“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 377
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lê Đình Tuấn cầm khăn tắm tới, thấy cô mặt không cảm giác ngồi ở bên giường, không nhúc nhích, hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chắm mũi chân của mình, trên người đỏ bừng.Anh dừng mấy giây, đứng bên mé trước mặt cô, cẩn thận lau nước đọng thay cho cô, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ quẹt trầy da cô.Kiều Phương Hạ mím chặt khóe miệng, chịu đựng đau nhói trên người truyền tới, không nói một lời.Bên trong phòng yên tĩnh, hai người cũng không lên tiếng.Hồi lâu, Lê Đình Tuấn lạnh mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Bây giờ biết, thời gian của tôi rốt cuộc dài bao nhiêu chưa?”Hôm qua rời đi có chút xíu thời gian như vậy đủ cho anh làm cái gì? Ngay cả dạo đầu cũng không đủ, không biết trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.Kiều Phương Hạ ngước mắt, cô và anh hai người nhìn nhau một cái, ngay sau đó lại chuyển tầm mắt đi hướng khác.Lệ Đình Tuấn thầm thở dài.Người nên nổi giận là anh, nhưng không biết tại sao lại ngược lại rồi.“Tối hôm qua Tô Minh Nguyệt cố ý ôm tôi trước mặt em, em không hiểu?” Anh vứt khăn tắm xuống một bên, lại hỏi cô.Kiều Phương Hạ vẫn không lên tiếng.Lệ Đình Tuấn cảm thấy anh giải thích đã quá rõ.Hai người lại giãng co một hồi.Lệ Đình Tuấn mang một bộ quần áo sạch tới, giúp Kiều Phương Hạ mặc lên, trầm giọng nói: “Trước tiên xuống ăn cơm đã”Dứt lời, đứng dậy đi đến cửa trước.Kiều Phương Hạ chầm chậm mặc quần áo lên người, nhấc mình dậy, đi giày.Lệ Đình Tuấn nhìn cô chăm chẵm một hồi, lại xoay người đi tới, một tay ôm Kiều Phương Hạ lên, xoay người đi xuống dưới lầu.Kiều Phương Hạ dựa vào trong ngực anh, theo bản năng đưa tay ôm cổ của anh để ngừa mình bị té xuống.Đôi mắt của Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Kiều Phương Hạ đang dựa trên người mình, hơi mím môi.Khóe mắt của Kiều Phương Hạ thấy anh giống như là đang cười, trong lòng phiền não, càng không muốn nói lý với anh, ôm cổ anh không nói tiếng nào.Lệ Đình Tuấn ôm cô xuống lầu, đặt cô ngồi vào trên ghế ở trước bàn ăn.Lúc cúi người thả cô ra, hai người lại dựa sát.Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ trầy da của cô, nhớ tới dáng vẻ cắn môi ẩn nhẫn của cô ở dưới người anh, lại không nhịn được mà cúi đầu, hôn một cái.Bất kể bây giờ cô có thừa nhận hay là không nhưng tối hôm qua lúc Lệ Đình Tuấn nói mình có vợ thì đã biết, bất kể có như thế nào thì anh sớm đã quyết định, chỉ có thể là Kiều Phương Hạ Dù là cô vị người đàn ông khác mà không để ý đến anh, khiến cơ thể anh thương tích đầy mình, dù là cô nhiều lần bênh vực những người đàn ông kia.Kiều Phương Hạ tránh mặt, không để cho anh tiếp tục đụng.Lệ Đình Tuấn cũng không tiếp tục miễn cưỡng, ngồi xuống ở chỗ bên người cô.Kiều Phương Hạ liếc thấy mấy cái chén hoa li tỉ trước mặt, lửa giận trong lòng lại dần dần bốc lên.Lệ Đình Tuấn thấy cô chỉ ngồi bất động, bất thình lình kéo cô ngồi lên trên đùi mình, đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong kéo đến trước mặt.Cô không ăn cũng phải ăn!Chưa kể, tối hôm qua cô cũng không ăn cái gì..
