Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 426

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Bởi vì bình thường Phó Minh Tuyết khá bận, có lúc bà ấy bận đến mức quên cả sinh nhật mình, mấy ngày trôi qua mới nhớ đến mà sau này trong lòng luôn buồn bực.Kiều Phương Hạ giúp bà ấy nhớ lại và giúp bà ấy làm một bữa tối gia đình đơn giản, có lẽ Phó Minh Tuyết sẽ thích.Nếu tối nay làm hỏng thì Kiều Minh Tuyết sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để lấy lòng mẹ vợ trước khi cưới.“Cho nên?” Lệ Đình Tuấn dừng mấy giây rồi hỏi ngược lại Anh cũng không có ý định buông cô ra.Kiều Phương Hạ cũng không quan tâm đến nữa, dù sao cũng đã gọi rồi thì gọi một hay hai tiếng cũng không có gì khác nhau.Cô nhảm mắt, khuôn mặt nhỏ nhản cúi xuống, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Chồng à, lần này anh tha em đi đi mà, sắp tới giờ rồi”Lệ Đình Tuấn nghe giọng điệu ai oán của Kiều Phương Hạ, cảm thấy hài lòng cúi đầu hôn cô một cái rồi mới buông cô ra.Thang máy đúng lúc lên đến tầng cao nhất, Lệ Đình Tuấn bèn nắm lấy tay cô, dắt cô bước ra.Tim Kiều Phương Hạ chợt hãng đi một nhịp rồi không ngừng đập nhanh, không nhịn được khẽ trợn mắt với Lệ Đình Tuấn từ phía sau.“Nếu em có ý kiến với anh…” Lệ Đình Tuấn chậm rãi nói.“Không có chuyện đó!” Kiều Phương Hạ lập tức lấy lòng nắm tay của Lệ Đình Tt vội vàng trả lời.Sau lưng Lệ Đình Tuấn có mắt, bị bắt quả tang rồi.Lệ Đình Tuấn khẽ nghiêng đầu, trong mắt chứa đựng nụ cười nhìn Kiều Phương Hạ.Lúc hai người nắm tay vào phòng, xung quanh dần dần yên tĩnh.Lệ Đình Tuấn cứ như vậy công khai nắm tay Kiều Phương Hạ xuất hiện trước mặt mọi người, cũng đồng nghĩa với việc đã trực tiếp tuyên lữa hai người.Chuyện trước đây của nhà họ Lệ ầm ï lớn như vậy, bạn bè thân thiết đương nhiên cũng biết rõ.Nhưng không ai ngờ được, Lệ Đình Tuấn lại làm lành với Kiều Phương Hạ.Bên ngoài ban công gần đó, Phó Minh Tuyết đang nói chuyện gì đó với người khác, ánh mắt chợt liếc xem Lệ Đình Tuấn đưa Kiều Phương Hạ bước vào, sau đó cũng không nói gì nữa.Bà ấy không biết hôm nay Kiều Phương Hạ đến, Phó Viễn Hạo cũng không nói với bà.Trong chốc lát, bầu không khí trở nên gượng gạo.Người phụ nữ bên cạnh anh, chính là con gái của hồ ly tinh chủ mưu hại bà ấy phải ly hôn.Với tư cách là mẹ ruột của Lệ Đình Tuấn, nếu bà ấy có thể chấp nhận Kiều Phương Hạ mới là chuyện lạ.Thế nhưng đối với hành động hết sức hoang đường của Lệ Đình Tuấn, Phó Minh Tuyết đã quen mắt nhắm mắt mở cho qua.Dù sao chỉ cần không kết hôn, chuyện khác đều không sao cả.Hơn nữa hôm nay ở đây toàn là những người thân thiết, Phó Minh Tuyết lại ưa sĩ diện, cũng không muốn ầm ï đến khó coi.Bà ấy hơi đắn đo mà đặt cốc rượu trong tay xuống, đi về phía Lệ Đình Tuấn.“Mẹ”’ Lệ Đình Tuấn mở lời trước, thản nhiên gọi bà ấy một tiếng.“Ừ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ăn cơm cùng bọn mẹ vậy?” Phó Minh Tuyết nhìn Kiều Phương Hạ một cái, khẽ hỏi Lệ Đình Tuấn.“Đúng lúc rảnh rỗi.” Lệ Đình Tuấn cười cười trả lời.Trong lúc nói chuyện, anh nhẹ nhàng kéo Kiều Phương Hạ rồi nói: “Gọi mẹ đi”Kiều Phương Hạ và Phó Minh Tuyết nhìn nhau, không nói gì.Tuy trước đây có lẽ Phó Viễn Hạo đã làm công tác tư tưởng cho Phó Minh Tuyết nhưng Kiều Phương Hạ nhìn ra được, Phó Minh Tuyết vẫn không bằng lòng.Nếu cô nói sai điều gì, hiệu quả hoàn toàn ngược lại thì không hay.Không thể quá nóng vội..

