- Hạ An, nhanh lên, sắp muộn học rồi. Tiếng của Gia Thành hét rõ to đứng trước cổng nhà Hạ An. Ngày nào cậu cũng đến trước cổng nhà cô để đợi cô đi học. Hai người là bạn cùng cấp 2, lên đến cấp 3 lại cùng lớp. Từ đó mới thân thiết đến vậy, đi đâu cũng có nhau. - Đây đây, đợi mình ăn xong cái bánh đã. Tính của Hạ An vốn từ tốn, lại chậm chạp nên thỉnh thoảng có vài lần Gia Thành phải nhắc cô nhanh lên cho kịp giờ học. - Ok, xong xuôi, xuất phát thôi. - Cứ như cậu thì ngày nào cũng đến muộn mất. Gia Thành luôn càu nhàu với cô như vậy khi cô đi muộn. Cô cũng đã quen với kiểu càu nhàu ấy rồi nên mặt cũng rất thản nhiên như chuyện thường tình. Nói về Gia Thành thì ngoài miệng càu nhàu người ta thế thôi chứ trong lòng cậu biết thừa là có càu nhàu với cô nàng này thì cũng vô ích thôi. Cô luôn như vậy từ khi quen biết cậu cho tới tận bây giờ nên cậu cũng không để bụng. Hai người quen biết nhau cũng là vì tình cờ gặp nhau ở quán ăn nhà bác Tư bánh bao. Hai người được mẹ dẫn đi ăn bánh bao. Cả…
Chương 17: Quán Ăn
Thầm Yêu Bạn ThânTác giả: Ran cuteTruyện Ngôn Tình- Hạ An, nhanh lên, sắp muộn học rồi. Tiếng của Gia Thành hét rõ to đứng trước cổng nhà Hạ An. Ngày nào cậu cũng đến trước cổng nhà cô để đợi cô đi học. Hai người là bạn cùng cấp 2, lên đến cấp 3 lại cùng lớp. Từ đó mới thân thiết đến vậy, đi đâu cũng có nhau. - Đây đây, đợi mình ăn xong cái bánh đã. Tính của Hạ An vốn từ tốn, lại chậm chạp nên thỉnh thoảng có vài lần Gia Thành phải nhắc cô nhanh lên cho kịp giờ học. - Ok, xong xuôi, xuất phát thôi. - Cứ như cậu thì ngày nào cũng đến muộn mất. Gia Thành luôn càu nhàu với cô như vậy khi cô đi muộn. Cô cũng đã quen với kiểu càu nhàu ấy rồi nên mặt cũng rất thản nhiên như chuyện thường tình. Nói về Gia Thành thì ngoài miệng càu nhàu người ta thế thôi chứ trong lòng cậu biết thừa là có càu nhàu với cô nàng này thì cũng vô ích thôi. Cô luôn như vậy từ khi quen biết cậu cho tới tận bây giờ nên cậu cũng không để bụng. Hai người quen biết nhau cũng là vì tình cờ gặp nhau ở quán ăn nhà bác Tư bánh bao. Hai người được mẹ dẫn đi ăn bánh bao. Cả… Hai người bước chân ra khỏi cửa hiệu sách.Nắng cuối chiều bớt gay gắt hơn, xen vào đó một chút se lạnh của mùa thu.Gia Thành bất giác đưa tay lên nhìn đồng hồ, đồng hồ đã điểm xế chiều.Cậu nhìn sang Hạ An, thấy cô đi cạnh mình không nói một lời nào, cậu thấy khó chịu vậy.Chưa bao giờ cậu thấy cô lạnh nhạt với cậu thế, cậu bức bối trong lòng lắm.Nhưng bức bối thế nào cũng không thể nói ra, lại khiến cho bụng cậu sôi lên, cậu đói rồi.- Giờ cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta đi ăn đi.Mình biết một quán cơm rất ngon cũng có bánh bao cậu thích ăn nữa.Được không?- Cậu đói rồi sao? Được, chúng ta mau đi ăn thôi.- Sao cậu biết mình đói?- Là thói quen của cậu thôi.Ý mình là thường thì giờ này mình cũng đang chuẩn bị ăn cơm ở canteen rồi.Mình nghĩ cậu cũng vậy.Hạ An ngượng ngùng đáp trả.Cô quá hiểu cậu đi thôi, ngay cả những thói quen hằng ngày của cậu cô đều nhớ.Chỉ là cô không bao giờ nói ra mà thôi.Gia Thành có chút hụt hẫng trong lòng.Bởi cậu chỉ thuận miệng hỏi câu hỏi những tưởng đơn giản như vậy lại khiến cô lúng túng trả lời.Cậu cũng chẳng định làm khó cô gì cả, chỉ là nghe thấy câu trả lời của cô tự nhiên cậu thấy hụt hẫng trong lòng.Quán ăn này là quán quen thuộc của Gia Thành.Cũng vì khẩu vị của cậu rất khó chiều nên cậu mãi mới tìm được quán ăn ưng ý.Và cậu chắc chắn Hạ An cũng sẽ thích nơi này.Hai người gọi bát bún thập cẩm đặc biệt của quán.