Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 301

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Sở dĩ chờ đến bây giờ Lệ Đình Tuấn mới ra tay chính là muốn chờ cho hôn lễ của bọn họ kết kết thúc, chờ cô ta chính thức vào trong nhà họ Tiêu.Bởi vì so với việc ngồi tù, điều khiến cho cô ta càng khó tiếp nhận hơn, khiến cho cô ta càng cảm thấy giày vò hơn chính là việc cô ta mất đi tất cả những thứ mà mình mong muốn, hủy hoại sạch sẽ tôn nghiêm của cô ta.Cô ta đứng ở trên lễ đài cao nhất, nhìn thấy ba mẹ Tiêu Hoàng Khải khóc ngất dưới đất, nhìn thấy mọi người giống như ruồi bọ mất đầu, không biết nên thu dọn hiện trường như thế nào.Trong lúc hôn loạn, Kiều Đông Phương chậm rãi đi tới trước mặt cô ta “Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chẳm vào Kiều Đông Phương, nước mắt ướt nhòe, dùng giọng điệu cầu xin nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng.“Sau khi gả cho Tiêu Hoàng Khải con chính là người nhà họ Tiêu.Sau này bớt về nhà mình đi, nếu như mẹ con nhớ con thì bs sẽ bảo bà ấy qua thăm con” Kiều Đông Phương nhìn chằm chắm vào Kiều Diệp Ngọc, sắc mặt phức tạp trả lời cô ta.Ông ta đã hết cách rồi, dùng một Kiều Diệp Ngọc để đổi lấy sự bình an của nhà họ Kiều, chỉ có như thế thì nhà họ Kiều mới có thể sống tiếp được.Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ kết cục cho việc chống đối lại Lệ Đình Tuấn.Nếu như ông ta không nghe theo mệnh lệnh của Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người tiếp theo phải ngồi tù chính là ông ta.“Con tự xem mà làm đi” Kiều Đông Phương thở dài một hơi, thấp giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.Dứt lời, ông ta liền xoay người rời đi.“Ba! Ba không thể nào mặc kệ con được! Ba dẫn con đi đi!” Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy Kiều Đông Phương cũng rời đi, trong lòng cô ta đã hoàn toàn hoảng loạn.Ngay cả nhà họ Kiều cũng muốn bỏ rơi cô ta, cô ta còn có con đường sống nữa sao?Kiều Đông Phương cứ đi thẳng không hề quay đầu lại lấy một cái, trở về bên cạnh chỗ ngồi cầm áo lên rồi đi ngay.kiều Diệp Ngọc chỉ cảm thấy tiếng la hét âm ïxung quanh đã hút hết sạch không khí mà cô ta có thể hít thở.Đầu óc cô ta trống rồng nhìn thấy mấy người Lệ Đình Tuấn cùng nhau rời khỏi đây.Bỗng nhiên trên người cô ta có một sức lực không biết từ đâu ra, cô ta nhấc váy đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đuổi theo phương hướng mà bóng dáng Lệ Đình Tuấn biến mất.“Đình Tuấn!” Cô ta dốc sức hét to tên của anh, chạy một mạch từ.trong khách sạn đuổi ra đến đường quốc lộ.“Cậu hai, cô hai Kiều đang đuổi theo” Ở trên xe, Vô Nhật Huy nhìn hình ảnh qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói.Lệ Đình Tuấn chỉ hơi hơi cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.Dừng lại vài giây, lạnh nhạt đáp lại một chữ: “Đi”“Nhưng mà phía ông cụ..” Rốt cuộc Vô Nhật Huy vẫn có một chút băn khoăn.“Tôi nói là đi, tai bị điếc à?” Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày không vui, hỏi ngược lại anh ta.Buổi chiều Kiều Phương Hạ còn phải đi kiểm tra, anh đã nói anh sẽ đi cùng cô.“Vâng” Vô Nhật Huy không dám nhiều lời thêm nữa, lập tức nhấn chân ga phóng xe đi.Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy xe của Lệ Đình Tuấn càng lái càng nhanh, cô ta giống như đã phát điên, không quan tâm bất cứ điều gì mà chạy đuổi theo đẳng sau đuôi xe của anh: “Đình Tuấn, anh nghe em giải thích đã! Cầu xin anh đó!”Đến khúc cua, một chiếc ô tô bất ngờ lao ra đâm thẳng vào người Kiều Diệp Ngọc.Bên đường lập tức vang lên tiếng la hét sợ hãi của người qua đường, cơ thể Kiều Diệp Ngọc bị hất văng ra xa cả chục mét rồi ngã mạnh xuống đất.Kiều Phương Hạ được y tá đỡ dậy ngồi sang xe lăn bên cạnh.Cô nhìn thời gian thấy đã sắp đến hai giờ chiều..

