“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 309
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Cho đến bây giờ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra cách đây ba năm.Hơn nữa, ngay cả Tống Vân Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra sau ngày đó.Tại sao Lệ Đình Tuấn lại tức giận đưa đứa nhỏ rời khỏi bệnh viện, suốt ba năm sau đó, anh chỉ coi như Kiều Phương Hạ đã qua đời.Lý do của việc này, chỉ lúc ở bệnh viện Kiều Diệp Ngọc mới biết.“ông cụ vẫn luôn chiếu cố tôi”Một lúc lâu, cô lại thì thầm với chính mình, khóe miệng lẩm bẩm.Trong phòng bệnh, ông cụ nhà họ Kiều đang năm kê nửa giường để đọc báo.Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, ông cụ nhà họ Kiều cũng không nhận ra được.Kiều Phương Hạ cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt ông hồng hào một chút, còn tốt hơn lần trước lúc cô đưa ông đến bệnh viện hóa trị.Cô còn tưởng rắng, lúc trên đường đến đây, Đường Nguyên Khiết Đan vì muốn lừa cô nên mới kể những câu chuyện nhảm nhí để cô khỏi lo lắng, nhưng không ngờ lại là sự thật.Sau khi đọc một đoạn tin tức, ông lão đang định lật trang sách, ánh mắt bỗng nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ở cửa.Ông cụ sững sờ một lúc, sau đó cười với Kiều Phương Hạ.“Ông nội” Kiều Phương Hạ mím môi gọi ông cụ một tiếng.Ông cụ nhà họ Kiều nhìn lên nhìn xuống Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ thần sắc không có gì thay đổi, liền gật đầu hài lòng đáp: “Ôi, người không sao là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi”Kiều Phương Hạ bị Đường Nguyên Khiết Đan đẩy đến bên mép giường, cầm tài liệu đầu giường của ông cụ nhà họ Kiều lên xem, kết quả kiểm tra không có chuyển biến xấu đi.“Có đúng là Lệ Đình Tuấn mời bác sĩ đến không ạ?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi ông cụ.Ông cụ nhà họ Kiều lắc đầu trả lời: “Hình như không phải, bác sỹ đó đột nhiên tự tìm đến đây, là bác sỹ trưởng của ông đưa tới, anh ấy nói ông nên thử châm cứu và xoa bóp, như vậy ông sẽ đỡ đau hơn”“Trong lòng ông nghĩ, ông nhiều nhất cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, cố gắng thử xem sao.Không ngờ sau hai lần tới đây, quả thật có tác dụng, ông có thể ra khỏi giường đi lại một mình!”Ông tự chủ động tìm bác sĩ trung y tới đây?Kiều Phương Hạ khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên sự nghỉ ngờ.Cô vẫn nghĩ là do Lệ Đình Tuấn giới thiệu.Thế nhưng khi tới đây nhìn mọi thứ như vậy, chắc hẳn không phải là Lệ Đình Tuấn.Lúc này, trong đầu Kiều Phương Hạ chợt lóe lên một bóng dáng: Mặc Hàn Bảo.Nhà họ Mặc là dòng họ võ cổ thế gia duy nhất có hệ thống hoàn chỉnh, họ truyền lại cho người đời nay những thứ không phải ai cũng có như như khí công, võ thuật, trung y.Những thứ này đều không phải là tiểu thuyết hay những lời khoa trương như trên tivi, mà đây là sự tồn tại có thật.Mặc Hàn Bảo là sư thúc trung y có phương pháp vô cùng cao siêu, Kiều Phương Hạ đã từng biết một câu chuyện, cô đã tận mắt chứng kiến anh ta cứu một bệnh nhân xuất huyết não hấp hối bằng vài mũi kim, sau khi cầm máu bằng kim hoa mai, bệnh nhân đã sống lại chỉ trong vòng một giờ.Nếu như anh ta đích thân ra mặt, bệnh tình của ông cụ nhà họ Kiều có thể trì hoãn, cũng không phải là chuyện không thể.Kiều Phương Hạ tính toán, đợi đến khi cơ thể khỏi hẳn, nhất định phải tìm cơ hội trở về, nhất định phải hỏi Sư phụ chuyện gì đang xảy ra.Ông cụ nhà họ Kiều nhìn Kiều Phương Hạ một hồi lâu không lên tiếng, liền hỏi cô: “Lẽ nào là cháu mời đến?”