người đi ra ngoài.Kiều Phương Hạ gần như phải chạy chậm mới theo kịp bước chân anh, ngoan ngoãn đi theo sau anh và lên xe.Lệ Đình Tuấn cài chắc dây an toàn, thấy Kiều Phương Hạ từ cửa sau leo vào, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, em ngồi ghế phụ”“Hả?” Kiều Phương Hạ ngây ngốc một chút, người vừa chui vào xe một nửa liền khựng lại tại đó.“Ngồi ở phía trước” Lệ Đình Tuấn thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, kiên nhãn lặp lại một lần nữa.Thế là Kiều Phương Hạ thu chân mình lại, bước đến ngồi vào ghế phụ.Cô ngồi ghế sau đã quen, bình thường cũng không thắt dây an toàn gì, quay đầu tìm dây an toàn một lúc lâu cũng không tìm thấy, vừa ngẩng đầu, đáy mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần bất lực đang nhìn cô.“Ngược rồi” Anh nhìn cô thấp giọng nói.Đầu óc Kiều Phương Hạ vẫn chưa kịp phản ứng, anh bèn nghiêng người qua, cánh tay dài vòng qua cô, nắm lấy dây an toàn của ghế phụ.Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng, lúc này mới phản ứng lại được, anh nói là hướng thắt dây an toàn của cô ở đó làm sai rồi.Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ, đích thân giúp cô thắt lại dây an toàn.Giây phút anh thu tay về, phát hiện Kiều Phương Hạ đang mím môi, rủ mắt nhìn anh gần sát như trong tầm tay, trên má ửng hồng.Hương thơm ngọt ngào của cô bao vây trong hơi thở của anh, vừa giơ tay liền có thể tiếp xúc được.“Thành thật xin lỗi, là do em quá ngốc nghếch” Kiều Phương Hạ ngưng lại vài giây rồi nhỏ giọng xin lỗi Lệ Đình Tuấn.Lệ Đình Tuấn và cô đưa mắt nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng không có hành động gì thêm nữa, anh ngồi xuống ổn định với vẻ mặt không chút biểu cảm, rồi khởi động xe.Kiều Phương Hạ vẫn còn quá nhỏ, trong đầu anh không thể kiềm chế được suy nghĩ muốn hôn cô, nhưng cô lại cảm thấy ngượng ngùng vì sự xấu hổ của chính mình.Cho dù từ sau ngày hôm nay trở đi cô đã là người trưởng thành thì trong lòng Lệ Đình Tuấn cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.Cô chẳng có mấy người bạn bè, ngay cả khi có bạn bè thì cũng là kiểu hay thảo luận về các vấn đề học tập cùng nhau mà thôi..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ Đình Tuấn vẫn luôn bận rộn đến sáng hôm nay, lúc nhìn thời gian mới nhớ ra, sinh nhật của Kiều Phương Hạ sắp đến rồi, Lệ Quốc Chiến gọi anh trở về bàn bạc mà anh quên mất.

Vội vàng chạy về nhà, cuối cùng cũng đuổi kịp.

“Đi học à?” Anh nhìn cô thấp giọng hỏi.

“Sáng nay em trực nhật” Kiều Phương Hạ gật đầu.

Lệ Đình Tuấn im lặng, đón lấy cặp sách trên vai cô, xoay người đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ gần như phải chạy chậm mới theo kịp bước chân anh, ngoan ngoãn đi theo sau anh và lên xe.

Lệ Đình Tuấn cài chắc dây an toàn, thấy Kiều Phương Hạ từ cửa sau leo vào, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, em ngồi ghế phụ”

“Hả?” Kiều Phương Hạ ngây ngốc một chút, người vừa chui vào xe một nửa liền khựng lại tại đó.

“Ngồi ở phía trước” Lệ Đình Tuấn thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, kiên nhãn lặp lại một lần nữa.

Thế là Kiều Phương Hạ thu chân mình lại, bước đến ngồi vào ghế phụ.

Cô ngồi ghế sau đã quen, bình thường cũng không thắt dây an toàn gì, quay đầu tìm dây an toàn một lúc lâu cũng không tìm thấy, vừa ngẩng đầu, đáy mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần bất lực đang nhìn cô.

“Ngược rồi” Anh nhìn cô thấp giọng nói.

Đầu óc Kiều Phương Hạ vẫn chưa kịp phản ứng, anh bèn nghiêng người qua, cánh tay dài vòng qua cô, nắm lấy dây an toàn của ghế phụ.

Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng, lúc này mới phản ứng lại được, anh nói là hướng thắt dây an toàn của cô ở đó làm sai rồi.

Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ, đích thân giúp cô thắt lại dây an toàn.

Giây phút anh thu tay về, phát hiện Kiều Phương Hạ đang mím môi, rủ mắt nhìn anh gần sát như trong tầm tay, trên má ửng hồng.

Hương thơm ngọt ngào của cô bao vây trong hơi thở của anh, vừa giơ tay liền có thể tiếp xúc được.

“Thành thật xin lỗi, là do em quá ngốc nghếch” Kiều Phương Hạ ngưng lại vài giây rồi nhỏ giọng xin lỗi Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn và cô đưa mắt nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng không có hành động gì thêm nữa, anh ngồi xuống ổn định với vẻ mặt không chút biểu cảm, rồi khởi động xe.

Kiều Phương Hạ vẫn còn quá nhỏ, trong đầu anh không thể kiềm chế được suy nghĩ muốn hôn cô, nhưng cô lại cảm thấy ngượng ngùng vì sự xấu hổ của chính mình.

Cho dù từ sau ngày hôm nay trở đi cô đã là người trưởng thành thì trong lòng Lệ Đình Tuấn cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Image removed.

Cô chẳng có mấy người bạn bè, ngay cả khi có bạn bè thì cũng là kiểu hay thảo luận về các vấn đề học tập cùng nhau mà thôi..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Tuấn vẫn luôn bận rộn đến sáng hôm nay, lúc nhìn thời gian mới nhớ ra, sinh nhật của Kiều Phương Hạ sắp đến rồi, Lệ Quốc Chiến gọi anh trở về bàn bạc mà anh quên mất.Vội vàng chạy về nhà, cuối cùng cũng đuổi kịp.“Đi học à?” Anh nhìn cô thấp giọng hỏi.“Sáng nay em trực nhật” Kiều Phương Hạ gật đầu.Lệ Đình Tuấn im lặng, đón lấy cặp sách trên vai cô, xoay người đi ra ngoài.Kiều Phương Hạ gần như phải chạy chậm mới theo kịp bước chân anh, ngoan ngoãn đi theo sau anh và lên xe.Lệ Đình Tuấn cài chắc dây an toàn, thấy Kiều Phương Hạ từ cửa sau leo vào, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, em ngồi ghế phụ”“Hả?” Kiều Phương Hạ ngây ngốc một chút, người vừa chui vào xe một nửa liền khựng lại tại đó.“Ngồi ở phía trước” Lệ Đình Tuấn thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, kiên nhãn lặp lại một lần nữa.Thế là Kiều Phương Hạ thu chân mình lại, bước đến ngồi vào ghế phụ.Cô ngồi ghế sau đã quen, bình thường cũng không thắt dây an toàn gì, quay đầu tìm dây an toàn một lúc lâu cũng không tìm thấy, vừa ngẩng đầu, đáy mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần bất lực đang nhìn cô.“Ngược rồi” Anh nhìn cô thấp giọng nói.Đầu óc Kiều Phương Hạ vẫn chưa kịp phản ứng, anh bèn nghiêng người qua, cánh tay dài vòng qua cô, nắm lấy dây an toàn của ghế phụ.Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng, lúc này mới phản ứng lại được, anh nói là hướng thắt dây an toàn của cô ở đó làm sai rồi.Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ, đích thân giúp cô thắt lại dây an toàn.Giây phút anh thu tay về, phát hiện Kiều Phương Hạ đang mím môi, rủ mắt nhìn anh gần sát như trong tầm tay, trên má ửng hồng.Hương thơm ngọt ngào của cô bao vây trong hơi thở của anh, vừa giơ tay liền có thể tiếp xúc được.“Thành thật xin lỗi, là do em quá ngốc nghếch” Kiều Phương Hạ ngưng lại vài giây rồi nhỏ giọng xin lỗi Lệ Đình Tuấn.Lệ Đình Tuấn và cô đưa mắt nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng không có hành động gì thêm nữa, anh ngồi xuống ổn định với vẻ mặt không chút biểu cảm, rồi khởi động xe.Kiều Phương Hạ vẫn còn quá nhỏ, trong đầu anh không thể kiềm chế được suy nghĩ muốn hôn cô, nhưng cô lại cảm thấy ngượng ngùng vì sự xấu hổ của chính mình.Cho dù từ sau ngày hôm nay trở đi cô đã là người trưởng thành thì trong lòng Lệ Đình Tuấn cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.Cô chẳng có mấy người bạn bè, ngay cả khi có bạn bè thì cũng là kiểu hay thảo luận về các vấn đề học tập cùng nhau mà thôi..

Chương 279: Có Cảm Tình”