“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 368
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ có thể cùng dây dưa với Cố Dương Hàn, Đường Minh Kỷ và Hứa Phi Phàm, Lê Đình Tuấn cũng có thể tha thứ.Mà cô ta từ đầu chí cuối đều toàn tâm toàn ý với Lê Đình Tuấn! Tại sao chỉ bởi vì Tống Thanh Hào từng xuất hiện, anh lại không thể tiếp nhận cô ta?Sau khi Lê Đình Tuấn đuổi kịp đến cửa, Kiều Phương Hạ vừa vặn đón được một chiếc taxi vem đường, rời đi không quay đầu lại.“Cô gái đi đâu?” Tài xế hỏi Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, phát hiện mình không có chỗ nào có thể đi, cô bị Lệ Đình Tuấn khống chế gắt gao, bất kể đi đâu anh cũng có thể tìm được.Anh chờ lát nữa nếu phát hiện cô không nói tiếng nào mà chạy đi, nhất định sẽ tức giận.Đi chỗ nào cũng không được.Đi chỗ nào cũng khiến cho anh giận cá chém thớt với người ngoài.Mới vừa rồi cô đã làm liên lụy đến Đường Minh Kỷ, cô sẽ không để cho người khác lại vì cô mà chịu ảnh hưởng đến nữa.Cô cười tự giễu một cái, mấy giây sau mới trả lời với tài xế: “Đến phim trường”Trên đường, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, cân nhắc nhắn tin cho Đường Minh Kỷ: “Anh có khỏe không?” Đường Minh Kỷ không trả lời cô, có thể là ngủ rồi, cũng có thể là thất vọng với cô.Cô nắm điện thoại di động, chờ một hồi, Đường Minh Kỷ vẫn không trả lời.Hồi sau, lại gửi cho Lệ Minh Tuấn một cái tin: “Em mệt, về nghĩ trước, anh cứ bận việc của anh đi.”Trong lời nói không có gì khác thường.Lệ Đình Tuấn cũng không trả lời cô, có thể là bận dỗ dành Tô Minh Nguyệt hoặc đang bận việc, cô cũng không muốn tìm hiểu kĩ.Đến khách sạn lúc đêm đã khuya, gió lạnh thổi gắt, cô mở cửa xe, lạnh đến mức không nhịn được dùng tay ôm mình.Đang bước nhanh đến khách sạn thì điện thoại di động reo.Cô cầm lên nhìn, là Lê Đình Tuấn gọi điện tới.Vốn không muốn bắt máy nhưng mà nhớ đến thủ đoạn hành hạ của người này, cô đắn đo mấy giây vẫn nhắm mắt nhận.Trong lòng Kiều Phương Hạ càng phiền não, có chút giận dữ.“Lệ Đình Tuấn, mặc dù tôi bị anh dùng tiền bao, anh.” Cô nói được một nửa, bỗng nhiên nhận ra được sau lưng có người đi tới.Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn, là Lê Đình Tuấn..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ có thể cùng dây dưa với Cố Dương Hàn, Đường Minh Kỷ và Hứa Phi Phàm, Lê Đình Tuấn cũng có thể tha thứ.
Mà cô ta từ đầu chí cuối đều toàn tâm toàn ý với Lê Đình Tuấn! Tại sao chỉ bởi vì Tống Thanh Hào từng xuất hiện, anh lại không thể tiếp nhận cô ta?
Sau khi Lê Đình Tuấn đuổi kịp đến cửa, Kiều Phương Hạ vừa vặn đón được một chiếc taxi vem đường, rời đi không quay đầu lại.
“Cô gái đi đâu?” Tài xế hỏi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, phát hiện mình không có chỗ nào có thể đi, cô bị Lệ Đình Tuấn khống chế gắt gao, bất kể đi đâu anh cũng có thể tìm được.
Anh chờ lát nữa nếu phát hiện cô không nói tiếng nào mà chạy đi, nhất định sẽ tức giận.
Đi chỗ nào cũng không được.
Đi chỗ nào cũng khiến cho anh giận cá chém thớt với người ngoài.
Mới vừa rồi cô đã làm liên lụy đến Đường Minh Kỷ, cô sẽ không để cho người khác lại vì cô mà chịu ảnh hưởng đến nữa.
Cô cười tự giễu một cái, mấy giây sau mới trả lời với tài xế: “Đến phim trường”
Trên đường, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, cân nhắc nhắn tin cho Đường Minh Kỷ: “Anh có khỏe không?” Đường Minh Kỷ không trả lời cô, có thể là ngủ rồi, cũng có thể là thất vọng với cô.