Sở dĩ chờ đến bây giờ Lệ Đình Tuấn mới ra tay chính là muốn chờ cho hôn lễ của bọn họ kết kết thúc, chờ cô ta chính thức vào trong nhà họ Tiêu.

Bởi vì so với việc ngồi tù, điều khiến cho cô ta càng khó tiếp nhận hơn, khiến cho cô ta càng cảm thấy giày vò hơn chính là việc cô ta mất đi tất cả những thứ mà mình mong muốn, hủy hoại sạch sẽ tôn nghiêm của cô ta.

Cô ta đứng ở trên lễ đài cao nhất, nhìn thấy ba mẹ Tiêu Hoàng Khải khóc ngất dưới đất, nhìn thấy mọi người giống như ruồi bọ mất đầu, không biết nên thu dọn hiện trường như thế nào.

Trong lúc hôn loạn, Kiều Đông Phương chậm rãi đi tới trước mặt cô ta “Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chẳm vào Kiều Đông Phương, nước mắt ướt nhòe, dùng giọng điệu cầu xin nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng.

“Sau khi gả cho Tiêu Hoàng Khải con chính là người nhà họ Tiêu.

Sau này bớt về nhà mình đi, nếu như mẹ con nhớ con thì bs sẽ bảo bà ấy qua thăm con” Kiều Đông Phương nhìn chằm chắm vào Kiều Diệp Ngọc, sắc mặt phức tạp trả lời cô ta.

Ông ta đã hết cách rồi, dùng một Kiều Diệp Ngọc để đổi lấy sự bình an của nhà họ Kiều, chỉ có như thế thì nhà họ Kiều mới có thể sống tiếp được.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ kết cục cho việc chống đối lại Lệ Đình Tuấn.

Nếu như ông ta không nghe theo mệnh lệnh của Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người tiếp theo phải ngồi tù chính là ông ta.

“Con tự xem mà làm đi” Kiều Đông Phương thở dài một hơi, thấp giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.

Dứt lời, ông ta liền xoay người rời đi.

“Ba! Ba không thể nào mặc kệ con được! Ba dẫn con đi đi!” Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy Kiều Đông Phương cũng rời đi, trong lòng cô ta đã hoàn toàn hoảng loạn.

Ngay cả nhà họ Kiều cũng muốn bỏ rơi cô ta, cô ta còn có con đường sống nữa sao?

Kiều Đông Phương cứ đi thẳng không hề quay đầu lại lấy một cái, trở về bên cạnh chỗ ngồi cầm áo lên rồi đi ngay.

kiều Diệp Ngọc chỉ cảm thấy tiếng la hét âm ïxung quanh đã hút hết sạch không khí mà cô ta có thể hít thở.

Đầu óc cô ta trống rồng nhìn thấy mấy người Lệ Đình Tuấn cùng nhau rời khỏi đây.

Bỗng nhiên trên người cô ta có một sức lực không biết từ đâu ra, cô ta nhấc váy đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đuổi theo phương hướng mà bóng dáng Lệ Đình Tuấn biến mất.

“Đình Tuấn!” Cô ta dốc sức hét to tên của anh, chạy một mạch từ.

trong khách sạn đuổi ra đến đường quốc lộ.

“Cậu hai, cô hai Kiều đang đuổi theo” Ở trên xe, Vô Nhật Huy nhìn hình ảnh qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói.

Lệ Đình Tuấn chỉ hơi hơi cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.

Dừng lại vài giây, lạnh nhạt đáp lại một chữ: “Đi”

“Nhưng mà phía ông cụ..” Rốt cuộc Vô Nhật Huy vẫn có một chút băn khoăn.

“Tôi nói là đi, tai bị điếc à?” Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày không vui, hỏi ngược lại anh ta.

Buổi chiều Kiều Phương Hạ còn phải đi kiểm tra, anh đã nói anh sẽ đi cùng cô.

“Vâng” Vô Nhật Huy không dám nhiều lời thêm nữa, lập tức nhấn chân ga phóng xe đi.

Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy xe của Lệ Đình Tuấn càng lái càng nhanh, cô ta giống như đã phát điên, không quan tâm bất cứ điều gì mà chạy đuổi theo đẳng sau đuôi xe của anh: “Đình Tuấn, anh nghe em giải thích đã! Cầu xin anh đó!”

Đến khúc cua, một chiếc ô tô bất ngờ lao ra đâm thẳng vào người Kiều Diệp Ngọc.

Bên đường lập tức vang lên tiếng la hét sợ hãi của người qua đường, cơ thể Kiều Diệp Ngọc bị hất văng ra xa cả chục mét rồi ngã mạnh xuống đất.

Kiều Phương Hạ được y tá đỡ dậy ngồi sang xe lăn bên cạnh.