Bởi vì bình thường Phó Minh Tuyết khá bận, có lúc bà ấy bận đến mức quên cả sinh nhật mình, mấy ngày trôi qua mới nhớ đến mà sau này trong lòng luôn buồn bực.

Kiều Phương Hạ giúp bà ấy nhớ lại và giúp bà ấy làm một bữa tối gia đình đơn giản, có lẽ Phó Minh Tuyết sẽ thích.

Nếu tối nay làm hỏng thì Kiều Minh Tuyết sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để lấy lòng mẹ vợ trước khi cưới.

“Cho nên?” Lệ Đình Tuấn dừng mấy giây rồi hỏi ngược lại Anh cũng không có ý định buông cô ra.

Kiều Phương Hạ cũng không quan tâm đến nữa, dù sao cũng đã gọi rồi thì gọi một hay hai tiếng cũng không có gì khác nhau.

Cô nhảm mắt, khuôn mặt nhỏ nhản cúi xuống, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Chồng à, lần này anh tha em đi đi mà, sắp tới giờ rồi”

Lệ Đình Tuấn nghe giọng điệu ai oán của Kiều Phương Hạ, cảm thấy hài lòng cúi đầu hôn cô một cái rồi mới buông cô ra.

Thang máy đúng lúc lên đến tầng cao nhất, Lệ Đình Tuấn bèn nắm lấy tay cô, dắt cô bước ra.

Tim Kiều Phương Hạ chợt hãng đi một nhịp rồi không ngừng đập nhanh, không nhịn được khẽ trợn mắt với Lệ Đình Tuấn từ phía sau.

“Nếu em có ý kiến với anh…” Lệ Đình Tuấn chậm rãi nói.

“Không có chuyện đó!” Kiều Phương Hạ lập tức lấy lòng nắm tay của Lệ Đình Tt vội vàng trả lời.

Sau lưng Lệ Đình Tuấn có mắt, bị bắt quả tang rồi.

Lệ Đình Tuấn khẽ nghiêng đầu, trong mắt chứa đựng nụ cười nhìn Kiều Phương Hạ.

Lúc hai người nắm tay vào phòng, xung quanh dần dần yên tĩnh.

Lệ Đình Tuấn cứ như vậy công khai nắm tay Kiều Phương Hạ xuất hiện trước mặt mọi người, cũng đồng nghĩa với việc đã trực tiếp tuyên lữa hai người.

Chuyện trước đây của nhà họ Lệ ầm ï lớn như vậy, bạn bè thân thiết đương nhiên cũng biết rõ.

Nhưng không ai ngờ được, Lệ Đình Tuấn lại làm lành với Kiều Phương Hạ.

Bên ngoài ban công gần đó, Phó Minh Tuyết đang nói chuyện gì đó với người khác, ánh mắt chợt liếc xem Lệ Đình Tuấn đưa Kiều Phương Hạ bước vào, sau đó cũng không nói gì nữa.

Bà ấy không biết hôm nay Kiều Phương Hạ đến, Phó Viễn Hạo cũng không nói với bà.

Trong chốc lát, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Người phụ nữ bên cạnh anh, chính là con gái của hồ ly tinh chủ mưu hại bà ấy phải ly hôn.

Với tư cách là mẹ ruột của Lệ Đình Tuấn, nếu bà ấy có thể chấp nhận Kiều Phương Hạ mới là chuyện lạ.

Thế nhưng đối với hành động hết sức hoang đường của Lệ Đình Tuấn, Phó Minh Tuyết đã quen mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao chỉ cần không kết hôn, chuyện khác đều không sao cả.

Hơn nữa hôm nay ở đây toàn là những người thân thiết, Phó Minh Tuyết lại ưa sĩ diện, cũng không muốn ầm ï đến khó coi.

Bà ấy hơi đắn đo mà đặt cốc rượu trong tay xuống, đi về phía Lệ Đình Tuấn.

“Mẹ”’ Lệ Đình Tuấn mở lời trước, thản nhiên gọi bà ấy một tiếng.

“Ừ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ăn cơm cùng bọn mẹ vậy?” Phó Minh Tuyết nhìn Kiều Phương Hạ một cái, khẽ hỏi Lệ Đình Tuấn.

“Đúng lúc rảnh rỗi.” Lệ Đình Tuấn cười cười trả lời.

Trong lúc nói chuyện, anh nhẹ nhàng kéo Kiều Phương Hạ rồi nói: “Gọi mẹ đi”

Kiều Phương Hạ và Phó Minh Tuyết nhìn nhau, không nói gì.

Tuy trước đây có lẽ Phó Viễn Hạo đã làm công tác tư tưởng cho Phó Minh Tuyết nhưng Kiều Phương Hạ nhìn ra được, Phó Minh Tuyết vẫn không bằng lòng.

Nếu cô nói sai điều gì, hiệu quả hoàn toàn ngược lại thì không hay.

