“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 493
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lúc Lê Đình Tuấn ở Nghịch Thuỷ Hàn, trên người của người đàn ông tranh giành viên kim cương Golconda với anh, đã nhìn qua chiếc còi bạc này.Khi đó người đàn ông ngồi đối diện với hàng ghế, mặc âu phục, ánh sáng phản chiếu trên chiếc còi bạc đã gây ấn tượng mạnh với anh nên anh nhớ rất rõ.Tầm mắt của anh đã dán chặt trên chiếc còi bạc này.Từ trước đến nay chưa từng thấy Kiều Phương Hạ đeo qua thứ này, anh chắc chắn.Kiều Phương Hà mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài, không nhìn Lê Đình Tuấn một lần nào nữa.Lúc đi xuống, phát hiện Phó Tình và Lục Đình Nam đều đã rời đi, xung quanh cũng không có người, Vãn Nhất bọn họ đều đã rời đi rồi.Phó Minh Tuyết và Phó Viễn Hạo đang ở trong phòng sách, Phó Viễn Hạo dường như đang tức giận, mặt mày tối sầm đang cùng với Phó Minh Tuyết nói cái gì đó.“Lục Đình Nam nếu như ngay từ lần đầu tiên đã nhìn trúng Vãn Nhật, mới không bình thường, nó không phải là người như vậy.Ba trước tiên cứ đợi chút, lúc này không được sốt ruột” Phó Minh Tuyết thấp giọng khuyên nhủ.Phó Viễn Hạo nhìn thoáng thấy Kiều Phương Hạ đã xuống, liền thu hồi sắc mặt, không tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa, ân cần nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, đến đây.”Lệ Đình Tuấn cũng lặng lẽ đi từ trên tầng xuống, hai người bọn họ cùng đi vào phòng sách.Phó Viễn Hạo sau đó liền mở một hộp gỗ đàn hương từ trên tay mình ra, từ bên trong lấy ra một tờ hôn phối màu đỏ khổ giấy a5, sau đó bảo người hầu chuyển nó đến tay của Kiều Phương Hạ.“Thật ra, ông hôm nay gọi hai đứa cùng trở về, là bởi vì cái này”“Trước đây lấy tử vi của các cháu đi xem, thấy có vài ngày tốt, các cháu tự mình xem đi, thấy hôm nào phù hợp hơn liền đi lĩnh chứng đi.”Mặc dù nói mối quan hệ của Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều đã được xác thực, nhưng Phó Minh Tuyết vẫn thật sự chưa thể chấp nhận sự có mặt của Kiều Phương Hạ, đặc biệt hôm nay khi Lục Nhất Minh làm ầm ĩ.Bà ấy đứng bên cạnh Phó Viễn Hạo, không nói gì.Phó Viễn Hạo nhìn Phó Minh Tuyết.Ông ấy thật ra cũng tự mình làm chủ, chuyện chọn ngày cũng chưa thông báo trước cho Phó Minh Tuyết.Mặc dù ông ấy cũng sợ Phó.Minh Tuyết tức giận, nhưng cứ kéo dài như vậy, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy không yên tâm, vì thế liền ra dáng của trưởng bối.Kiều Phương Hạ từ tay người nhận được tờ giấy, nhưng lại không mở nó ra..
Lúc Lê Đình Tuấn ở Nghịch Thuỷ Hàn, trên người của người đàn ông tranh giành viên kim cương Golconda với anh, đã nhìn qua chiếc còi bạc này.
Khi đó người đàn ông ngồi đối diện với hàng ghế, mặc âu phục, ánh sáng phản chiếu trên chiếc còi bạc đã gây ấn tượng mạnh với anh nên anh nhớ rất rõ.
Tầm mắt của anh đã dán chặt trên chiếc còi bạc này.
Từ trước đến nay chưa từng thấy Kiều Phương Hạ đeo qua thứ này, anh chắc chắn.
Kiều Phương Hà mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài, không nhìn Lê Đình Tuấn một lần nào nữa.
Lúc đi xuống, phát hiện Phó Tình và Lục Đình Nam đều đã rời đi, xung quanh cũng không có người, Vãn Nhất bọn họ đều đã rời đi rồi.
Phó Minh Tuyết và Phó Viễn Hạo đang ở trong phòng sách, Phó Viễn Hạo dường như đang tức giận, mặt mày tối sầm đang cùng với Phó Minh Tuyết nói cái gì đó.
“Lục Đình Nam nếu như ngay từ lần đầu tiên đã nhìn trúng Vãn Nhật, mới không bình thường, nó không phải là người như vậy.
Ba trước tiên cứ đợi chút, lúc này không được sốt ruột” Phó Minh Tuyết thấp giọng khuyên nhủ.
Phó Viễn Hạo nhìn thoáng thấy Kiều Phương Hạ đã xuống, liền thu hồi sắc mặt, không tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa, ân cần nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, đến đây.”