Cô nhìn thời gian thấy đã sắp đến hai giờ chiều..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Sở dĩ chờ đến bây giờ Lệ Đình Tuấn mới ra tay chính là muốn chờ cho hôn lễ của bọn họ kết kết thúc, chờ cô ta chính thức vào trong nhà họ Tiêu.Bởi vì so với việc ngồi tù, điều khiến cho cô ta càng khó tiếp nhận hơn, khiến cho cô ta càng cảm thấy giày vò hơn chính là việc cô ta mất đi tất cả những thứ mà mình mong muốn, hủy hoại sạch sẽ tôn nghiêm của cô ta.Cô ta đứng ở trên lễ đài cao nhất, nhìn thấy ba mẹ Tiêu Hoàng Khải khóc ngất dưới đất, nhìn thấy mọi người giống như ruồi bọ mất đầu, không biết nên thu dọn hiện trường như thế nào.Trong lúc hôn loạn, Kiều Đông Phương chậm rãi đi tới trước mặt cô ta “Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chẳm vào Kiều Đông Phương, nước mắt ướt nhòe, dùng giọng điệu cầu xin nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng.“Sau khi gả cho Tiêu Hoàng Khải con chính là người nhà họ Tiêu.Sau này bớt về nhà mình đi, nếu như mẹ con nhớ con thì bs sẽ bảo bà ấy qua thăm con” Kiều Đông Phương nhìn chằm chắm vào Kiều Diệp Ngọc, sắc mặt phức tạp trả lời cô ta.Ông ta đã hết cách rồi, dùng một Kiều Diệp Ngọc để đổi lấy sự bình an của nhà họ Kiều, chỉ có như thế thì nhà họ Kiều mới có thể sống tiếp được.Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ kết cục cho việc chống đối lại Lệ Đình Tuấn.Nếu như ông ta không nghe theo mệnh lệnh của Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người tiếp theo phải ngồi tù chính là ông ta.“Con tự xem mà làm đi” Kiều Đông Phương thở dài một hơi, thấp giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.Dứt lời, ông ta liền xoay người rời đi.“Ba! Ba không thể nào mặc kệ con được! Ba dẫn con đi đi!” Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy Kiều Đông Phương cũng rời đi, trong lòng cô ta đã hoàn toàn hoảng loạn.Ngay cả nhà họ Kiều cũng muốn bỏ rơi cô ta, cô ta còn có con đường sống nữa sao?Kiều Đông Phương cứ đi thẳng không hề quay đầu lại lấy một cái, trở về bên cạnh chỗ ngồi cầm áo lên rồi đi ngay.kiều Diệp Ngọc chỉ cảm thấy tiếng la hét âm ïxung quanh đã hút hết sạch không khí mà cô ta có thể hít thở.Đầu óc cô ta trống rồng nhìn thấy mấy người Lệ Đình Tuấn cùng nhau rời khỏi đây.Bỗng nhiên trên người cô ta có một sức lực không biết từ đâu ra, cô ta nhấc váy đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đuổi theo phương hướng mà bóng dáng Lệ Đình Tuấn biến mất.“Đình Tuấn!” Cô ta dốc sức hét to tên của anh, chạy một mạch từ.trong khách sạn đuổi ra đến đường quốc lộ.“Cậu hai, cô hai Kiều đang đuổi theo” Ở trên xe, Vô Nhật Huy nhìn hình ảnh qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói.Lệ Đình Tuấn chỉ hơi hơi cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.Dừng lại vài giây, lạnh nhạt đáp lại một chữ: “Đi”“Nhưng mà phía ông cụ..” Rốt cuộc Vô Nhật Huy vẫn có một chút băn khoăn.“Tôi nói là đi, tai bị điếc à?” Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày không vui, hỏi ngược lại anh ta.Buổi chiều Kiều Phương Hạ còn phải đi kiểm tra, anh đã nói anh sẽ đi cùng cô.“Vâng” Vô Nhật Huy không dám nhiều lời thêm nữa, lập tức nhấn chân ga phóng xe đi.Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy xe của Lệ Đình Tuấn càng lái càng nhanh, cô ta giống như đã phát điên, không quan tâm bất cứ điều gì mà chạy đuổi theo đẳng sau đuôi xe của anh: “Đình Tuấn, anh nghe em giải thích đã! Cầu xin anh đó!”Đến khúc cua, một chiếc ô tô bất ngờ lao ra đâm thẳng vào người Kiều Diệp Ngọc.Bên đường lập tức vang lên tiếng la hét sợ hãi của người qua đường, cơ thể Kiều Diệp Ngọc bị hất văng ra xa cả chục mét rồi ngã mạnh xuống đất.Kiều Phương Hạ được y tá đỡ dậy ngồi sang xe lăn bên cạnh.Cô nhìn thời gian thấy đã sắp đến hai giờ chiều..

Chương 301