“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 512
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Vậy chẳng lẽ cô ấy tự mình lái xe đi sao?” Biếu cảm trên mặt của Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ như nhìn tên ngốc: “Vết thương trên người của cô ấy còn chưa khỏi, anh nhãn tâm?”Vẻ mặt của Đường Minh Ký đen lại, còn chưa nói chuyện thì một chiếc xe ký hiệu G dừng đắng sau xe của bọn họ.Kiều Phương Hạ nhìn về chiếc xe ký hiệu G một cái, nhìn thấy Mặc Hàn Bảo ngồi trên ghế đằng sau, không khỏi sửng sốt một chút, cô không biết Mặc Hàn Bảo sẽ đến đây.Lập tức ấn tắt cuộc gọi của Lệ Đình Tuấn, bỏ điện thoại vào trong túi, quay người đi về phía xe của Mặc Hàn Bảo.“Trên bãi đỗ xe chỉ cách có hơn một hai trăm mét, Lệ Đình Tuấn buông mắt nhìn cuộc điện thoại bị Kiều Phương Hạ từ chối, vẻ mặt trầm xuống.Mấy giây sau, lại ấn gọi lại một lần nữa.Kiều Phương Hạ cầm lấy điện thoại lại rung ở trong túi, Mặc Hàn Bảo trước mặt nhìn cô, thấp giọng nói: “Muốn đi sao lại không nói?”Kiều Phương Hạ nhấp môi, nhìn Mặc Hàn Bảo, không lên tiếng “Không nói với thầy thì thôi đi, sao không lên tiếng gọi King?” Mặc Hàn Bảo tiếp tục hỏi.Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không chắc là đi ngay lập tức”Mặc Hàn Bảo thở dài, hỏi ¡ cô: “Nếu đã chưa quyết định xong, vì sao lại liên hệ với bọn họ?”Kiều Phương Hạ tuy biết mạng lưới tình báo của nhà họ Mặc rất giỏi, nhưng không ngờ tới Mặc Hàn Bảo lại nhận được tin tức nhanh đến như thế đản đo mấy giây, kiên trì trả lời: “Chủ yếu là bởi vì con chíp.ở bên đó xảy ra vấn đề nhỏ.”“Được rồi, con nói là cái gì thì chính là cái đó đi” Mặc Hàn Bảo thất vọng trả lời.Kiều Phương Hạ lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt của Mặc Hàn Bảo có thất vọng về mình, bất luận thế nào, thì Mặc Hàn Bảo là thầy của cô, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, ở trước mặt Mặc Hàn Bảo, cô là hậu bối.Lương tâm của cô có chút không yên lòng, thấp giọng nói: “Võn dĩ con nghĩ là, sau khi quyết định đi thì nói với mọi người, con khẳng định đi đón An Dương thì sao dám che giấu chuyện này với thầy chứ?“Con còn có không dám? Huống hồ thầy có thể đồng ý để con đi đón An Dương?” Mặc Hàn Bảo nhịn không được nhíu mày, trầm giọng Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, bởi vì sự tức giận của Mặc Hàn Bảo.Hai người đối mắt nhìn nhau mấy giây, cảm xúc dưới đáy mắt của Mặc Hàn Bảo không ngừng dâng lên..
“Vậy chẳng lẽ cô ấy tự mình lái xe đi sao?” Biếu cảm trên mặt của Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ như nhìn tên ngốc: “Vết thương trên người của cô ấy còn chưa khỏi, anh nhãn tâm?”
Vẻ mặt của Đường Minh Ký đen lại, còn chưa nói chuyện thì một chiếc xe ký hiệu G dừng đắng sau xe của bọn họ.
Kiều Phương Hạ nhìn về chiếc xe ký hiệu G một cái, nhìn thấy Mặc Hàn Bảo ngồi trên ghế đằng sau, không khỏi sửng sốt một chút, cô không biết Mặc Hàn Bảo sẽ đến đây.
Lập tức ấn tắt cuộc gọi của Lệ Đình Tuấn, bỏ điện thoại vào trong túi, quay người đi về phía xe của Mặc Hàn Bảo.
“Trên bãi đỗ xe chỉ cách có hơn một hai trăm mét, Lệ Đình Tuấn buông mắt nhìn cuộc điện thoại bị Kiều Phương Hạ từ chối, vẻ mặt trầm xuống.
Mấy giây sau, lại ấn gọi lại một lần nữa.
Kiều Phương Hạ cầm lấy điện thoại lại rung ở trong túi, Mặc Hàn Bảo trước mặt nhìn cô, thấp giọng nói: “Muốn đi sao lại không nói?”
Kiều Phương Hạ nhấp môi, nhìn Mặc Hàn Bảo, không lên tiếng “Không nói với thầy thì thôi đi, sao không lên tiếng gọi King?” Mặc Hàn Bảo tiếp tục hỏi.
Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không chắc là đi ngay lập tức”
Mặc Hàn Bảo thở dài, hỏi ¡ cô: “Nếu đã chưa quyết định xong, vì sao lại liên hệ với bọn họ?”
Kiều Phương Hạ tuy biết mạng lưới tình báo của nhà họ Mặc rất giỏi, nhưng không ngờ tới Mặc Hàn Bảo lại nhận được tin tức nhanh đến như thế đản đo mấy giây, kiên trì trả lời: “Chủ yếu là bởi vì con chíp.
ở bên đó xảy ra vấn đề nhỏ.”
“Được rồi, con nói là cái gì thì chính là cái đó đi” Mặc Hàn Bảo thất vọng trả lời.
Kiều Phương Hạ lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt của Mặc Hàn Bảo có thất vọng về mình, bất luận thế nào, thì Mặc Hàn Bảo là thầy của cô, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, ở trước mặt Mặc Hàn Bảo, cô là hậu bối.
Lương tâm của cô có chút không yên lòng, thấp giọng nói: “Võn dĩ con nghĩ là, sau khi quyết định đi thì nói với mọi người, con khẳng định đi đón An Dương thì sao dám che giấu chuyện này với thầy chứ?
“Con còn có không dám? Huống hồ thầy có thể đồng ý để con đi đón An Dương?” Mặc Hàn Bảo nhịn không được nhíu mày, trầm giọng Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, bởi vì sự tức giận của Mặc Hàn Bảo.
Hai người đối mắt nhìn nhau mấy giây, cảm xúc dưới đáy mắt của Mặc Hàn Bảo không ngừng dâng lên..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Vậy chẳng lẽ cô ấy tự mình lái xe đi sao?” Biếu cảm trên mặt của Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ như nhìn tên ngốc: “Vết thương trên người của cô ấy còn chưa khỏi, anh nhãn tâm?”Vẻ mặt của Đường Minh Ký đen lại, còn chưa nói chuyện thì một chiếc xe ký hiệu G dừng đắng sau xe của bọn họ.Kiều Phương Hạ nhìn về chiếc xe ký hiệu G một cái, nhìn thấy Mặc Hàn Bảo ngồi trên ghế đằng sau, không khỏi sửng sốt một chút, cô không biết Mặc Hàn Bảo sẽ đến đây.Lập tức ấn tắt cuộc gọi của Lệ Đình Tuấn, bỏ điện thoại vào trong túi, quay người đi về phía xe của Mặc Hàn Bảo.“Trên bãi đỗ xe chỉ cách có hơn một hai trăm mét, Lệ Đình Tuấn buông mắt nhìn cuộc điện thoại bị Kiều Phương Hạ từ chối, vẻ mặt trầm xuống.Mấy giây sau, lại ấn gọi lại một lần nữa.Kiều Phương Hạ cầm lấy điện thoại lại rung ở trong túi, Mặc Hàn Bảo trước mặt nhìn cô, thấp giọng nói: “Muốn đi sao lại không nói?”Kiều Phương Hạ nhấp môi, nhìn Mặc Hàn Bảo, không lên tiếng “Không nói với thầy thì thôi đi, sao không lên tiếng gọi King?” Mặc Hàn Bảo tiếp tục hỏi.Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không chắc là đi ngay lập tức”Mặc Hàn Bảo thở dài, hỏi ¡ cô: “Nếu đã chưa quyết định xong, vì sao lại liên hệ với bọn họ?”Kiều Phương Hạ tuy biết mạng lưới tình báo của nhà họ Mặc rất giỏi, nhưng không ngờ tới Mặc Hàn Bảo lại nhận được tin tức nhanh đến như thế đản đo mấy giây, kiên trì trả lời: “Chủ yếu là bởi vì con chíp.ở bên đó xảy ra vấn đề nhỏ.”“Được rồi, con nói là cái gì thì chính là cái đó đi” Mặc Hàn Bảo thất vọng trả lời.Kiều Phương Hạ lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt của Mặc Hàn Bảo có thất vọng về mình, bất luận thế nào, thì Mặc Hàn Bảo là thầy của cô, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, ở trước mặt Mặc Hàn Bảo, cô là hậu bối.Lương tâm của cô có chút không yên lòng, thấp giọng nói: “Võn dĩ con nghĩ là, sau khi quyết định đi thì nói với mọi người, con khẳng định đi đón An Dương thì sao dám che giấu chuyện này với thầy chứ?“Con còn có không dám? Huống hồ thầy có thể đồng ý để con đi đón An Dương?” Mặc Hàn Bảo nhịn không được nhíu mày, trầm giọng Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, bởi vì sự tức giận của Mặc Hàn Bảo.Hai người đối mắt nhìn nhau mấy giây, cảm xúc dưới đáy mắt của Mặc Hàn Bảo không ngừng dâng lên..