Đúng là đặc biệt thật, bát bún của quán còn có thêm cả nửa quả trứng.Trước giờ, họ chưa từng thấy bát bún nào có trứng cả.Thật lạ lùng!Gia Thành vốn ghét trứng nên khi thấy trong bát bún có nửa quả trứng, cậu vội đẩy sang cho Hạ An.Đây cũng là phản ứng tự nhiên khi trong bát của cậu có trứng mà thôi nhưng lâu dần thành thói quen, tạo cho cậu nhận thức rằng Hạ An rất thích ăn trứng.- Cậu thích ăn trứng mà, ăn nhiều trứng rất tốt cho sức khoẻ.Cậu vừa nói vừa ghắp nửa quả trứng trong bát mình sang cho cô.Thực chất, Hạ An vốn dĩ không thích ăn trứng, chẳng qua là cô thấy cậu lãng phí thức ăn mà thôi.Cho nên, mỗi lần trong bát cậu có trứng, cô đều ăn trứng của cậu để tránh lãng phí.Vậy mà thói quen đó lại làm cậu hiểu lầm rằng cô thích ăn trứng.Đến giờ thì cô mới thừa nhận sự thật rằng cậu chưa từng hiểu về cô, cũng chưa từng đặt chỗ cho cô trong tim cậu.Hạ An cười nhạt đáp trả lời khẳng định của Gia Thành.Cô cũng chẳng muốn giải thích gì với cậu vì cô biết cố giải thích với những người mà họ không đặt mình vào tim họ thì cũng vô dụng.Bởi họ chưa bao giờ để tâm tới mình.Nghe thật chua chát nhưng đó là sự thật, chúng ta bắt buộc phải chấp nhận sự thật thôi.Hạ An chua chát trong lòng.Cậu luôn khẳng định cô là bạn thân của cậu, vậy mà cậu lại không hiểu gì về cô.Ngay cả sở thích hay tính cách của cô chắc cậu cũng không hiểu rõ.Thật sự, trong đầu cô hiện không rõ khái niệm bạn thân đối với cậu là gì? Là một người để sẻ chia, tâm sự hay đơn giản chỉ là một người bên cạnh cậu?Giờ thì cô thấy mình đã đúng.Đúng vì đã chọn rời xa cậu vào thời điểm đó, chọn cách không đi sau bóng lưng cậu.Cũng đúng vì đã chọn quen lại từ đầu, bắt đầu một tình bạn mới.Bởi cô biết nếu cứ chạy theo bóng lưng của cậu thì cô sẽ mãi chìm trong thứ tình cảm đó mà không thể nào thoát ra, lại chỉ khiến mình đau khổ hơn mà thôi..
Hai người bước chân ra khỏi cửa hiệu sách.
Nắng cuối chiều bớt gay gắt hơn, xen vào đó một chút se lạnh của mùa thu.
Gia Thành bất giác đưa tay lên nhìn đồng hồ, đồng hồ đã điểm xế chiều.
Cậu nhìn sang Hạ An, thấy cô đi cạnh mình không nói một lời nào, cậu thấy khó chịu vậy.
Chưa bao giờ cậu thấy cô lạnh nhạt với cậu thế, cậu bức bối trong lòng lắm.
Nhưng bức bối thế nào cũng không thể nói ra, lại khiến cho bụng cậu sôi lên, cậu đói rồi.
- Giờ cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta đi ăn đi.
Mình biết một quán cơm rất ngon cũng có bánh bao cậu thích ăn nữa.
Được không?
- Cậu đói rồi sao? Được, chúng ta mau đi ăn thôi.
- Sao cậu biết mình đói?
- Là thói quen của cậu thôi.
Ý mình là thường thì giờ này mình cũng đang chuẩn bị ăn cơm ở canteen rồi.
Mình nghĩ cậu cũng vậy.
Hạ An ngượng ngùng đáp trả.
Cô quá hiểu cậu đi thôi, ngay cả những thói quen hằng ngày của cậu cô đều nhớ.
Chỉ là cô không bao giờ nói ra mà thôi.
Gia Thành có chút hụt hẫng trong lòng.
Bởi cậu chỉ thuận miệng hỏi câu hỏi những tưởng đơn giản như vậy lại khiến cô lúng túng trả lời.