“Cháu cũng không biết nữa”Kiều Phương Hạ cười nhẹ với ông cụ nhà họ Kiều rồi đáp: “Nhưng nếu anh ta chủ động tìm đến, đó cũng là nhờ phúc khí của ông.Hiện tại ông cũng đừng lo lắng về chuyện đó…”Hai người nói vài câu, ông cụ nhà họ Kiều không khỏi thở dài, nói: “Kiều Diệp Ngọc thủ đoạn độc ác như vậy, đều là do ba cháu mà ra! Từ nhỏ, bất cứ thứ gì con bé muốn ông ta đều đáp ứng, điều đó khiến con bé trở thành kẻ hai mặt như ngày hôm nay, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn”“Ngày đó, nếu như không phải do ông mơ màng tỉnh lại, vừa lúc nghe được câu chuyện lúc cô ta đang ở phòng bệnh, dùng điện thoại di động gọi cho tên họ Tiêu kia, nếu không cái mạng của cháu cũng khó mà giữ”kiều Phương Hạ sững sờ một chút, mới trầm giọng hỏi: “Là Kiều Diệp Ngọc, Tiêu Hoàng Khải đã bắt cóc cháu?”“Lệ Đình Tuấn không nói cho cháu biết sao?”Ông cụ nhà họ Kiều cũng sửng sốt, hỏi ngược lại.Lệ Đình Tuấn mấy ngày nay chưa từng nhắc tới nhà họ Kiều trước mặt cô, Kiều Phương Hạ làm sao biết chuyện này?.
Cho đến bây giờ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra cách đây ba năm.
Hơn nữa, ngay cả Tống Vân Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra sau ngày đó.
Tại sao Lệ Đình Tuấn lại tức giận đưa đứa nhỏ rời khỏi bệnh viện, suốt ba năm sau đó, anh chỉ coi như Kiều Phương Hạ đã qua đời.
Lý do của việc này, chỉ lúc ở bệnh viện Kiều Diệp Ngọc mới biết.
“ông cụ vẫn luôn chiếu cố tôi”
Một lúc lâu, cô lại thì thầm với chính mình, khóe miệng lẩm bẩm.
Trong phòng bệnh, ông cụ nhà họ Kiều đang năm kê nửa giường để đọc báo.
Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, ông cụ nhà họ Kiều cũng không nhận ra được.
Kiều Phương Hạ cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt ông hồng hào một chút, còn tốt hơn lần trước lúc cô đưa ông đến bệnh viện hóa trị.
Cô còn tưởng rắng, lúc trên đường đến đây, Đường Nguyên Khiết Đan vì muốn lừa cô nên mới kể những câu chuyện nhảm nhí để cô khỏi lo lắng, nhưng không ngờ lại là sự thật.
Sau khi đọc một đoạn tin tức, ông lão đang định lật trang sách, ánh mắt bỗng nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ở cửa.
Ông cụ sững sờ một lúc, sau đó cười với Kiều Phương Hạ.
“Ông nội” Kiều Phương Hạ mím môi gọi ông cụ một tiếng.
Ông cụ nhà họ Kiều nhìn lên nhìn xuống Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ thần sắc không có gì thay đổi, liền gật đầu hài lòng đáp: “Ôi, người không sao là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi”
Kiều Phương Hạ bị Đường Nguyên Khiết Đan đẩy đến bên mép giường, cầm tài liệu đầu giường của ông cụ nhà họ Kiều lên xem, kết quả kiểm tra không có chuyển biến xấu đi.
“Có đúng là Lệ Đình Tuấn mời bác sĩ đến không ạ?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi ông cụ.
Ông cụ nhà họ Kiều lắc đầu trả lời: “Hình như không phải, bác sỹ đó đột nhiên tự tìm đến đây, là bác sỹ trưởng của ông đưa tới, anh ấy nói ông nên thử châm cứu và xoa bóp, như vậy ông sẽ đỡ đau hơn”
“Trong lòng ông nghĩ, ông nhiều nhất cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, cố gắng thử xem sao.
Không ngờ sau hai lần tới đây, quả thật có tác dụng, ông có thể ra khỏi giường đi lại một mình!”
Ông tự chủ động tìm bác sĩ trung y tới đây?
Kiều Phương Hạ khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên sự nghỉ ngờ.
Cô vẫn nghĩ là do Lệ Đình Tuấn giới thiệu.
Thế nhưng khi tới đây nhìn mọi thứ như vậy, chắc hẳn không phải là Lệ Đình Tuấn.
