“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 483
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn đi từ phòng sách ra, nhìn cô nói: “Em cũng không phải là người hầu.”Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ tạm thời có chút xấu hổ, Lệ Đình Tuấn lại cúi người, im lặng kéo Đình Trung tới bên bàn ăn, kéo ra chỗ bên tay phải của mình, nói: “Em đến đây”“Lần trước những gì bác sĩ nói, em Lúc Kiều Phương Hạ ngồi xuống, Phó Viễn Hạo hướng mắt nhìn hai người, hỏi Kiều Phương Hạ: “Giận dõi à?”Hai người nói chuyện đều mang theo mùi thuốc súng, Phó Viễn Hạo mà không nhìn ra mới là lạ.“Không ạ” Kiều Phương Hạ thản nhiên nở nụ cười, trả lời.Lệ Đình Tuấn múc một bát canh nóng cho Kiều Phương Hạ, đặt ở trước mặt cô, nói: “Nói ra thì, cũng không có gì là mất mặt cả.”“2” Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.Đương nhiên, cô quả thật không làm chuyện gì mà không dám gặp người khác, nhưng mà Lệ Đình Tuấn thì không chắc.Định Thanh Nhã ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn vài lần.Bởi vì cô ta biết hôm nay Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ sẽ trở về ăn cơm, cho nên mới đột nhiên tới đây.Ngoài mặt hai người bọn họ trông rất bình thường, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe, sắc mặt hai người đều có chút không bình thường, có thể thấy ân ái gì đó đều là giả vờ.“Anh Đình Tuấn, em cảm thấy chị dâu không sai đâu” Đinh Thanh Nhã bỗng nhiên nói.Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Đinh Thanh Nhã.Không phải chứ? Lệ Đình Tuấn nói với cô ta rồi à?Chuyện lúc đó giữa cô và Lệ Đình Tuấn, Đinh Thanh Nhã có quyền gì để biết? Ngay cả Đinh Thanh Nhã cũng đã biết rồi, còn không bằng Lệ Đình Tuấn trực tiếp chuẩn bị quà tặng nói với cả thế giới.Kiều Phương Hạ đặt đũa xuống, chán ghét đến mức bỗng nhiên không có khẩu vị gì nữa.Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn bình tĩnh, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, không lên tiếng.“Làm sao thế?” Phó Minh Tuyết nhìn mấy người bọn họ, hỏi Đinh Thanh Nhã.Định Thanh Nhã cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là việc của hai ngày trước, cháu cảm thấy chắc là giả thôi, anh Đình Tuấn tốt như thế, sao chị dâu lại có thể vì một nam diễn viên nhỏ nhỏ, mà làm anh cháu tức giận cơ chứ?”Nam diễn viên gì?Kiều Phương Hạ có chút ngờ vực, nhìn thẳng Đinh Thanh Nhã, Đinh Thanh Nhã cũng đang nhìn cô, lập tức thuận miệng hỏi cô một câu: “Chị dâu chị nói gì đi chứ? Dù sao, đến một ngón tay của anh em Lục Nhất Minh cũng chẳng bằng”Lục Nhất Minh?.
Lệ Đình Tuấn đi từ phòng sách ra, nhìn cô nói: “Em cũng không phải là người hầu.”
Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ tạm thời có chút xấu hổ, Lệ Đình Tuấn lại cúi người, im lặng kéo Đình Trung tới bên bàn ăn, kéo ra chỗ bên tay phải của mình, nói: “Em đến đây”
“Lần trước những gì bác sĩ nói, em Lúc Kiều Phương Hạ ngồi xuống, Phó Viễn Hạo hướng mắt nhìn hai người, hỏi Kiều Phương Hạ: “Giận dõi à?”
Hai người nói chuyện đều mang theo mùi thuốc súng, Phó Viễn Hạo mà không nhìn ra mới là lạ.
“Không ạ” Kiều Phương Hạ thản nhiên nở nụ cười, trả lời.
Lệ Đình Tuấn múc một bát canh nóng cho Kiều Phương Hạ, đặt ở trước mặt cô, nói: “Nói ra thì, cũng không có gì là mất mặt cả.”
“2” Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.
Đương nhiên, cô quả thật không làm chuyện gì mà không dám gặp người khác, nhưng mà Lệ Đình Tuấn thì không chắc.
Định Thanh Nhã ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn vài lần.
Bởi vì cô ta biết hôm nay Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ sẽ trở về ăn cơm, cho nên mới đột nhiên tới đây.
Ngoài mặt hai người bọn họ trông rất bình thường, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe, sắc mặt hai người đều có chút không bình thường, có thể thấy ân ái gì đó đều là giả vờ.
