“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 305
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh đưa tay đóng cửa, Kiều Phương Hạ thông qua cửa sổ bằng kính nhìn Lệ Đình Tuấn mấy lần, Lệ Đình Tuấn đang ở bên ngoài gọi điện thoại, vẻ mặt hơi cứng lại rất khó coi, dáng vẻ vừa mất kiên nhẫn vừa khó chịu.Lúc cô đang nhìn chăm chăm anh thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, tâm mắt hai người vừa đúng lúc đối diện nhau.“..Hôm đó cô ấy chỉ sinh một bé trai, trên hồ sơ khám thai cũng là chỉ ghi một đứa bé… Hơn nữa chúng tôi cũng đến tất cả các khoa sản ở nước Nguyệt Chỉ để hỏi qua rồi, cô ấy chỉ sinh con một lần, cũng không phải có hồ sơ sinh con lần thứ hai.”“Trừ khi… Cô ấy đến nước khác để sinh đứa bé.”Người trong điện thoại thận trọng trả lời Lệ Đình Tuấn.Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ trong phòng bệnh, không lên tiếng.Nếu An Ninh không phải con của Kiều Phương Hạ vậy tại sao cô ấy phải dùng cái tên này làm biệt danh của cô ấy?Có ba khả năng, thứ nhất, giống như đã nói trên điện thoại, An Ninh không phải là đứa con Kiều Phương Hạ sinh ở nước Nguyệt Chỉ, đứa trẻ này là con của Cố Dương Hàn.Thứ hai, đối với cô mà nói An Ninh vô cùng quan trọng, là đứa bé quan trọng bên cạnh cô.Thứ ba, anh vốn cho rằng An Ninh là em gái ruột của Đình Trung, hai người bọn họ là sinh đôi trai gái.Nhưng nhìn trước mắt khả năng này không lớn.Rốt cuộc Kiều Phương Hạ còn lừa dối anh bao nhiêu chuyện?“Ông chủ, chuyện này tạm thời có phải điều tra tiếp nữa không?”Lão Năm ở bên kia điện thoại đắn đo một hồi rồi dè đặt nói: “Em nghĩ đợi đến lúc thời cơ chín mùi chị dâu nhất định sế chủ động nói với anh về lai lịch đứa bé.”“Cậu không muốn tôi điều tra là vì sợ đứa bé này là con của Cố Dương Hàn thì tôi sẽ không tiếp nhận nổi sự thật sao?” Anh khẽ cười Tồi nói.“Không phải…” Lão Năm ở bên kia đang phiền muộn vỗ vỗ miệng mình, úp úp mở mở nói: “Chủ yếu là do đứa bé này không có hộ khẩu, em điều tra hồ sơ cô bé, quốc tịch của cô bé không phải ở nước Nguyệt Chỉ mà đăng ký địa chỉ tại một nhóm phòng cho thuê ở nước Bạch Vân”“Tuổi tác, ngày sinh, ba mẹ của cô bé, tất cả thông tin đều trống không! Quan trọng là đứa bé này còn chưa đi học, nếu không ngược lại chúng ta đã có thể lấy một ít thông tin hữu dụng từ trường học nào đó rồi”“Cậu thấy con bé khoảng bao tuổi?” Lệ Đình Tuấn dừng lại, nhẹ giọng hỏi ngược lại.Lão Năm đắn đo rồi trả lời: “Ở lậu hết hạn năm năm trước, chắc cũng hơn hai tuổi rồi?”Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.Nếu là hai tuổi thì là lúc Kiều Phương Hạ ở cùng Cố Dương Hàn.Nếu là ba tuổi thì là con của anh.Nếu hơn hai tuổi thì là con của người khác, không có quan hệ với Kiều Phương Hạ.Đôi mắt đen của Lệ Đình Tuấn chợt hơi lóe lên một cái, dừng mấy giây rồi chỉ cười với cô một cái, nói: “Vậy thì tốt.”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đưa tay đóng cửa, Kiều Phương Hạ thông qua cửa sổ bằng kính nhìn Lệ Đình Tuấn mấy lần, Lệ Đình Tuấn đang ở bên ngoài gọi điện thoại, vẻ mặt hơi cứng lại rất khó coi, dáng vẻ vừa mất kiên nhẫn vừa khó chịu.