Lúc này, trong đầu Kiều Phương Hạ chợt lóe lên một bóng dáng: Mặc Hàn Bảo.
Nhà họ Mặc là dòng họ võ cổ thế gia duy nhất có hệ thống hoàn chỉnh, họ truyền lại cho người đời nay những thứ không phải ai cũng có như như khí công, võ thuật, trung y.
Những thứ này đều không phải là tiểu thuyết hay những lời khoa trương như trên tivi, mà đây là sự tồn tại có thật.
Mặc Hàn Bảo là sư thúc trung y có phương pháp vô cùng cao siêu, Kiều Phương Hạ đã từng biết một câu chuyện, cô đã tận mắt chứng kiến anh ta cứu một bệnh nhân xuất huyết não hấp hối bằng vài mũi kim, sau khi cầm máu bằng kim hoa mai, bệnh nhân đã sống lại chỉ trong vòng một giờ.
Nếu như anh ta đích thân ra mặt, bệnh tình của ông cụ nhà họ Kiều có thể trì hoãn, cũng không phải là chuyện không thể.
Kiều Phương Hạ tính toán, đợi đến khi cơ thể khỏi hẳn, nhất định phải tìm cơ hội trở về, nhất định phải hỏi Sư phụ chuyện gì đang xảy ra.
Ông cụ nhà họ Kiều nhìn Kiều Phương Hạ một hồi lâu không lên tiếng, liền hỏi cô: “Lẽ nào là cháu mời đến?”
“Cháu cũng không biết nữa”
Kiều Phương Hạ cười nhẹ với ông cụ nhà họ Kiều rồi đáp: “Nhưng nếu anh ta chủ động tìm đến, đó cũng là nhờ phúc khí của ông.
Hiện tại ông cũng đừng lo lắng về chuyện đó…”
Hai người nói vài câu, ông cụ nhà họ Kiều không khỏi thở dài, nói: “Kiều Diệp Ngọc thủ đoạn độc ác như vậy, đều là do ba cháu mà ra! Từ nhỏ, bất cứ thứ gì con bé muốn ông ta đều đáp ứng, điều đó khiến con bé trở thành kẻ hai mặt như ngày hôm nay, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn”
“Ngày đó, nếu như không phải do ông mơ màng tỉnh lại, vừa lúc nghe được câu chuyện lúc cô ta đang ở phòng bệnh, dùng điện thoại di động gọi cho tên họ Tiêu kia, nếu không cái mạng của cháu cũng khó mà giữ”
kiều Phương Hạ sững sờ một chút, mới trầm giọng hỏi: “Là Kiều Diệp Ngọc, Tiêu Hoàng Khải đã bắt cóc cháu?”
“Lệ Đình Tuấn không nói cho cháu biết sao?”
Ông cụ nhà họ Kiều cũng sửng sốt, hỏi ngược lại.
Lệ Đình Tuấn mấy ngày nay chưa từng nhắc tới nhà họ Kiều trước mặt cô, Kiều Phương Hạ làm sao biết chuyện này?.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Cho đến bây giờ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra cách đây ba năm.Hơn nữa, ngay cả Tống Vân Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra sau ngày đó.Tại sao Lệ Đình Tuấn lại tức giận đưa đứa nhỏ rời khỏi bệnh viện, suốt ba năm sau đó, anh chỉ coi như Kiều Phương Hạ đã qua đời.Lý do của việc này, chỉ lúc ở bệnh viện Kiều Diệp Ngọc mới biết.“ông cụ vẫn luôn chiếu cố tôi”Một lúc lâu, cô lại thì thầm với chính mình, khóe miệng lẩm bẩm.Trong phòng bệnh, ông cụ nhà họ Kiều đang năm kê nửa giường để đọc báo.Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, ông cụ nhà họ Kiều cũng không nhận ra được.Kiều Phương Hạ cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt ông hồng hào một chút, còn tốt hơn lần trước lúc cô đưa ông đến bệnh viện hóa trị.Cô còn tưởng rắng, lúc trên đường đến đây, Đường Nguyên Khiết Đan vì muốn lừa cô nên mới kể những câu chuyện nhảm nhí để cô khỏi lo lắng, nhưng không ngờ lại là sự thật.Sau khi đọc một đoạn tin tức, ông lão đang định lật trang sách, ánh mắt bỗng nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ở cửa.Ông cụ sững sờ một lúc, sau đó cười với Kiều Phương Hạ.