“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 284: Yêu Sớm Rồi
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… €ó lẽ lời cảnh cáo lần trước mà anh dành cho hiệu trưởng vẫn chưa đủ sức răn đe, cho nên không khí khói bụi ô uế của ngôi trường này vẫn chưa hề thay đổi một chút nào.“Xử lý mọi việc xong xuôi thì bảo ông ta gọi điện lại cho tôi” Lệ Đình Tuấn nói xong, liền nắm lấy tay của Kiêu Phương Hạ, xoay người bước ra ngoài.kiều Phương Hạ vô thức rụt tay lại.Bây giờ cô quá bẩn thỉu và hôi hám, Lệ Đình Tuấn sẽ ghét bỏ cô mất thôi.Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chăm bàn tay vừa rụt lại của cô, hơi nghiêng người qua, lại nắm lấy tay cô, lần này dùng lực còn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, không cho cô cơ hội để rụt tay lại.“Anh dạy cho em võ tự vệ, không phải để em làm vật trưng bày rồi để đó” Anh lạnh lùng nói.Kiều Phương Hạ luôn tốt bụng hiền lành quá mức, bị đánh cũng không đánh trả lại, đây không phải là nguyên tắc làm người của Lệ Đình Tuấn.Kiều Phương Hạ đi theo phía sau lưng anh, không hé răng nói một lời.Khi cả hai quay trở lại xe, cơ thể của Kiều Phương Hạ đã cảm thấy ấm áp hơn một chút, lúc này cô mới lạnh đến mức không nhịn được run lên cầm cập.Lệ Đình Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi lại ném một chiếc chăn dự phòng trên xe vào người cô.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ tái nhợt đi vì lạnh, lạnh căm căm mà vẫn cứng đầu cố chịu đựng nói: “Em không sao, miệng của người ta mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói.”“Em có sao” Lệ Đình Tuấn tăng âm lượng lên và ngắt lời cô.Kiều Phương Hạ liếc nhìn đôi lông mày cau lại vì tức giận của anh, rồi thì thầm nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ đến giờ em đã nghe đủ những lời này rồi.Nếu như mỗi lần đều đi so đo để bụng, thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa?”Bị chứng tự kỷ hành hạ giày vò trong biết bao năm qua, thật ra trong lòng Kiều Phương Hạ rõ ràng hơn ai hết, cô muốn gì và không muốn gì.Cô không muốn mình vừa leo ra khỏi vực thắm tăm tối lại bị đánh quay trở lại đó một cách tàn nhãn.Cô muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với cảm giác hài lòng.Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn khẽ di chuyển, sắc mặt của anh có chút u ám và không rõ ràng, anh và cô nhìn chằm chằm vào nhau trong một hai phút.Ngay cả khi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng trong đôi mắt của Kiều Phương Hạ vẫn sáng lên.Thứ ánh sáng này không thể giả vờ mà có được.Mà những nỗi đau này của cô không chỉ đến từ An Phương Diệp, mà còn đến từ anh.Bởi vì anh không chịu chấp nhận An Phương Diệp, mãi vẫn không cho An Phương Diệp kết hôn vị Quốc Chiến.An Phương Diệp không danh không phận nên mới dẫn đến việc Kiều Phương Hạ bị ức h**p và xúc phạm.Anh đột nhiên cảm thấy sự kiền trì bao lâu nay của mình là sai lầm.Nhưng nếu anh đồng ý cho An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến đăng ký kết hôn, thì giữa anh và Kiều Phương Hạ sẽ có thêm một bức tường ngăn cách, như vậy sẽ đẩy cô ra xa anh hơn nữa.Khó khăn lắm cuối cùng anh cũng đợi được cô lớn lên, không phải là để cô xa cách anh.Kiều Phương Hạ thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn xuống bộ dạng bẩn thỉu của bản thân bây giờ, cô khế thì thầm nói: “Bây giờ em không muốn về nhà, mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng lắm, em không muốn khiến mẹ phải buồn.”Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, sau đó thấp giọng ừ một tiếng..