“Anh Đình Tuấn, em cảm thấy chị dâu không sai đâu” Đinh Thanh Nhã bỗng nhiên nói.
Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Đinh Thanh Nhã.
Không phải chứ? Lệ Đình Tuấn nói với cô ta rồi à?
Chuyện lúc đó giữa cô và Lệ Đình Tuấn, Đinh Thanh Nhã có quyền gì để biết? Ngay cả Đinh Thanh Nhã cũng đã biết rồi, còn không bằng Lệ Đình Tuấn trực tiếp chuẩn bị quà tặng nói với cả thế giới.
Kiều Phương Hạ đặt đũa xuống, chán ghét đến mức bỗng nhiên không có khẩu vị gì nữa.
Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn bình tĩnh, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, không lên tiếng.
“Làm sao thế?” Phó Minh Tuyết nhìn mấy người bọn họ, hỏi Đinh Thanh Nhã.
Định Thanh Nhã cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là việc của hai ngày trước, cháu cảm thấy chắc là giả thôi, anh Đình Tuấn tốt như thế, sao chị dâu lại có thể vì một nam diễn viên nhỏ nhỏ, mà làm anh cháu tức giận cơ chứ?”
Nam diễn viên gì?
Kiều Phương Hạ có chút ngờ vực, nhìn thẳng Đinh Thanh Nhã, Đinh Thanh Nhã cũng đang nhìn cô, lập tức thuận miệng hỏi cô một câu: “Chị dâu chị nói gì đi chứ? Dù sao, đến một ngón tay của anh em Lục Nhất Minh cũng chẳng bằng”
Lục Nhất Minh?.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn đi từ phòng sách ra, nhìn cô nói: “Em cũng không phải là người hầu.”Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ tạm thời có chút xấu hổ, Lệ Đình Tuấn lại cúi người, im lặng kéo Đình Trung tới bên bàn ăn, kéo ra chỗ bên tay phải của mình, nói: “Em đến đây”“Lần trước những gì bác sĩ nói, em Lúc Kiều Phương Hạ ngồi xuống, Phó Viễn Hạo hướng mắt nhìn hai người, hỏi Kiều Phương Hạ: “Giận dõi à?”Hai người nói chuyện đều mang theo mùi thuốc súng, Phó Viễn Hạo mà không nhìn ra mới là lạ.“Không ạ” Kiều Phương Hạ thản nhiên nở nụ cười, trả lời.Lệ Đình Tuấn múc một bát canh nóng cho Kiều Phương Hạ, đặt ở trước mặt cô, nói: “Nói ra thì, cũng không có gì là mất mặt cả.”“2” Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.Đương nhiên, cô quả thật không làm chuyện gì mà không dám gặp người khác, nhưng mà Lệ Đình Tuấn thì không chắc.Định Thanh Nhã ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn vài lần.Bởi vì cô ta biết hôm nay Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ sẽ trở về ăn cơm, cho nên mới đột nhiên tới đây.Ngoài mặt hai người bọn họ trông rất bình thường, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe, sắc mặt hai người đều có chút không bình thường, có thể thấy ân ái gì đó đều là giả vờ.“Anh Đình Tuấn, em cảm thấy chị dâu không sai đâu” Đinh Thanh Nhã bỗng nhiên nói.Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Đinh Thanh Nhã.Không phải chứ? Lệ Đình Tuấn nói với cô ta rồi à?Chuyện lúc đó giữa cô và Lệ Đình Tuấn, Đinh Thanh Nhã có quyền gì để biết? Ngay cả Đinh Thanh Nhã cũng đã biết rồi, còn không bằng Lệ Đình Tuấn trực tiếp chuẩn bị quà tặng nói với cả thế giới.Kiều Phương Hạ đặt đũa xuống, chán ghét đến mức bỗng nhiên không có khẩu vị gì nữa.Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn bình tĩnh, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, không lên tiếng.“Làm sao thế?” Phó Minh Tuyết nhìn mấy người bọn họ, hỏi Đinh Thanh Nhã.Định Thanh Nhã cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là việc của hai ngày trước, cháu cảm thấy chắc là giả thôi, anh Đình Tuấn tốt như thế, sao chị dâu lại có thể vì một nam diễn viên nhỏ nhỏ, mà làm anh cháu tức giận cơ chứ?”Nam diễn viên gì?Kiều Phương Hạ có chút ngờ vực, nhìn thẳng Đinh Thanh Nhã, Đinh Thanh Nhã cũng đang nhìn cô, lập tức thuận miệng hỏi cô một câu: “Chị dâu chị nói gì đi chứ? Dù sao, đến một ngón tay của anh em Lục Nhất Minh cũng chẳng bằng”Lục Nhất Minh?.