Lê Đình Tuấn cầm khăn tắm tới, thấy cô mặt không cảm giác ngồi ở bên giường, không nhúc nhích, hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chắm mũi chân của mình, trên người đỏ bừng.
Anh dừng mấy giây, đứng bên mé trước mặt cô, cẩn thận lau nước đọng thay cho cô, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ quẹt trầy da cô.
Kiều Phương Hạ mím chặt khóe miệng, chịu đựng đau nhói trên người truyền tới, không nói một lời.
Bên trong phòng yên tĩnh, hai người cũng không lên tiếng.
Hồi lâu, Lê Đình Tuấn lạnh mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Bây giờ biết, thời gian của tôi rốt cuộc dài bao nhiêu chưa?”
Hôm qua rời đi có chút xíu thời gian như vậy đủ cho anh làm cái gì? Ngay cả dạo đầu cũng không đủ, không biết trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Kiều Phương Hạ ngước mắt, cô và anh hai người nhìn nhau một cái, ngay sau đó lại chuyển tầm mắt đi hướng khác.
Lệ Đình Tuấn thầm thở dài.
Người nên nổi giận là anh, nhưng không biết tại sao lại ngược lại rồi.
“Tối hôm qua Tô Minh Nguyệt cố ý ôm tôi trước mặt em, em không hiểu?” Anh vứt khăn tắm xuống một bên, lại hỏi cô.
Kiều Phương Hạ vẫn không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy anh giải thích đã quá rõ.
Hai người lại giãng co một hồi.
Lệ Đình Tuấn mang một bộ quần áo sạch tới, giúp Kiều Phương Hạ mặc lên, trầm giọng nói: “Trước tiên xuống ăn cơm đã”
Dứt lời, đứng dậy đi đến cửa trước.
Kiều Phương Hạ chầm chậm mặc quần áo lên người, nhấc mình dậy, đi giày.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô chăm chẵm một hồi, lại xoay người đi tới, một tay ôm Kiều Phương Hạ lên, xoay người đi xuống dưới lầu.
Kiều Phương Hạ dựa vào trong ngực anh, theo bản năng đưa tay ôm cổ của anh để ngừa mình bị té xuống.
Đôi mắt của Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Kiều Phương Hạ đang dựa trên người mình, hơi mím môi.
Khóe mắt của Kiều Phương Hạ thấy anh giống như là đang cười, trong lòng phiền não, càng không muốn nói lý với anh, ôm cổ anh không nói tiếng nào.
Lệ Đình Tuấn ôm cô xuống lầu, đặt cô ngồi vào trên ghế ở trước bàn ăn.
Lúc cúi người thả cô ra, hai người lại dựa sát.
Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ trầy da của cô, nhớ tới dáng vẻ cắn môi ẩn nhẫn của cô ở dưới người anh, lại không nhịn được mà cúi đầu, hôn một cái.
Bất kể bây giờ cô có thừa nhận hay là không nhưng tối hôm qua lúc Lệ Đình Tuấn nói mình có vợ thì đã biết, bất kể có như thế nào thì anh sớm đã quyết định, chỉ có thể là Kiều Phương Hạ Dù là cô vị người đàn ông khác mà không để ý đến anh, khiến cơ thể anh thương tích đầy mình, dù là cô nhiều lần bênh vực những người đàn ông kia.
Kiều Phương Hạ tránh mặt, không để cho anh tiếp tục đụng.
Lệ Đình Tuấn cũng không tiếp tục miễn cưỡng, ngồi xuống ở chỗ bên người cô.
Kiều Phương Hạ liếc thấy mấy cái chén hoa li tỉ trước mặt, lửa giận trong lòng lại dần dần bốc lên.
Lệ Đình Tuấn thấy cô chỉ ngồi bất động, bất thình lình kéo cô ngồi lên trên đùi mình, đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong kéo đến trước mặt.
Cô không ăn cũng phải ăn!
