“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 400
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Dương cúi cái đầu nhỏ, cô ta nức nở nói: “Nhưng Lệ Đình Tuấn…”“Bao gồm cả anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi cô ta nói xong thì chăm chú trả lời: “Người của toàn thế giới đều không quan trọng bằng An Dương.”“Nhưng mỗi người đều có người mình thích, chờ đến khi con lớn lên thì sế biết, giống như con thích King nên con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất trên toàn thế giới, con ghét Lệ Đình Tuấn nên con không muốn mẹ và anh ấy ở bên nhau.Nếu như người mẹ thích là thây Mặc thì sao? Vậy con cũng sẽ vì King mà tổn thương thầy Mặc à?”“Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, con có thể ghét anh ấy, nhưng con không thể tổn thương anh ấy vì lợi ích cá nhân của con, như vậy là không đúng.Con có hiểu không?”An Dương dường như có chút hiểu rõ ý của Kiều Phương Hạ.Cô ta đã biết mình sai ở chỗ nào, cô không nên bắt King tốn thương Lệ Đình Tuấn.Mất rất lâu cô ta mới lấy tay lau nước mắt, sau đó gật đầu và ngập ngừng nói: “Con đã biết, mẹ Phương Hạ, sau này con sẽ không như vậy nữa”Có một cái đầu nhỏ chui ra từ lùm cây cách đó không xa, cậu bé kinh ngạc nhìn Kiều Phương hạ và An Dương.Lệ Đình Trung đã nghe thấy tất cả những gì mà Kiều Phương Hạ và An Dương nói.Đình Trung theo Lệ Kiến Đình đến thăm Kiều Diệp Ngọc, người lớn đang nói chuyện, cậu cảm thấy buồn chán nên xuống nhà chơi bóng một mình, từ xa đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ ôm một cô gái nhỏ đi ra.Cậu đã lâu không gặp Kiều Phương Hạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy đến tìm cô.Kiều Phương Hạ ngồi quay lưng về phía cậu, không phát hiện ra cậu.Cậu nhìn thấy Kiều Phương Hạ nói mấy câu với cô gái nhỏ kia, đứng dậy, nắm tay cô gái nhỏ đi.Cậu nhặt quả bóng trên bãi cỏ, đang do dự không biết có nên đi theo hay không thì giọng nói lo lắng của bà Trần đột nhiên vang lên sau lưng: “Cậu chủ nhỏ? Cháu đang ở đâu?”Đình Trung quay đầu lại, nhìn thấy bà Trần đứng cách đó không xa.Bà Trần nghĩ Đình Trung đã mất tích, gấp đến nỗi toát mồ hôi hột.Thấy Đình Trung đang đứng trong bụi cây, lập tức chạy về phía cậu, hỏi cậu: “Vừa mới đi đâu vậy? Sao không nói với bà một tiếng?”“Lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu! Không phải bà đã nói cho cháu biết rồi sao? Lần trước mẹ vì đụng phải người xấu bên ngoài mới bị thương!”Đình Trung nghe bà Trần trách cứ, quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Phương Hạ đã rời đi.Một lúc lâu sau, cậu mới sững sờ hỏi mẹ Trần: “Bà ơi, cái gì gọi là huyết mạch tương liên?”ao cá, cho rằng Đình Trung đang nói về con của người khác nên không để“Ông nội đang tìm, mau đi lên đi, lập tức trở về.”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Dương cúi cái đầu nhỏ, cô ta nức nở nói: “Nhưng Lệ Đình Tuấn…”
“Bao gồm cả anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi cô ta nói xong thì chăm chú trả lời: “Người của toàn thế giới đều không quan trọng bằng An Dương.”
“Nhưng mỗi người đều có người mình thích, chờ đến khi con lớn lên thì sế biết, giống như con thích King nên con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất trên toàn thế giới, con ghét Lệ Đình Tuấn nên con không muốn mẹ và anh ấy ở bên nhau.
Nếu như người mẹ thích là thây Mặc thì sao? Vậy con cũng sẽ vì King mà tổn thương thầy Mặc à?”
“Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, con có thể ghét anh ấy, nhưng con không thể tổn thương anh ấy vì lợi ích cá nhân của con, như vậy là không đúng.
Con có hiểu không?”
An Dương dường như có chút hiểu rõ ý của Kiều Phương Hạ.
Cô ta đã biết mình sai ở chỗ nào, cô không nên bắt King tốn thương Lệ Đình Tuấn.
Mất rất lâu cô ta mới lấy tay lau nước mắt, sau đó gật đầu và ngập ngừng nói: “Con đã biết, mẹ Phương Hạ, sau này con sẽ không như vậy nữa”
Có một cái đầu nhỏ chui ra từ lùm cây cách đó không xa, cậu bé kinh ngạc nhìn Kiều Phương hạ và An Dương.
Lệ Đình Trung đã nghe thấy tất cả những gì mà Kiều Phương Hạ và An Dương nói.
Đình Trung theo Lệ Kiến Đình đến thăm Kiều Diệp Ngọc, người lớn đang nói chuyện, cậu cảm thấy buồn chán nên xuống nhà chơi bóng một mình, từ xa đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ ôm một cô gái nhỏ đi ra.