Lúc cô đang nhìn chăm chăm anh thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, tâm mắt hai người vừa đúng lúc đối diện nhau.
“..
Hôm đó cô ấy chỉ sinh một bé trai, trên hồ sơ khám thai cũng là chỉ ghi một đứa bé… Hơn nữa chúng tôi cũng đến tất cả các khoa sản ở nước Nguyệt Chỉ để hỏi qua rồi, cô ấy chỉ sinh con một lần, cũng không phải có hồ sơ sinh con lần thứ hai.”
“Trừ khi… Cô ấy đến nước khác để sinh đứa bé.”
Người trong điện thoại thận trọng trả lời Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ trong phòng bệnh, không lên tiếng.
Nếu An Ninh không phải con của Kiều Phương Hạ vậy tại sao cô ấy phải dùng cái tên này làm biệt danh của cô ấy?
Có ba khả năng, thứ nhất, giống như đã nói trên điện thoại, An Ninh không phải là đứa con Kiều Phương Hạ sinh ở nước Nguyệt Chỉ, đứa trẻ này là con của Cố Dương Hàn.
Thứ hai, đối với cô mà nói An Ninh vô cùng quan trọng, là đứa bé quan trọng bên cạnh cô.
Thứ ba, anh vốn cho rằng An Ninh là em gái ruột của Đình Trung, hai người bọn họ là sinh đôi trai gái.
Nhưng nhìn trước mắt khả năng này không lớn.
Rốt cuộc Kiều Phương Hạ còn lừa dối anh bao nhiêu chuyện?
“Ông chủ, chuyện này tạm thời có phải điều tra tiếp nữa không?”
Lão Năm ở bên kia điện thoại đắn đo một hồi rồi dè đặt nói: “Em nghĩ đợi đến lúc thời cơ chín mùi chị dâu nhất định sế chủ động nói với anh về lai lịch đứa bé.”
“Cậu không muốn tôi điều tra là vì sợ đứa bé này là con của Cố Dương Hàn thì tôi sẽ không tiếp nhận nổi sự thật sao?” Anh khẽ cười Tồi nói.
“Không phải…” Lão Năm ở bên kia đang phiền muộn vỗ vỗ miệng mình, úp úp mở mở nói: “Chủ yếu là do đứa bé này không có hộ khẩu, em điều tra hồ sơ cô bé, quốc tịch của cô bé không phải ở nước Nguyệt Chỉ mà đăng ký địa chỉ tại một nhóm phòng cho thuê ở nước Bạch Vân”
“Tuổi tác, ngày sinh, ba mẹ của cô bé, tất cả thông tin đều trống không! Quan trọng là đứa bé này còn chưa đi học, nếu không ngược lại chúng ta đã có thể lấy một ít thông tin hữu dụng từ trường học nào đó rồi”
“Cậu thấy con bé khoảng bao tuổi?” Lệ Đình Tuấn dừng lại, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Lão Năm đắn đo rồi trả lời: “Ở lậu hết hạn năm năm trước, chắc cũng hơn hai tuổi rồi?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.
Nếu là hai tuổi thì là lúc Kiều Phương Hạ ở cùng Cố Dương Hàn.
Nếu là ba tuổi thì là con của anh.
Nếu hơn hai tuổi thì là con của người khác, không có quan hệ với Kiều Phương Hạ.