“Ông nội” Kiều Phương Hạ mím môi gọi ông cụ một tiếng.Ông cụ nhà họ Kiều nhìn lên nhìn xuống Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ thần sắc không có gì thay đổi, liền gật đầu hài lòng đáp: “Ôi, người không sao là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi”Kiều Phương Hạ bị Đường Nguyên Khiết Đan đẩy đến bên mép giường, cầm tài liệu đầu giường của ông cụ nhà họ Kiều lên xem, kết quả kiểm tra không có chuyển biến xấu đi.“Có đúng là Lệ Đình Tuấn mời bác sĩ đến không ạ?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi ông cụ.Ông cụ nhà họ Kiều lắc đầu trả lời: “Hình như không phải, bác sỹ đó đột nhiên tự tìm đến đây, là bác sỹ trưởng của ông đưa tới, anh ấy nói ông nên thử châm cứu và xoa bóp, như vậy ông sẽ đỡ đau hơn”“Trong lòng ông nghĩ, ông nhiều nhất cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, cố gắng thử xem sao.Không ngờ sau hai lần tới đây, quả thật có tác dụng, ông có thể ra khỏi giường đi lại một mình!”Ông tự chủ động tìm bác sĩ trung y tới đây?Kiều Phương Hạ khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên sự nghỉ ngờ.Cô vẫn nghĩ là do Lệ Đình Tuấn giới thiệu.Thế nhưng khi tới đây nhìn mọi thứ như vậy, chắc hẳn không phải là Lệ Đình Tuấn.Lúc này, trong đầu Kiều Phương Hạ chợt lóe lên một bóng dáng: Mặc Hàn Bảo.Nhà họ Mặc là dòng họ võ cổ thế gia duy nhất có hệ thống hoàn chỉnh, họ truyền lại cho người đời nay những thứ không phải ai cũng có như như khí công, võ thuật, trung y.Những thứ này đều không phải là tiểu thuyết hay những lời khoa trương như trên tivi, mà đây là sự tồn tại có thật.Mặc Hàn Bảo là sư thúc trung y có phương pháp vô cùng cao siêu, Kiều Phương Hạ đã từng biết một câu chuyện, cô đã tận mắt chứng kiến anh ta cứu một bệnh nhân xuất huyết não hấp hối bằng vài mũi kim, sau khi cầm máu bằng kim hoa mai, bệnh nhân đã sống lại chỉ trong vòng một giờ.Nếu như anh ta đích thân ra mặt, bệnh tình của ông cụ nhà họ Kiều có thể trì hoãn, cũng không phải là chuyện không thể.Kiều Phương Hạ tính toán, đợi đến khi cơ thể khỏi hẳn, nhất định phải tìm cơ hội trở về, nhất định phải hỏi Sư phụ chuyện gì đang xảy ra.Ông cụ nhà họ Kiều nhìn Kiều Phương Hạ một hồi lâu không lên tiếng, liền hỏi cô: “Lẽ nào là cháu mời đến?”“Cháu cũng không biết nữa”Kiều Phương Hạ cười nhẹ với ông cụ nhà họ Kiều rồi đáp: “Nhưng nếu anh ta chủ động tìm đến, đó cũng là nhờ phúc khí của ông.Hiện tại ông cũng đừng lo lắng về chuyện đó…”Hai người nói vài câu, ông cụ nhà họ Kiều không khỏi thở dài, nói: “Kiều Diệp Ngọc thủ đoạn độc ác như vậy, đều là do ba cháu mà ra! Từ nhỏ, bất cứ thứ gì con bé muốn ông ta đều đáp ứng, điều đó khiến con bé trở thành kẻ hai mặt như ngày hôm nay, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn”“Ngày đó, nếu như không phải do ông mơ màng tỉnh lại, vừa lúc nghe được câu chuyện lúc cô ta đang ở phòng bệnh, dùng điện thoại di động gọi cho tên họ Tiêu kia, nếu không cái mạng của cháu cũng khó mà giữ”kiều Phương Hạ sững sờ một chút, mới trầm giọng hỏi: “Là Kiều Diệp Ngọc, Tiêu Hoàng Khải đã bắt cóc cháu?”“Lệ Đình Tuấn không nói cho cháu biết sao?”Ông cụ nhà họ Kiều cũng sửng sốt, hỏi ngược lại.Lệ Đình Tuấn mấy ngày nay chưa từng nhắc tới nhà họ Kiều trước mặt cô, Kiều Phương Hạ làm sao biết chuyện này?.