Cậu đã lâu không gặp Kiều Phương Hạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy đến tìm cô.
Kiều Phương Hạ ngồi quay lưng về phía cậu, không phát hiện ra cậu.
Cậu nhìn thấy Kiều Phương Hạ nói mấy câu với cô gái nhỏ kia, đứng dậy, nắm tay cô gái nhỏ đi.
Cậu nhặt quả bóng trên bãi cỏ, đang do dự không biết có nên đi theo hay không thì giọng nói lo lắng của bà Trần đột nhiên vang lên sau lưng: “Cậu chủ nhỏ? Cháu đang ở đâu?”
Đình Trung quay đầu lại, nhìn thấy bà Trần đứng cách đó không xa.
Bà Trần nghĩ Đình Trung đã mất tích, gấp đến nỗi toát mồ hôi hột.
Thấy Đình Trung đang đứng trong bụi cây, lập tức chạy về phía cậu, hỏi cậu: “Vừa mới đi đâu vậy? Sao không nói với bà một tiếng?”
“Lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu! Không phải bà đã nói cho cháu biết rồi sao? Lần trước mẹ vì đụng phải người xấu bên ngoài mới bị thương!”
Đình Trung nghe bà Trần trách cứ, quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Phương Hạ đã rời đi.
Một lúc lâu sau, cậu mới sững sờ hỏi mẹ Trần: “Bà ơi, cái gì gọi là huyết mạch tương liên?”
ao cá, cho rằng Đình Trung đang nói về con của người khác nên không để
“Ông nội đang tìm, mau đi lên đi, lập tức trở về.”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Dương cúi cái đầu nhỏ, cô ta nức nở nói: “Nhưng Lệ Đình Tuấn…”“Bao gồm cả anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi cô ta nói xong thì chăm chú trả lời: “Người của toàn thế giới đều không quan trọng bằng An Dương.”“Nhưng mỗi người đều có người mình thích, chờ đến khi con lớn lên thì sế biết, giống như con thích King nên con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất trên toàn thế giới, con ghét Lệ Đình Tuấn nên con không muốn mẹ và anh ấy ở bên nhau.Nếu như người mẹ thích là thây Mặc thì sao? Vậy con cũng sẽ vì King mà tổn thương thầy Mặc à?”“Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, con có thể ghét anh ấy, nhưng con không thể tổn thương anh ấy vì lợi ích cá nhân của con, như vậy là không đúng.Con có hiểu không?”An Dương dường như có chút hiểu rõ ý của Kiều Phương Hạ.Cô ta đã biết mình sai ở chỗ nào, cô không nên bắt King tốn thương Lệ Đình Tuấn.Mất rất lâu cô ta mới lấy tay lau nước mắt, sau đó gật đầu và ngập ngừng nói: “Con đã biết, mẹ Phương Hạ, sau này con sẽ không như vậy nữa”Có một cái đầu nhỏ chui ra từ lùm cây cách đó không xa, cậu bé kinh ngạc nhìn Kiều Phương hạ và An Dương.Lệ Đình Trung đã nghe thấy tất cả những gì mà Kiều Phương Hạ và An Dương nói.Đình Trung theo Lệ Kiến Đình đến thăm Kiều Diệp Ngọc, người lớn đang nói chuyện, cậu cảm thấy buồn chán nên xuống nhà chơi bóng một mình, từ xa đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ ôm một cô gái nhỏ đi ra.Cậu đã lâu không gặp Kiều Phương Hạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy đến tìm cô.Kiều Phương Hạ ngồi quay lưng về phía cậu, không phát hiện ra cậu.Cậu nhìn thấy Kiều Phương Hạ nói mấy câu với cô gái nhỏ kia, đứng dậy, nắm tay cô gái nhỏ đi.Cậu nhặt quả bóng trên bãi cỏ, đang do dự không biết có nên đi theo hay không thì giọng nói lo lắng của bà Trần đột nhiên vang lên sau lưng: “Cậu chủ nhỏ? Cháu đang ở đâu?”Đình Trung quay đầu lại, nhìn thấy bà Trần đứng cách đó không xa.Bà Trần nghĩ Đình Trung đã mất tích, gấp đến nỗi toát mồ hôi hột.Thấy Đình Trung đang đứng trong bụi cây, lập tức chạy về phía cậu, hỏi cậu: “Vừa mới đi đâu vậy? Sao không nói với bà một tiếng?”“Lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu! Không phải bà đã nói cho cháu biết rồi sao? Lần trước mẹ vì đụng phải người xấu bên ngoài mới bị thương!”Đình Trung nghe bà Trần trách cứ, quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Phương Hạ đã rời đi.Một lúc lâu sau, cậu mới sững sờ hỏi mẹ Trần: “Bà ơi, cái gì gọi là huyết mạch tương liên?”ao cá, cho rằng Đình Trung đang nói về con của người khác nên không để“Ông nội đang tìm, mau đi lên đi, lập tức trở về.”.