Cô nắm điện thoại di động, chờ một hồi, Đường Minh Kỷ vẫn không trả lời.
Hồi sau, lại gửi cho Lệ Minh Tuấn một cái tin: “Em mệt, về nghĩ trước, anh cứ bận việc của anh đi.”
Trong lời nói không có gì khác thường.
Lệ Đình Tuấn cũng không trả lời cô, có thể là bận dỗ dành Tô Minh Nguyệt hoặc đang bận việc, cô cũng không muốn tìm hiểu kĩ.
Đến khách sạn lúc đêm đã khuya, gió lạnh thổi gắt, cô mở cửa xe, lạnh đến mức không nhịn được dùng tay ôm mình.
Đang bước nhanh đến khách sạn thì điện thoại di động reo.
Cô cầm lên nhìn, là Lê Đình Tuấn gọi điện tới.
Vốn không muốn bắt máy nhưng mà nhớ đến thủ đoạn hành hạ của người này, cô đắn đo mấy giây vẫn nhắm mắt nhận.
Trong lòng Kiều Phương Hạ càng phiền não, có chút giận dữ.
“Lệ Đình Tuấn, mặc dù tôi bị anh dùng tiền bao, anh.” Cô nói được một nửa, bỗng nhiên nhận ra được sau lưng có người đi tới.
Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn, là Lê Đình Tuấn..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ có thể cùng dây dưa với Cố Dương Hàn, Đường Minh Kỷ và Hứa Phi Phàm, Lê Đình Tuấn cũng có thể tha thứ.Mà cô ta từ đầu chí cuối đều toàn tâm toàn ý với Lê Đình Tuấn! Tại sao chỉ bởi vì Tống Thanh Hào từng xuất hiện, anh lại không thể tiếp nhận cô ta?Sau khi Lê Đình Tuấn đuổi kịp đến cửa, Kiều Phương Hạ vừa vặn đón được một chiếc taxi vem đường, rời đi không quay đầu lại.“Cô gái đi đâu?” Tài xế hỏi Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, phát hiện mình không có chỗ nào có thể đi, cô bị Lệ Đình Tuấn khống chế gắt gao, bất kể đi đâu anh cũng có thể tìm được.Anh chờ lát nữa nếu phát hiện cô không nói tiếng nào mà chạy đi, nhất định sẽ tức giận.Đi chỗ nào cũng không được.Đi chỗ nào cũng khiến cho anh giận cá chém thớt với người ngoài.Mới vừa rồi cô đã làm liên lụy đến Đường Minh Kỷ, cô sẽ không để cho người khác lại vì cô mà chịu ảnh hưởng đến nữa.Cô cười tự giễu một cái, mấy giây sau mới trả lời với tài xế: “Đến phim trường”Trên đường, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, cân nhắc nhắn tin cho Đường Minh Kỷ: “Anh có khỏe không?” Đường Minh Kỷ không trả lời cô, có thể là ngủ rồi, cũng có thể là thất vọng với cô.Cô nắm điện thoại di động, chờ một hồi, Đường Minh Kỷ vẫn không trả lời.Hồi sau, lại gửi cho Lệ Minh Tuấn một cái tin: “Em mệt, về nghĩ trước, anh cứ bận việc của anh đi.”Trong lời nói không có gì khác thường.Lệ Đình Tuấn cũng không trả lời cô, có thể là bận dỗ dành Tô Minh Nguyệt hoặc đang bận việc, cô cũng không muốn tìm hiểu kĩ.Đến khách sạn lúc đêm đã khuya, gió lạnh thổi gắt, cô mở cửa xe, lạnh đến mức không nhịn được dùng tay ôm mình.Đang bước nhanh đến khách sạn thì điện thoại di động reo.Cô cầm lên nhìn, là Lê Đình Tuấn gọi điện tới.Vốn không muốn bắt máy nhưng mà nhớ đến thủ đoạn hành hạ của người này, cô đắn đo mấy giây vẫn nhắm mắt nhận.Trong lòng Kiều Phương Hạ càng phiền não, có chút giận dữ.“Lệ Đình Tuấn, mặc dù tôi bị anh dùng tiền bao, anh.” Cô nói được một nửa, bỗng nhiên nhận ra được sau lưng có người đi tới.Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn, là Lê Đình Tuấn..