Cậu cũng chẳng định làm khó cô gì cả, chỉ là nghe thấy câu trả lời của cô tự nhiên cậu thấy hụt hẫng trong lòng.
Quán ăn này là quán quen thuộc của Gia Thành.
Cũng vì khẩu vị của cậu rất khó chiều nên cậu mãi mới tìm được quán ăn ưng ý.
Và cậu chắc chắn Hạ An cũng sẽ thích nơi này.
Hai người gọi bát bún thập cẩm đặc biệt của quán.
Đúng là đặc biệt thật, bát bún của quán còn có thêm cả nửa quả trứng.
Trước giờ, họ chưa từng thấy bát bún nào có trứng cả.
Thật lạ lùng!
Gia Thành vốn ghét trứng nên khi thấy trong bát bún có nửa quả trứng, cậu vội đẩy sang cho Hạ An.
Đây cũng là phản ứng tự nhiên khi trong bát của cậu có trứng mà thôi nhưng lâu dần thành thói quen, tạo cho cậu nhận thức rằng Hạ An rất thích ăn trứng.
- Cậu thích ăn trứng mà, ăn nhiều trứng rất tốt cho sức khoẻ.
Cậu vừa nói vừa ghắp nửa quả trứng trong bát mình sang cho cô.
Thực chất, Hạ An vốn dĩ không thích ăn trứng, chẳng qua là cô thấy cậu lãng phí thức ăn mà thôi.
Cho nên, mỗi lần trong bát cậu có trứng, cô đều ăn trứng của cậu để tránh lãng phí.
Vậy mà thói quen đó lại làm cậu hiểu lầm rằng cô thích ăn trứng.
Đến giờ thì cô mới thừa nhận sự thật rằng cậu chưa từng hiểu về cô, cũng chưa từng đặt chỗ cho cô trong tim cậu.
Hạ An cười nhạt đáp trả lời khẳng định của Gia Thành.
Cô cũng chẳng muốn giải thích gì với cậu vì cô biết cố giải thích với những người mà họ không đặt mình vào tim họ thì cũng vô dụng.
Bởi họ chưa bao giờ để tâm tới mình.
Nghe thật chua chát nhưng đó là sự thật, chúng ta bắt buộc phải chấp nhận sự thật thôi.
Hạ An chua chát trong lòng.
Cậu luôn khẳng định cô là bạn thân của cậu, vậy mà cậu lại không hiểu gì về cô.
Ngay cả sở thích hay tính cách của cô chắc cậu cũng không hiểu rõ.
Thật sự, trong đầu cô hiện không rõ khái niệm bạn thân đối với cậu là gì? Là một người để sẻ chia, tâm sự hay đơn giản chỉ là một người bên cạnh cậu?
Giờ thì cô thấy mình đã đúng.
Đúng vì đã chọn rời xa cậu vào thời điểm đó, chọn cách không đi sau bóng lưng cậu.
Cũng đúng vì đã chọn quen lại từ đầu, bắt đầu một tình bạn mới.
Bởi cô biết nếu cứ chạy theo bóng lưng của cậu thì cô sẽ mãi chìm trong thứ tình cảm đó mà không thể nào thoát ra, lại chỉ khiến mình đau khổ hơn mà thôi.
.
Thầm Yêu Bạn ThânTác giả: Ran cuteTruyện Ngôn Tình- Hạ An, nhanh lên, sắp muộn học rồi. Tiếng của Gia Thành hét rõ to đứng trước cổng nhà Hạ An. Ngày nào cậu cũng đến trước cổng nhà cô để đợi cô đi học. Hai người là bạn cùng cấp 2, lên đến cấp 3 lại cùng lớp. Từ đó mới thân thiết đến vậy, đi đâu cũng có nhau. - Đây đây, đợi mình ăn xong cái bánh đã. Tính của Hạ An vốn từ tốn, lại chậm chạp nên thỉnh thoảng có vài lần Gia Thành phải nhắc cô nhanh lên cho kịp giờ học. - Ok, xong xuôi, xuất phát thôi. - Cứ như cậu thì ngày nào cũng đến muộn mất. Gia Thành luôn càu nhàu với cô như vậy khi cô đi muộn. Cô cũng đã quen với kiểu càu nhàu ấy rồi nên mặt cũng rất thản nhiên như chuyện thường tình. Nói về Gia Thành thì ngoài miệng càu nhàu người ta thế thôi chứ trong lòng cậu biết thừa là có càu nhàu với cô nàng này thì cũng vô ích thôi. Cô luôn như vậy từ khi quen biết cậu cho tới tận bây giờ nên cậu cũng không để bụng. Hai người quen biết nhau cũng là vì tình cờ gặp nhau ở quán ăn nhà bác Tư bánh bao. Hai người được mẹ dẫn đi ăn bánh bao. Cả… Hai người bước chân ra khỏi cửa hiệu sách.Nắng cuối chiều bớt gay gắt hơn, xen vào đó một chút se lạnh của mùa thu.Gia Thành bất giác đưa tay lên nhìn đồng hồ, đồng hồ đã điểm xế chiều.Cậu nhìn sang Hạ An, thấy cô đi cạnh mình không nói một lời nào, cậu thấy khó chịu vậy.Chưa bao giờ cậu thấy cô lạnh nhạt với cậu thế, cậu bức bối trong lòng lắm.Nhưng bức bối thế nào cũng không thể nói ra, lại khiến cho bụng cậu sôi lên, cậu đói rồi.