Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 518

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Đến tận khi Lệ Kiến Đình thở hồng hộc, dừng ho khan kịch liệt lại, Lê Đình Tuấn mới chậm rãi lùi ra sau hai bước, quỳ xuống trước giường của Lệ Quốc Chiến.Anh giống như mất đi trị giác vậy, dập đầu mạnh với Lệ Quốc Chiến, dừng lại mấy giây, lại dập cái thứ hai, sau đó dập cải thứ ba.Dập đến nỗi chán xanh tím, đứng từ dưới đất lên, quay người nhận lấy tờ thông báo tử vong từ người bác sĩ đứng ở cửa, ký tên của mình xuống.Cũng giống như trước kia, mỗi lần anh ký tên của mình trên tài liệu hợp đồng.Bác sĩ thở dài lấy bút và tờ thông báo tử vong đi, Lệ Đình Tuấn nhìn vào tay trống không của mình, tự giễu bĩu môi.Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không có ba rồi.Đến tận khi nhìn thấy trực tiếp ở trên ti vi, Kiều Phương Hạ mới biết được, Lệ Quốc Chiến mất rồi.Trước khi Kiều Phương Hạ rời khỏi nước Anh Phương, bị người nhà họ Kiều giam cầm hơn một tháng, cô chỉ biết, Lệ Quốc Chiến nhập viện, ngoài ra thì cái gì cũng không biết.Sau khi bị đưa đến nước Hình Giang, người trong nước căn bản là cắt đứt hết mọi liên lạc với cô, cô càng không biết được chuyện xảy ra của nhà họ Lê.Lúc này, nhìn thấy trên thời sự không kiêng nể gì mà truyền tin, Lệ Quốc Chiến là người thực vật nằm trên giường dài đằng đẳng gần bốn năm cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cô mới biết, năm đó Lệ Quốc Chiến bị xuất huyết não trúng gió.Cũng cuối cùng hiểu ra, vì sao Lệ Kiến Đình hận cô vào tận xương tuỷ, tránh cô không gặp.Cô ngồi ở trên ghế sô pha sửng sốt một hồi lâu, đứng người đi vào trong phòng tìm quần áo.Đường Nguyên Khiết Đan tắm xong đi ra ngoài, thấy Kiều Phương Hạ hình như muốn thay quần áo đi ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói: “Chúng ta vừa dầm mưa về, bên ngoài vẫn còn đang mưa, chị muốn đi đâu thế?”Kiều Phương Hạ đối mặt với cô ấy, nhẹ giọng hỏi cô ấy: “Em biết… ba của Lệ Đình Tuấn mất chưa?” Suýt chút nữa thì nói ra, là ba chữ ba của chị.Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu, nhìn ti vi ở trong phòng khách một cái, sững sờ lắc đầu: “Không biết.“Chị đi đến nhà họ Lệ một chuyến.” Kiều Phương Hạ cầm quân sao lên đi vào phòng thay quần áo, thấp giọng nói..

Đến tận khi Lệ Kiến Đình thở hồng hộc, dừng ho khan kịch liệt lại, Lê Đình Tuấn mới chậm rãi lùi ra sau hai bước, quỳ xuống trước giường của Lệ Quốc Chiến.

Anh giống như mất đi trị giác vậy, dập đầu mạnh với Lệ Quốc Chiến, dừng lại mấy giây, lại dập cái thứ hai, sau đó dập cải thứ ba.

Dập đến nỗi chán xanh tím, đứng từ dưới đất lên, quay người nhận lấy tờ thông báo tử vong từ người bác sĩ đứng ở cửa, ký tên của mình xuống.

Cũng giống như trước kia, mỗi lần anh ký tên của mình trên tài liệu hợp đồng.

Bác sĩ thở dài lấy bút và tờ thông báo tử vong đi, Lệ Đình Tuấn nhìn vào tay trống không của mình, tự giễu bĩu môi.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không có ba rồi.

Đến tận khi nhìn thấy trực tiếp ở trên ti vi, Kiều Phương Hạ mới biết được, Lệ Quốc Chiến mất rồi.

Trước khi Kiều Phương Hạ rời khỏi nước Anh Phương, bị người nhà họ Kiều giam cầm hơn một tháng, cô chỉ biết, Lệ Quốc Chiến nhập viện, ngoài ra thì cái gì cũng không biết.

Sau khi bị đưa đến nước Hình Giang, người trong nước căn bản là cắt đứt hết mọi liên lạc với cô, cô càng không biết được chuyện xảy ra của nhà họ Lê.

