“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 393
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Ngại quá ngại quá, tôi nhầm” Con trai ông chủ nói xin lỗi với Kiều Phương Hạ rồi xoay người bước nhanh theo sau Lục Đình Nam, võ lên vai Lục Đình Nam, cười nói với Lục Đình Nam câu gì đó.Lục Đình Nam quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, lại trả lời hai câu với con trai ông chủ rồi xoay người đi tới.Lúc anh ấy ngồi xuống, không hiểu sao Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì.“Cậu ấy chính là như vậy đấy” Lục Đình Nam mở miệng trước, nhỏ giọng nói với cô.“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ nhận lấy chén đũa mà Lục Đình Nam đưa, nhẹ giọng đáp.Ngập ngừng một chút, cô hỏi ngược lại: “Anh thường hay đến chỗ này ăn à?”“Cũng không thường xuyên lắm, lúc rảnh rỗi, bữa tối không biết ăn gì thì sẽ đến đây, chỗ này cách nhà anh không xa, khá tiện” Lục Đình Nam giải thích.“Nhà anh đang ở cạnh đồn cảnh sát ư?” Kiều Phương Hạ hỏi anh ấy.“Ừ, cho tiện” Lục Đình Nam gật đầu đáp.Lục Đình Nam khác hẳn với Lê Đình Tuấn, dù sao Kiều Phương Hạ cũng chưa từng thấy Lê Đình Tuần ăn mấy thứ này, thế nên con trai anh – Đình Trung cũng không được ăn.Thật ra Kiều Phương Hạ cũng không quá hiểu rõ về Lục Đình Nam, cô chỉ biết sau khi làm việc xong, anh ấy dường như sống một người, đôi khi mẹ Lục Đình Nam phàn nàn rằng một năm cũng chỉ thấy Lục Đình Nam được vài lần, sinh con trai mà cứ như không sinh.Kiều Phương Hạ nghĩ rằng hẳn là Lục Đình Nam rất bận nên ngay sau đó có tăng nhanh tốc độ ăn của mình,Lục Đình Nam thấy trên mặt cô bị dính sa tế, không khỏi thấp giọng bật cười: “Trên mặt em.” Khi nói chuyện, anh theo bản năng rút khăn giấy đưa đến bên mặt Kiều Phương Hạ.Nhưng Kiều Phương Hạ cúi đầu ăn, không để ý đến động tác của Lục Đình Nam.Cô duỗi tay cầm lấy tờ giấy rồi tự mình lau.Ăn được mấy miếng, cô lại ngẩng đầu lên hỏi Lục Đình Nam: “Anh Lục, anh muốn hỏi em về vụ án kia đúng không?”Lúc cô ngẩng đầu lên nói chuyện, Lục Đình Nam cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối nhau.“Đúng vậy” Lục Đình Nam ngừng một chút, thấp giọng đáp.Không biết có phải vì ánh đèn bên ngoài tương đối mờ hay không mà Kiều Phương Hạ cảm thấy ánh mắt Lục Đình Nam nhìn cô khá thâm thúy.Cô sửng sốt, vừa định thu hồi ánh mắt thì Lục Đình Nam đột nhiên giơ tay, chỉ vào mặt cô, nói: “Bên này còn chưa lau khô.”“..” Kiều Phương Hạ hơi xấu hổ, ngay sau đó cô lại cẩn thận lau vài cái.Lục Đình Nam luôn cảm thấy Kiều Phương Hạ dường như vẫn còn chưa lớn, cô chẳng khác hồi còn nhỏ là bao, vẫn buộc tóc đuôi ngựa như thế.Ăn cái gì cũng dính trên mặt, trông rất đáng yêu.Kiều Phương Hạ ném khăn giấy vào thùng rác, yên lặng nhìn Lục Đình Nam.Lục Đình Nam đang cúi đầu ăn gì đấy, không nhìn cô.Anh ấy sợ rằng ánh mắt mà mình lơ đãng lộ ra sẽ dọa cô.Hơn nữa, tối nay anh ấy hẹn gặp cô thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vì lúc chiều, Lê Đình Tuấn gọi cho anh ấy, bảo rằng Kiều Phương Hạ ở đây có một mình mà anh thì không biết khi nào mới về nước nên nhờ anh ấy giúp anh để ý đến cô nhiều một chút.Lệ Đình Tuấn cảm thấy vụ ám sát vẫn chưa được điều tra rõ, vẫn còn rất nguy hiểm.Lúc nãy Lục Đình Nam xử lý xong công việc, thấy bầu trời đã tối om, nghĩ rằng Kiều Phương Hạ hẳn là chưa ăn cơm chiều nên đã ma xui quỷ khiển gọi cho cô.“Vẫn là về lời khai của Kiều Diệp Ngọc” Một lúc sau, Lục Đình Nam nhìn Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói: “Lời khai của cô ta không khớp với lời khai của những nhân chứng khác, nên anh đã ghi lại lời khai của những nhân chứng khác thêm một lần nữa”.