Đôi mắt đen của Lệ Đình Tuấn chợt hơi lóe lên một cái, dừng mấy giây rồi chỉ cười với cô một cái, nói: “Vậy thì tốt.”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh đưa tay đóng cửa, Kiều Phương Hạ thông qua cửa sổ bằng kính nhìn Lệ Đình Tuấn mấy lần, Lệ Đình Tuấn đang ở bên ngoài gọi điện thoại, vẻ mặt hơi cứng lại rất khó coi, dáng vẻ vừa mất kiên nhẫn vừa khó chịu.Lúc cô đang nhìn chăm chăm anh thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, tâm mắt hai người vừa đúng lúc đối diện nhau.“..Hôm đó cô ấy chỉ sinh một bé trai, trên hồ sơ khám thai cũng là chỉ ghi một đứa bé… Hơn nữa chúng tôi cũng đến tất cả các khoa sản ở nước Nguyệt Chỉ để hỏi qua rồi, cô ấy chỉ sinh con một lần, cũng không phải có hồ sơ sinh con lần thứ hai.”“Trừ khi… Cô ấy đến nước khác để sinh đứa bé.”Người trong điện thoại thận trọng trả lời Lệ Đình Tuấn.Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ trong phòng bệnh, không lên tiếng.Nếu An Ninh không phải con của Kiều Phương Hạ vậy tại sao cô ấy phải dùng cái tên này làm biệt danh của cô ấy?Có ba khả năng, thứ nhất, giống như đã nói trên điện thoại, An Ninh không phải là đứa con Kiều Phương Hạ sinh ở nước Nguyệt Chỉ, đứa trẻ này là con của Cố Dương Hàn.Thứ hai, đối với cô mà nói An Ninh vô cùng quan trọng, là đứa bé quan trọng bên cạnh cô.Thứ ba, anh vốn cho rằng An Ninh là em gái ruột của Đình Trung, hai người bọn họ là sinh đôi trai gái.Nhưng nhìn trước mắt khả năng này không lớn.Rốt cuộc Kiều Phương Hạ còn lừa dối anh bao nhiêu chuyện?“Ông chủ, chuyện này tạm thời có phải điều tra tiếp nữa không?”Lão Năm ở bên kia điện thoại đắn đo một hồi rồi dè đặt nói: “Em nghĩ đợi đến lúc thời cơ chín mùi chị dâu nhất định sế chủ động nói với anh về lai lịch đứa bé.”“Cậu không muốn tôi điều tra là vì sợ đứa bé này là con của Cố Dương Hàn thì tôi sẽ không tiếp nhận nổi sự thật sao?” Anh khẽ cười Tồi nói.“Không phải…” Lão Năm ở bên kia đang phiền muộn vỗ vỗ miệng mình, úp úp mở mở nói: “Chủ yếu là do đứa bé này không có hộ khẩu, em điều tra hồ sơ cô bé, quốc tịch của cô bé không phải ở nước Nguyệt Chỉ mà đăng ký địa chỉ tại một nhóm phòng cho thuê ở nước Bạch Vân”“Tuổi tác, ngày sinh, ba mẹ của cô bé, tất cả thông tin đều trống không! Quan trọng là đứa bé này còn chưa đi học, nếu không ngược lại chúng ta đã có thể lấy một ít thông tin hữu dụng từ trường học nào đó rồi”“Cậu thấy con bé khoảng bao tuổi?” Lệ Đình Tuấn dừng lại, nhẹ giọng hỏi ngược lại.Lão Năm đắn đo rồi trả lời: “Ở lậu hết hạn năm năm trước, chắc cũng hơn hai tuổi rồi?”Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.Nếu là hai tuổi thì là lúc Kiều Phương Hạ ở cùng Cố Dương Hàn.Nếu là ba tuổi thì là con của anh.Nếu hơn hai tuổi thì là con của người khác, không có quan hệ với Kiều Phương Hạ.Đôi mắt đen của Lệ Đình Tuấn chợt hơi lóe lên một cái, dừng mấy giây rồi chỉ cười với cô một cái, nói: “Vậy thì tốt.”.