Lúc này, nhìn thấy trên thời sự không kiêng nể gì mà truyền tin, Lệ Quốc Chiến là người thực vật nằm trên giường dài đằng đẳng gần bốn năm cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cô mới biết, năm đó Lệ Quốc Chiến bị xuất huyết não trúng gió.

Cũng cuối cùng hiểu ra, vì sao Lệ Kiến Đình hận cô vào tận xương tuỷ, tránh cô không gặp.

Cô ngồi ở trên ghế sô pha sửng sốt một hồi lâu, đứng người đi vào trong phòng tìm quần áo.

Đường Nguyên Khiết Đan tắm xong đi ra ngoài, thấy Kiều Phương Hạ hình như muốn thay quần áo đi ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói: “Chúng ta vừa dầm mưa về, bên ngoài vẫn còn đang mưa, chị muốn đi đâu thế?”

Kiều Phương Hạ đối mặt với cô ấy, nhẹ giọng hỏi cô ấy: “Em biết… ba của Lệ Đình Tuấn mất chưa?” Suýt chút nữa thì nói ra, là ba chữ ba của chị.

Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu, nhìn ti vi ở trong phòng khách một cái, sững sờ lắc đầu: “Không biết.

“Chị đi đến nhà họ Lệ một chuyến.” Kiều Phương Hạ cầm quân sao lên đi vào phòng thay quần áo, thấp giọng nói..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Đến tận khi Lệ Kiến Đình thở hồng hộc, dừng ho khan kịch liệt lại, Lê Đình Tuấn mới chậm rãi lùi ra sau hai bước, quỳ xuống trước giường của Lệ Quốc Chiến.Anh giống như mất đi trị giác vậy, dập đầu mạnh với Lệ Quốc Chiến, dừng lại mấy giây, lại dập cái thứ hai, sau đó dập cải thứ ba.Dập đến nỗi chán xanh tím, đứng từ dưới đất lên, quay người nhận lấy tờ thông báo tử vong từ người bác sĩ đứng ở cửa, ký tên của mình xuống.Cũng giống như trước kia, mỗi lần anh ký tên của mình trên tài liệu hợp đồng.Bác sĩ thở dài lấy bút và tờ thông báo tử vong đi, Lệ Đình Tuấn nhìn vào tay trống không của mình, tự giễu bĩu môi.Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không có ba rồi.Đến tận khi nhìn thấy trực tiếp ở trên ti vi, Kiều Phương Hạ mới biết được, Lệ Quốc Chiến mất rồi.Trước khi Kiều Phương Hạ rời khỏi nước Anh Phương, bị người nhà họ Kiều giam cầm hơn một tháng, cô chỉ biết, Lệ Quốc Chiến nhập viện, ngoài ra thì cái gì cũng không biết.Sau khi bị đưa đến nước Hình Giang, người trong nước căn bản là cắt đứt hết mọi liên lạc với cô, cô càng không biết được chuyện xảy ra của nhà họ Lê.Lúc này, nhìn thấy trên thời sự không kiêng nể gì mà truyền tin, Lệ Quốc Chiến là người thực vật nằm trên giường dài đằng đẳng gần bốn năm cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cô mới biết, năm đó Lệ Quốc Chiến bị xuất huyết não trúng gió.Cũng cuối cùng hiểu ra, vì sao Lệ Kiến Đình hận cô vào tận xương tuỷ, tránh cô không gặp.Cô ngồi ở trên ghế sô pha sửng sốt một hồi lâu, đứng người đi vào trong phòng tìm quần áo.Đường Nguyên Khiết Đan tắm xong đi ra ngoài, thấy Kiều Phương Hạ hình như muốn thay quần áo đi ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói: “Chúng ta vừa dầm mưa về, bên ngoài vẫn còn đang mưa, chị muốn đi đâu thế?”Kiều Phương Hạ đối mặt với cô ấy, nhẹ giọng hỏi cô ấy: “Em biết… ba của Lệ Đình Tuấn mất chưa?” Suýt chút nữa thì nói ra, là ba chữ ba của chị.Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu, nhìn ti vi ở trong phòng khách một cái, sững sờ lắc đầu: “Không biết.“Chị đi đến nhà họ Lệ một chuyến.” Kiều Phương Hạ cầm quân sao lên đi vào phòng thay quần áo, thấp giọng nói..

Chương 518