Chưa kể, tối hôm qua cô cũng không ăn cái gì..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lê Đình Tuấn cầm khăn tắm tới, thấy cô mặt không cảm giác ngồi ở bên giường, không nhúc nhích, hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chắm mũi chân của mình, trên người đỏ bừng.Anh dừng mấy giây, đứng bên mé trước mặt cô, cẩn thận lau nước đọng thay cho cô, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ quẹt trầy da cô.Kiều Phương Hạ mím chặt khóe miệng, chịu đựng đau nhói trên người truyền tới, không nói một lời.Bên trong phòng yên tĩnh, hai người cũng không lên tiếng.Hồi lâu, Lê Đình Tuấn lạnh mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Bây giờ biết, thời gian của tôi rốt cuộc dài bao nhiêu chưa?”Hôm qua rời đi có chút xíu thời gian như vậy đủ cho anh làm cái gì? Ngay cả dạo đầu cũng không đủ, không biết trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.Kiều Phương Hạ ngước mắt, cô và anh hai người nhìn nhau một cái, ngay sau đó lại chuyển tầm mắt đi hướng khác.Lệ Đình Tuấn thầm thở dài.Người nên nổi giận là anh, nhưng không biết tại sao lại ngược lại rồi.“Tối hôm qua Tô Minh Nguyệt cố ý ôm tôi trước mặt em, em không hiểu?” Anh vứt khăn tắm xuống một bên, lại hỏi cô.Kiều Phương Hạ vẫn không lên tiếng.Lệ Đình Tuấn cảm thấy anh giải thích đã quá rõ.Hai người lại giãng co một hồi.Lệ Đình Tuấn mang một bộ quần áo sạch tới, giúp Kiều Phương Hạ mặc lên, trầm giọng nói: “Trước tiên xuống ăn cơm đã”Dứt lời, đứng dậy đi đến cửa trước.Kiều Phương Hạ chầm chậm mặc quần áo lên người, nhấc mình dậy, đi giày.Lệ Đình Tuấn nhìn cô chăm chẵm một hồi, lại xoay người đi tới, một tay ôm Kiều Phương Hạ lên, xoay người đi xuống dưới lầu.Kiều Phương Hạ dựa vào trong ngực anh, theo bản năng đưa tay ôm cổ của anh để ngừa mình bị té xuống.Đôi mắt của Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Kiều Phương Hạ đang dựa trên người mình, hơi mím môi.Khóe mắt của Kiều Phương Hạ thấy anh giống như là đang cười, trong lòng phiền não, càng không muốn nói lý với anh, ôm cổ anh không nói tiếng nào.Lệ Đình Tuấn ôm cô xuống lầu, đặt cô ngồi vào trên ghế ở trước bàn ăn.Lúc cúi người thả cô ra, hai người lại dựa sát.Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ trầy da của cô, nhớ tới dáng vẻ cắn môi ẩn nhẫn của cô ở dưới người anh, lại không nhịn được mà cúi đầu, hôn một cái.Bất kể bây giờ cô có thừa nhận hay là không nhưng tối hôm qua lúc Lệ Đình Tuấn nói mình có vợ thì đã biết, bất kể có như thế nào thì anh sớm đã quyết định, chỉ có thể là Kiều Phương Hạ Dù là cô vị người đàn ông khác mà không để ý đến anh, khiến cơ thể anh thương tích đầy mình, dù là cô nhiều lần bênh vực những người đàn ông kia.Kiều Phương Hạ tránh mặt, không để cho anh tiếp tục đụng.Lệ Đình Tuấn cũng không tiếp tục miễn cưỡng, ngồi xuống ở chỗ bên người cô.Kiều Phương Hạ liếc thấy mấy cái chén hoa li tỉ trước mặt, lửa giận trong lòng lại dần dần bốc lên.Lệ Đình Tuấn thấy cô chỉ ngồi bất động, bất thình lình kéo cô ngồi lên trên đùi mình, đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong kéo đến trước mặt.Cô không ăn cũng phải ăn!Chưa kể, tối hôm qua cô cũng không ăn cái gì..