“Ngại quá ngại quá, tôi nhầm” Con trai ông chủ nói xin lỗi với Kiều Phương Hạ rồi xoay người bước nhanh theo sau Lục Đình Nam, võ lên vai Lục Đình Nam, cười nói với Lục Đình Nam câu gì đó.
Lục Đình Nam quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, lại trả lời hai câu với con trai ông chủ rồi xoay người đi tới.
Lúc anh ấy ngồi xuống, không hiểu sao Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì.
“Cậu ấy chính là như vậy đấy” Lục Đình Nam mở miệng trước, nhỏ giọng nói với cô.
“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ nhận lấy chén đũa mà Lục Đình Nam đưa, nhẹ giọng đáp.
Ngập ngừng một chút, cô hỏi ngược lại: “Anh thường hay đến chỗ này ăn à?”
“Cũng không thường xuyên lắm, lúc rảnh rỗi, bữa tối không biết ăn gì thì sẽ đến đây, chỗ này cách nhà anh không xa, khá tiện” Lục Đình Nam giải thích.
“Nhà anh đang ở cạnh đồn cảnh sát ư?” Kiều Phương Hạ hỏi anh ấy.
“Ừ, cho tiện” Lục Đình Nam gật đầu đáp.
Lục Đình Nam khác hẳn với Lê Đình Tuấn, dù sao Kiều Phương Hạ cũng chưa từng thấy Lê Đình Tuần ăn mấy thứ này, thế nên con trai anh – Đình Trung cũng không được ăn.
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng không quá hiểu rõ về Lục Đình Nam, cô chỉ biết sau khi làm việc xong, anh ấy dường như sống một người, đôi khi mẹ Lục Đình Nam phàn nàn rằng một năm cũng chỉ thấy Lục Đình Nam được vài lần, sinh con trai mà cứ như không sinh.
Kiều Phương Hạ nghĩ rằng hẳn là Lục Đình Nam rất bận nên ngay sau đó có tăng nhanh tốc độ ăn của mình,
Lục Đình Nam thấy trên mặt cô bị dính sa tế, không khỏi thấp giọng bật cười: “Trên mặt em.” Khi nói chuyện, anh theo bản năng rút khăn giấy đưa đến bên mặt Kiều Phương Hạ.
Nhưng Kiều Phương Hạ cúi đầu ăn, không để ý đến động tác của Lục Đình Nam.
Cô duỗi tay cầm lấy tờ giấy rồi tự mình lau.
Ăn được mấy miếng, cô lại ngẩng đầu lên hỏi Lục Đình Nam: “Anh Lục, anh muốn hỏi em về vụ án kia đúng không?”
Lúc cô ngẩng đầu lên nói chuyện, Lục Đình Nam cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối nhau.
“Đúng vậy” Lục Đình Nam ngừng một chút, thấp giọng đáp.
Không biết có phải vì ánh đèn bên ngoài tương đối mờ hay không mà Kiều Phương Hạ cảm thấy ánh mắt Lục Đình Nam nhìn cô khá thâm thúy.
Cô sửng sốt, vừa định thu hồi ánh mắt thì Lục Đình Nam đột nhiên giơ tay, chỉ vào mặt cô, nói: “Bên này còn chưa lau khô.”
“..” Kiều Phương Hạ hơi xấu hổ, ngay sau đó cô lại cẩn thận lau vài cái.
Lục Đình Nam luôn cảm thấy Kiều Phương Hạ dường như vẫn còn chưa lớn, cô chẳng khác hồi còn nhỏ là bao, vẫn buộc tóc đuôi ngựa như thế.
Ăn cái gì cũng dính trên mặt, trông rất đáng yêu.
Kiều Phương Hạ ném khăn giấy vào thùng rác, yên lặng nhìn Lục Đình Nam.
Lục Đình Nam đang cúi đầu ăn gì đấy, không nhìn cô.
Anh ấy sợ rằng ánh mắt mà mình lơ đãng lộ ra sẽ dọa cô.
Hơn nữa, tối nay anh ấy hẹn gặp cô thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vì lúc chiều, Lê Đình Tuấn gọi cho anh ấy, bảo rằng Kiều Phương Hạ ở đây có một mình mà anh thì không biết khi nào mới về nước nên nhờ anh ấy giúp anh để ý đến cô nhiều một chút.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy vụ ám sát vẫn chưa được điều tra rõ, vẫn còn rất nguy hiểm.
Lúc nãy Lục Đình Nam xử lý xong công việc, thấy bầu trời đã tối om, nghĩ rằng Kiều Phương Hạ hẳn là chưa ăn cơm chiều nên đã ma xui quỷ khiển gọi cho cô.