Lệ Đình Tuấn cũng lặng lẽ đi từ trên tầng xuống, hai người bọn họ cùng đi vào phòng sách.
Phó Viễn Hạo sau đó liền mở một hộp gỗ đàn hương từ trên tay mình ra, từ bên trong lấy ra một tờ hôn phối màu đỏ khổ giấy a5, sau đó bảo người hầu chuyển nó đến tay của Kiều Phương Hạ.
“Thật ra, ông hôm nay gọi hai đứa cùng trở về, là bởi vì cái này”
“Trước đây lấy tử vi của các cháu đi xem, thấy có vài ngày tốt, các cháu tự mình xem đi, thấy hôm nào phù hợp hơn liền đi lĩnh chứng đi.”
Mặc dù nói mối quan hệ của Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều đã được xác thực, nhưng Phó Minh Tuyết vẫn thật sự chưa thể chấp nhận sự có mặt của Kiều Phương Hạ, đặc biệt hôm nay khi Lục Nhất Minh làm ầm ĩ.
Bà ấy đứng bên cạnh Phó Viễn Hạo, không nói gì.
Phó Viễn Hạo nhìn Phó Minh Tuyết.
Ông ấy thật ra cũng tự mình làm chủ, chuyện chọn ngày cũng chưa thông báo trước cho Phó Minh Tuyết.
Mặc dù ông ấy cũng sợ Phó.
Minh Tuyết tức giận, nhưng cứ kéo dài như vậy, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy không yên tâm, vì thế liền ra dáng của trưởng bối.
Kiều Phương Hạ từ tay người nhận được tờ giấy, nhưng lại không mở nó ra..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lúc Lê Đình Tuấn ở Nghịch Thuỷ Hàn, trên người của người đàn ông tranh giành viên kim cương Golconda với anh, đã nhìn qua chiếc còi bạc này.Khi đó người đàn ông ngồi đối diện với hàng ghế, mặc âu phục, ánh sáng phản chiếu trên chiếc còi bạc đã gây ấn tượng mạnh với anh nên anh nhớ rất rõ.Tầm mắt của anh đã dán chặt trên chiếc còi bạc này.Từ trước đến nay chưa từng thấy Kiều Phương Hạ đeo qua thứ này, anh chắc chắn.Kiều Phương Hà mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài, không nhìn Lê Đình Tuấn một lần nào nữa.Lúc đi xuống, phát hiện Phó Tình và Lục Đình Nam đều đã rời đi, xung quanh cũng không có người, Vãn Nhất bọn họ đều đã rời đi rồi.Phó Minh Tuyết và Phó Viễn Hạo đang ở trong phòng sách, Phó Viễn Hạo dường như đang tức giận, mặt mày tối sầm đang cùng với Phó Minh Tuyết nói cái gì đó.“Lục Đình Nam nếu như ngay từ lần đầu tiên đã nhìn trúng Vãn Nhật, mới không bình thường, nó không phải là người như vậy.Ba trước tiên cứ đợi chút, lúc này không được sốt ruột” Phó Minh Tuyết thấp giọng khuyên nhủ.Phó Viễn Hạo nhìn thoáng thấy Kiều Phương Hạ đã xuống, liền thu hồi sắc mặt, không tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa, ân cần nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, đến đây.”Lệ Đình Tuấn cũng lặng lẽ đi từ trên tầng xuống, hai người bọn họ cùng đi vào phòng sách.Phó Viễn Hạo sau đó liền mở một hộp gỗ đàn hương từ trên tay mình ra, từ bên trong lấy ra một tờ hôn phối màu đỏ khổ giấy a5, sau đó bảo người hầu chuyển nó đến tay của Kiều Phương Hạ.“Thật ra, ông hôm nay gọi hai đứa cùng trở về, là bởi vì cái này”“Trước đây lấy tử vi của các cháu đi xem, thấy có vài ngày tốt, các cháu tự mình xem đi, thấy hôm nào phù hợp hơn liền đi lĩnh chứng đi.”Mặc dù nói mối quan hệ của Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều đã được xác thực, nhưng Phó Minh Tuyết vẫn thật sự chưa thể chấp nhận sự có mặt của Kiều Phương Hạ, đặc biệt hôm nay khi Lục Nhất Minh làm ầm ĩ.Bà ấy đứng bên cạnh Phó Viễn Hạo, không nói gì.Phó Viễn Hạo nhìn Phó Minh Tuyết.Ông ấy thật ra cũng tự mình làm chủ, chuyện chọn ngày cũng chưa thông báo trước cho Phó Minh Tuyết.Mặc dù ông ấy cũng sợ Phó.Minh Tuyết tức giận, nhưng cứ kéo dài như vậy, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy không yên tâm, vì thế liền ra dáng của trưởng bối.Kiều Phương Hạ từ tay người nhận được tờ giấy, nhưng lại không mở nó ra..