€ó lẽ lời cảnh cáo lần trước mà anh dành cho hiệu trưởng vẫn chưa đủ sức răn đe, cho nên không khí khói bụi ô uế của ngôi trường này vẫn chưa hề thay đổi một chút nào.
“Xử lý mọi việc xong xuôi thì bảo ông ta gọi điện lại cho tôi” Lệ Đình Tuấn nói xong, liền nắm lấy tay của Kiêu Phương Hạ, xoay người bước ra ngoài.
kiều Phương Hạ vô thức rụt tay lại.
Bây giờ cô quá bẩn thỉu và hôi hám, Lệ Đình Tuấn sẽ ghét bỏ cô mất thôi.
Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chăm bàn tay vừa rụt lại của cô, hơi nghiêng người qua, lại nắm lấy tay cô, lần này dùng lực còn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, không cho cô cơ hội để rụt tay lại.
“Anh dạy cho em võ tự vệ, không phải để em làm vật trưng bày rồi để đó” Anh lạnh lùng nói.
Kiều Phương Hạ luôn tốt bụng hiền lành quá mức, bị đánh cũng không đánh trả lại, đây không phải là nguyên tắc làm người của Lệ Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ đi theo phía sau lưng anh, không hé răng nói một lời.
Khi cả hai quay trở lại xe, cơ thể của Kiều Phương Hạ đã cảm thấy ấm áp hơn một chút, lúc này cô mới lạnh đến mức không nhịn được run lên cầm cập.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi lại ném một chiếc chăn dự phòng trên xe vào người cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ tái nhợt đi vì lạnh, lạnh căm căm mà vẫn cứng đầu cố chịu đựng nói: “Em không sao, miệng của người ta mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói.”
“Em có sao” Lệ Đình Tuấn tăng âm lượng lên và ngắt lời cô.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn đôi lông mày cau lại vì tức giận của anh, rồi thì thầm nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ đến giờ em đã nghe đủ những lời này rồi.
Nếu như mỗi lần đều đi so đo để bụng, thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa?”
Bị chứng tự kỷ hành hạ giày vò trong biết bao năm qua, thật ra trong lòng Kiều Phương Hạ rõ ràng hơn ai hết, cô muốn gì và không muốn gì.
Cô không muốn mình vừa leo ra khỏi vực thắm tăm tối lại bị đánh quay trở lại đó một cách tàn nhãn.
Cô muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với cảm giác hài lòng.
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn khẽ di chuyển, sắc mặt của anh có chút u ám và không rõ ràng, anh và cô nhìn chằm chằm vào nhau trong một hai phút.
Ngay cả khi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng trong đôi mắt của Kiều Phương Hạ vẫn sáng lên.
Thứ ánh sáng này không thể giả vờ mà có được.
Mà những nỗi đau này của cô không chỉ đến từ An Phương Diệp, mà còn đến từ anh.
Bởi vì anh không chịu chấp nhận An Phương Diệp, mãi vẫn không cho An Phương Diệp kết hôn vị Quốc Chiến.
An Phương Diệp không danh không phận nên mới dẫn đến việc Kiều Phương Hạ bị ức h**p và xúc phạm.
Anh đột nhiên cảm thấy sự kiền trì bao lâu nay của mình là sai lầm.
Nhưng nếu anh đồng ý cho An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến đăng ký kết hôn, thì giữa anh và Kiều Phương Hạ sẽ có thêm một bức tường ngăn cách, như vậy sẽ đẩy cô ra xa anh hơn nữa.
Khó khăn lắm cuối cùng anh cũng đợi được cô lớn lên, không phải là để cô xa cách anh.
Kiều Phương Hạ thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn xuống bộ dạng bẩn thỉu của bản thân bây giờ, cô khế thì thầm nói: “Bây giờ em không muốn về nhà, mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng lắm, em không muốn khiến mẹ phải buồn.”