Không thể quá nóng vội..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Bởi vì bình thường Phó Minh Tuyết khá bận, có lúc bà ấy bận đến mức quên cả sinh nhật mình, mấy ngày trôi qua mới nhớ đến mà sau này trong lòng luôn buồn bực.Kiều Phương Hạ giúp bà ấy nhớ lại và giúp bà ấy làm một bữa tối gia đình đơn giản, có lẽ Phó Minh Tuyết sẽ thích.Nếu tối nay làm hỏng thì Kiều Minh Tuyết sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để lấy lòng mẹ vợ trước khi cưới.“Cho nên?” Lệ Đình Tuấn dừng mấy giây rồi hỏi ngược lại Anh cũng không có ý định buông cô ra.Kiều Phương Hạ cũng không quan tâm đến nữa, dù sao cũng đã gọi rồi thì gọi một hay hai tiếng cũng không có gì khác nhau.Cô nhảm mắt, khuôn mặt nhỏ nhản cúi xuống, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Chồng à, lần này anh tha em đi đi mà, sắp tới giờ rồi”Lệ Đình Tuấn nghe giọng điệu ai oán của Kiều Phương Hạ, cảm thấy hài lòng cúi đầu hôn cô một cái rồi mới buông cô ra.Thang máy đúng lúc lên đến tầng cao nhất, Lệ Đình Tuấn bèn nắm lấy tay cô, dắt cô bước ra.Tim Kiều Phương Hạ chợt hãng đi một nhịp rồi không ngừng đập nhanh, không nhịn được khẽ trợn mắt với Lệ Đình Tuấn từ phía sau.“Nếu em có ý kiến với anh…” Lệ Đình Tuấn chậm rãi nói.“Không có chuyện đó!” Kiều Phương Hạ lập tức lấy lòng nắm tay của Lệ Đình Tt vội vàng trả lời.Sau lưng Lệ Đình Tuấn có mắt, bị bắt quả tang rồi.Lệ Đình Tuấn khẽ nghiêng đầu, trong mắt chứa đựng nụ cười nhìn Kiều Phương Hạ.Lúc hai người nắm tay vào phòng, xung quanh dần dần yên tĩnh.Lệ Đình Tuấn cứ như vậy công khai nắm tay Kiều Phương Hạ xuất hiện trước mặt mọi người, cũng đồng nghĩa với việc đã trực tiếp tuyên lữa hai người.Chuyện trước đây của nhà họ Lệ ầm ï lớn như vậy, bạn bè thân thiết đương nhiên cũng biết rõ.Nhưng không ai ngờ được, Lệ Đình Tuấn lại làm lành với Kiều Phương Hạ.Bên ngoài ban công gần đó, Phó Minh Tuyết đang nói chuyện gì đó với người khác, ánh mắt chợt liếc xem Lệ Đình Tuấn đưa Kiều Phương Hạ bước vào, sau đó cũng không nói gì nữa.Bà ấy không biết hôm nay Kiều Phương Hạ đến, Phó Viễn Hạo cũng không nói với bà.Trong chốc lát, bầu không khí trở nên gượng gạo.Người phụ nữ bên cạnh anh, chính là con gái của hồ ly tinh chủ mưu hại bà ấy phải ly hôn.Với tư cách là mẹ ruột của Lệ Đình Tuấn, nếu bà ấy có thể chấp nhận Kiều Phương Hạ mới là chuyện lạ.Thế nhưng đối với hành động hết sức hoang đường của Lệ Đình Tuấn, Phó Minh Tuyết đã quen mắt nhắm mắt mở cho qua.Dù sao chỉ cần không kết hôn, chuyện khác đều không sao cả.Hơn nữa hôm nay ở đây toàn là những người thân thiết, Phó Minh Tuyết lại ưa sĩ diện, cũng không muốn ầm ï đến khó coi.Bà ấy hơi đắn đo mà đặt cốc rượu trong tay xuống, đi về phía Lệ Đình Tuấn.“Mẹ”’ Lệ Đình Tuấn mở lời trước, thản nhiên gọi bà ấy một tiếng.“Ừ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ăn cơm cùng bọn mẹ vậy?” Phó Minh Tuyết nhìn Kiều Phương Hạ một cái, khẽ hỏi Lệ Đình Tuấn.“Đúng lúc rảnh rỗi.” Lệ Đình Tuấn cười cười trả lời.Trong lúc nói chuyện, anh nhẹ nhàng kéo Kiều Phương Hạ rồi nói: “Gọi mẹ đi”Kiều Phương Hạ và Phó Minh Tuyết nhìn nhau, không nói gì.Tuy trước đây có lẽ Phó Viễn Hạo đã làm công tác tư tưởng cho Phó Minh Tuyết nhưng Kiều Phương Hạ nhìn ra được, Phó Minh Tuyết vẫn không bằng lòng.Nếu cô nói sai điều gì, hiệu quả hoàn toàn ngược lại thì không hay.Không thể quá nóng vội..

Chương 426