“Vẫn là về lời khai của Kiều Diệp Ngọc” Một lúc sau, Lục Đình Nam nhìn Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói: “Lời khai của cô ta không khớp với lời khai của những nhân chứng khác, nên anh đã ghi lại lời khai của những nhân chứng khác thêm một lần nữa”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Ngại quá ngại quá, tôi nhầm” Con trai ông chủ nói xin lỗi với Kiều Phương Hạ rồi xoay người bước nhanh theo sau Lục Đình Nam, võ lên vai Lục Đình Nam, cười nói với Lục Đình Nam câu gì đó.Lục Đình Nam quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, lại trả lời hai câu với con trai ông chủ rồi xoay người đi tới.Lúc anh ấy ngồi xuống, không hiểu sao Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì.“Cậu ấy chính là như vậy đấy” Lục Đình Nam mở miệng trước, nhỏ giọng nói với cô.“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ nhận lấy chén đũa mà Lục Đình Nam đưa, nhẹ giọng đáp.Ngập ngừng một chút, cô hỏi ngược lại: “Anh thường hay đến chỗ này ăn à?”“Cũng không thường xuyên lắm, lúc rảnh rỗi, bữa tối không biết ăn gì thì sẽ đến đây, chỗ này cách nhà anh không xa, khá tiện” Lục Đình Nam giải thích.“Nhà anh đang ở cạnh đồn cảnh sát ư?” Kiều Phương Hạ hỏi anh ấy.“Ừ, cho tiện” Lục Đình Nam gật đầu đáp.Lục Đình Nam khác hẳn với Lê Đình Tuấn, dù sao Kiều Phương Hạ cũng chưa từng thấy Lê Đình Tuần ăn mấy thứ này, thế nên con trai anh – Đình Trung cũng không được ăn.Thật ra Kiều Phương Hạ cũng không quá hiểu rõ về Lục Đình Nam, cô chỉ biết sau khi làm việc xong, anh ấy dường như sống một người, đôi khi mẹ Lục Đình Nam phàn nàn rằng một năm cũng chỉ thấy Lục Đình Nam được vài lần, sinh con trai mà cứ như không sinh.Kiều Phương Hạ nghĩ rằng hẳn là Lục Đình Nam rất bận nên ngay sau đó có tăng nhanh tốc độ ăn của mình,Lục Đình Nam thấy trên mặt cô bị dính sa tế, không khỏi thấp giọng bật cười: “Trên mặt em.” Khi nói chuyện, anh theo bản năng rút khăn giấy đưa đến bên mặt Kiều Phương Hạ.Nhưng Kiều Phương Hạ cúi đầu ăn, không để ý đến động tác của Lục Đình Nam.Cô duỗi tay cầm lấy tờ giấy rồi tự mình lau.Ăn được mấy miếng, cô lại ngẩng đầu lên hỏi Lục Đình Nam: “Anh Lục, anh muốn hỏi em về vụ án kia đúng không?”Lúc cô ngẩng đầu lên nói chuyện, Lục Đình Nam cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối nhau.“Đúng vậy” Lục Đình Nam ngừng một chút, thấp giọng đáp.Không biết có phải vì ánh đèn bên ngoài tương đối mờ hay không mà Kiều Phương Hạ cảm thấy ánh mắt Lục Đình Nam nhìn cô khá thâm thúy.Cô sửng sốt, vừa định thu hồi ánh mắt thì Lục Đình Nam đột nhiên giơ tay, chỉ vào mặt cô, nói: “Bên này còn chưa lau khô.”“..” Kiều Phương Hạ hơi xấu hổ, ngay sau đó cô lại cẩn thận lau vài cái.Lục Đình Nam luôn cảm thấy Kiều Phương Hạ dường như vẫn còn chưa lớn, cô chẳng khác hồi còn nhỏ là bao, vẫn buộc tóc đuôi ngựa như thế.Ăn cái gì cũng dính trên mặt, trông rất đáng yêu.Kiều Phương Hạ ném khăn giấy vào thùng rác, yên lặng nhìn Lục Đình Nam.Lục Đình Nam đang cúi đầu ăn gì đấy, không nhìn cô.Anh ấy sợ rằng ánh mắt mà mình lơ đãng lộ ra sẽ dọa cô.Hơn nữa, tối nay anh ấy hẹn gặp cô thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vì lúc chiều, Lê Đình Tuấn gọi cho anh ấy, bảo rằng Kiều Phương Hạ ở đây có một mình mà anh thì không biết khi nào mới về nước nên nhờ anh ấy giúp anh để ý đến cô nhiều một chút.Lệ Đình Tuấn cảm thấy vụ ám sát vẫn chưa được điều tra rõ, vẫn còn rất nguy hiểm.Lúc nãy Lục Đình Nam xử lý xong công việc, thấy bầu trời đã tối om, nghĩ rằng Kiều Phương Hạ hẳn là chưa ăn cơm chiều nên đã ma xui quỷ khiển gọi cho cô.“Vẫn là về lời khai của Kiều Diệp Ngọc” Một lúc sau, Lục Đình Nam nhìn Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói: “Lời khai của cô ta không khớp với lời khai của những nhân chứng khác, nên anh đã ghi lại lời khai của những nhân chứng khác thêm một lần nữa”.