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, sau đó thấp giọng ừ một tiếng..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… €ó lẽ lời cảnh cáo lần trước mà anh dành cho hiệu trưởng vẫn chưa đủ sức răn đe, cho nên không khí khói bụi ô uế của ngôi trường này vẫn chưa hề thay đổi một chút nào.“Xử lý mọi việc xong xuôi thì bảo ông ta gọi điện lại cho tôi” Lệ Đình Tuấn nói xong, liền nắm lấy tay của Kiêu Phương Hạ, xoay người bước ra ngoài.kiều Phương Hạ vô thức rụt tay lại.Bây giờ cô quá bẩn thỉu và hôi hám, Lệ Đình Tuấn sẽ ghét bỏ cô mất thôi.Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chăm bàn tay vừa rụt lại của cô, hơi nghiêng người qua, lại nắm lấy tay cô, lần này dùng lực còn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, không cho cô cơ hội để rụt tay lại.“Anh dạy cho em võ tự vệ, không phải để em làm vật trưng bày rồi để đó” Anh lạnh lùng nói.Kiều Phương Hạ luôn tốt bụng hiền lành quá mức, bị đánh cũng không đánh trả lại, đây không phải là nguyên tắc làm người của Lệ Đình Tuấn.Kiều Phương Hạ đi theo phía sau lưng anh, không hé răng nói một lời.Khi cả hai quay trở lại xe, cơ thể của Kiều Phương Hạ đã cảm thấy ấm áp hơn một chút, lúc này cô mới lạnh đến mức không nhịn được run lên cầm cập.Lệ Đình Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi lại ném một chiếc chăn dự phòng trên xe vào người cô.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ tái nhợt đi vì lạnh, lạnh căm căm mà vẫn cứng đầu cố chịu đựng nói: “Em không sao, miệng của người ta mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói.”“Em có sao” Lệ Đình Tuấn tăng âm lượng lên và ngắt lời cô.Kiều Phương Hạ liếc nhìn đôi lông mày cau lại vì tức giận của anh, rồi thì thầm nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ đến giờ em đã nghe đủ những lời này rồi.Nếu như mỗi lần đều đi so đo để bụng, thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa?”Bị chứng tự kỷ hành hạ giày vò trong biết bao năm qua, thật ra trong lòng Kiều Phương Hạ rõ ràng hơn ai hết, cô muốn gì và không muốn gì.Cô không muốn mình vừa leo ra khỏi vực thắm tăm tối lại bị đánh quay trở lại đó một cách tàn nhãn.Cô muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với cảm giác hài lòng.Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn khẽ di chuyển, sắc mặt của anh có chút u ám và không rõ ràng, anh và cô nhìn chằm chằm vào nhau trong một hai phút.Ngay cả khi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng trong đôi mắt của Kiều Phương Hạ vẫn sáng lên.Thứ ánh sáng này không thể giả vờ mà có được.Mà những nỗi đau này của cô không chỉ đến từ An Phương Diệp, mà còn đến từ anh.Bởi vì anh không chịu chấp nhận An Phương Diệp, mãi vẫn không cho An Phương Diệp kết hôn vị Quốc Chiến.An Phương Diệp không danh không phận nên mới dẫn đến việc Kiều Phương Hạ bị ức h**p và xúc phạm.Anh đột nhiên cảm thấy sự kiền trì bao lâu nay của mình là sai lầm.Nhưng nếu anh đồng ý cho An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến đăng ký kết hôn, thì giữa anh và Kiều Phương Hạ sẽ có thêm một bức tường ngăn cách, như vậy sẽ đẩy cô ra xa anh hơn nữa.Khó khăn lắm cuối cùng anh cũng đợi được cô lớn lên, không phải là để cô xa cách anh.Kiều Phương Hạ thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn xuống bộ dạng bẩn thỉu của bản thân bây giờ, cô khế thì thầm nói: “Bây giờ em không muốn về nhà, mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng lắm, em không muốn khiến mẹ phải buồn.”Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, sau đó thấp giọng ừ một tiếng..