- Giờ cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta đi ăn đi.Mình biết một quán cơm rất ngon cũng có bánh bao cậu thích ăn nữa.Được không?- Cậu đói rồi sao? Được, chúng ta mau đi ăn thôi.- Sao cậu biết mình đói?- Là thói quen của cậu thôi.Ý mình là thường thì giờ này mình cũng đang chuẩn bị ăn cơm ở canteen rồi.Mình nghĩ cậu cũng vậy.Hạ An ngượng ngùng đáp trả.Cô quá hiểu cậu đi thôi, ngay cả những thói quen hằng ngày của cậu cô đều nhớ.Chỉ là cô không bao giờ nói ra mà thôi.Gia Thành có chút hụt hẫng trong lòng.Bởi cậu chỉ thuận miệng hỏi câu hỏi những tưởng đơn giản như vậy lại khiến cô lúng túng trả lời.Cậu cũng chẳng định làm khó cô gì cả, chỉ là nghe thấy câu trả lời của cô tự nhiên cậu thấy hụt hẫng trong lòng.Quán ăn này là quán quen thuộc của Gia Thành.Cũng vì khẩu vị của cậu rất khó chiều nên cậu mãi mới tìm được quán ăn ưng ý.Và cậu chắc chắn Hạ An cũng sẽ thích nơi này.Hai người gọi bát bún thập cẩm đặc biệt của quán.Đúng là đặc biệt thật, bát bún của quán còn có thêm cả nửa quả trứng.Trước giờ, họ chưa từng thấy bát bún nào có trứng cả.Thật lạ lùng!Gia Thành vốn ghét trứng nên khi thấy trong bát bún có nửa quả trứng, cậu vội đẩy sang cho Hạ An.Đây cũng là phản ứng tự nhiên khi trong bát của cậu có trứng mà thôi nhưng lâu dần thành thói quen, tạo cho cậu nhận thức rằng Hạ An rất thích ăn trứng.- Cậu thích ăn trứng mà, ăn nhiều trứng rất tốt cho sức khoẻ.Cậu vừa nói vừa ghắp nửa quả trứng trong bát mình sang cho cô.Thực chất, Hạ An vốn dĩ không thích ăn trứng, chẳng qua là cô thấy cậu lãng phí thức ăn mà thôi.Cho nên, mỗi lần trong bát cậu có trứng, cô đều ăn trứng của cậu để tránh lãng phí.Vậy mà thói quen đó lại làm cậu hiểu lầm rằng cô thích ăn trứng.Đến giờ thì cô mới thừa nhận sự thật rằng cậu chưa từng hiểu về cô, cũng chưa từng đặt chỗ cho cô trong tim cậu.Hạ An cười nhạt đáp trả lời khẳng định của Gia Thành.Cô cũng chẳng muốn giải thích gì với cậu vì cô biết cố giải thích với những người mà họ không đặt mình vào tim họ thì cũng vô dụng.Bởi họ chưa bao giờ để tâm tới mình.Nghe thật chua chát nhưng đó là sự thật, chúng ta bắt buộc phải chấp nhận sự thật thôi.Hạ An chua chát trong lòng.Cậu luôn khẳng định cô là bạn thân của cậu, vậy mà cậu lại không hiểu gì về cô.Ngay cả sở thích hay tính cách của cô chắc cậu cũng không hiểu rõ.Thật sự, trong đầu cô hiện không rõ khái niệm bạn thân đối với cậu là gì? Là một người để sẻ chia, tâm sự hay đơn giản chỉ là một người bên cạnh cậu?Giờ thì cô thấy mình đã đúng.Đúng vì đã chọn rời xa cậu vào thời điểm đó, chọn cách không đi sau bóng lưng cậu.Cũng đúng vì đã chọn quen lại từ đầu, bắt đầu một tình bạn mới.Bởi cô biết nếu cứ chạy theo bóng lưng của cậu thì cô sẽ mãi chìm trong thứ tình cảm đó mà không thể nào thoát ra, lại chỉ khiến mình đau khổ hơn mà thôi..