Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 552

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn xoay người đi xuống lầu, không làm phiền cô nữa, múc một chén nước dùng thêm chút rau cải mà buổi chiều vừa mới nấu xong, trong nồi còn có không ít cà tím dầu.Hai món ăn, thêm một chút đậu phụ vào cơm, thịnh soạn, bưng vào phòng, để bên cạnh máy tính của Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ vẫn không có dừng động tác, vẫn coi Lệ Đình Tuấn như người vô hình.Lê Đình Tuấn đưa tay thử đụng vào trán của Kiều Phương Hạ, vẫn còn nóng.“Ăn trước vài thứ đi.” Anh nhẹ nhàng nói với cô.Kiều Phương Hạ cau mày, cầm lấy cây bút ở bên cạnh ghi chép vẽ lại biểu đồ trên màn hình, đánh dấu một vài số liệu.Vừa đúng lúc cô tìm được một lỗi sai lớn nhất của con chip mà do cô phát triển, mỗi một con số, mỗi một mật mã, mỗi một dấu chấm câu, đều do cô tự mình đưa vào.Thế nhưng bởi vì là do cô đã tính sai chữ số thứ hai sau dấu thập phân, mới bị dẫn tới sai lầm ở số liệu như vậy.May mắn thay Hứa Minh Tâm đã vận hành và bước vào giai đoạn dùng thử, đối với xác nhập hệ thống hoàn toàn mới, tất nhiên là phải thật cẩn thận.Trên trán của cô dần thấm ra một tầng mồ hôi.Thật vất vả lắm mới tính toán xong tất cả những số liệu, buông bút ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở vị trí đối diện, lặng lẳng nhìn chằm chằm cô.“Trước tiên ăn chút cơm đi.” Anh lại nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu không thì Hứa Minh Tâm đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy được thứ này.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn anh vài giây, mình bắt đầu cầm lấy bát đũa bên cạnh ăn.Lệ Đình Tuấn chuẩn bị khẩu phần cho cô vừa đủ, không nhiều cũng không ít, nửa bát cơm, hai món ăn nhỏ, cô chỉ mất vài phút để ăn xong một cách nhanh xong, rồi lập tức gác sang một bên, tiếp tục gõ thao tác trên máy tính.Lệ Đình Tuấn đứng dậy, rót cho cô một ly nước rồi cầm thuốc lại đây.Không chờ tới anh mở miệng, Kiều Phương Hạ đã cau mày nhận thuốc, đồng thời nhét thuốc vào trong miệng, uống nước nuốt thuốc xuống.Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, không còn quấy rầy cô nữa.Anh trở lại phòng sách, nhìn chằm chằm tài liệu trên máy tính, nhưng không thể đọc được một chữ nào..

Lệ Đình Tuấn xoay người đi xuống lầu, không làm phiền cô nữa, múc một chén nước dùng thêm chút rau cải mà buổi chiều vừa mới nấu xong, trong nồi còn có không ít cà tím dầu.

Hai món ăn, thêm một chút đậu phụ vào cơm, thịnh soạn, bưng vào phòng, để bên cạnh máy tính của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ vẫn không có dừng động tác, vẫn coi Lệ Đình Tuấn như người vô hình.

Lê Đình Tuấn đưa tay thử đụng vào trán của Kiều Phương Hạ, vẫn còn nóng.

“Ăn trước vài thứ đi.” Anh nhẹ nhàng nói với cô.

Kiều Phương Hạ cau mày, cầm lấy cây bút ở bên cạnh ghi chép vẽ lại biểu đồ trên màn hình, đánh dấu một vài số liệu.

Vừa đúng lúc cô tìm được một lỗi sai lớn nhất của con chip mà do cô phát triển, mỗi một con số, mỗi một mật mã, mỗi một dấu chấm câu, đều do cô tự mình đưa vào.

Thế nhưng bởi vì là do cô đã tính sai chữ số thứ hai sau dấu thập phân, mới bị dẫn tới sai lầm ở số liệu như vậy.

May mắn thay Hứa Minh Tâm đã vận hành và bước vào giai đoạn dùng thử, đối với xác nhập hệ thống hoàn toàn mới, tất nhiên là phải thật cẩn thận.

Trên trán của cô dần thấm ra một tầng mồ hôi.

Thật vất vả lắm mới tính toán xong tất cả những số liệu, buông bút ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở vị trí đối diện, lặng lẳng nhìn chằm chằm cô.

“Trước tiên ăn chút cơm đi.” Anh lại nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu không thì Hứa Minh Tâm đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy được thứ này.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn anh vài giây, mình bắt đầu cầm lấy bát đũa bên cạnh ăn.

Lệ Đình Tuấn chuẩn bị khẩu phần cho cô vừa đủ, không nhiều cũng không ít, nửa bát cơm, hai món ăn nhỏ, cô chỉ mất vài phút để ăn xong một cách nhanh xong, rồi lập tức gác sang một bên, tiếp tục gõ thao tác trên máy tính.

Lệ Đình Tuấn đứng dậy, rót cho cô một ly nước rồi cầm thuốc lại đây.

Không chờ tới anh mở miệng, Kiều Phương Hạ đã cau mày nhận thuốc, đồng thời nhét thuốc vào trong miệng, uống nước nuốt thuốc xuống.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, không còn quấy rầy cô nữa.

Anh trở lại phòng sách, nhìn chằm chằm tài liệu trên máy tính, nhưng không thể đọc được một chữ nào..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn xoay người đi xuống lầu, không làm phiền cô nữa, múc một chén nước dùng thêm chút rau cải mà buổi chiều vừa mới nấu xong, trong nồi còn có không ít cà tím dầu.Hai món ăn, thêm một chút đậu phụ vào cơm, thịnh soạn, bưng vào phòng, để bên cạnh máy tính của Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ vẫn không có dừng động tác, vẫn coi Lệ Đình Tuấn như người vô hình.Lê Đình Tuấn đưa tay thử đụng vào trán của Kiều Phương Hạ, vẫn còn nóng.“Ăn trước vài thứ đi.” Anh nhẹ nhàng nói với cô.Kiều Phương Hạ cau mày, cầm lấy cây bút ở bên cạnh ghi chép vẽ lại biểu đồ trên màn hình, đánh dấu một vài số liệu.Vừa đúng lúc cô tìm được một lỗi sai lớn nhất của con chip mà do cô phát triển, mỗi một con số, mỗi một mật mã, mỗi một dấu chấm câu, đều do cô tự mình đưa vào.Thế nhưng bởi vì là do cô đã tính sai chữ số thứ hai sau dấu thập phân, mới bị dẫn tới sai lầm ở số liệu như vậy.May mắn thay Hứa Minh Tâm đã vận hành và bước vào giai đoạn dùng thử, đối với xác nhập hệ thống hoàn toàn mới, tất nhiên là phải thật cẩn thận.Trên trán của cô dần thấm ra một tầng mồ hôi.Thật vất vả lắm mới tính toán xong tất cả những số liệu, buông bút ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở vị trí đối diện, lặng lẳng nhìn chằm chằm cô.“Trước tiên ăn chút cơm đi.” Anh lại nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu không thì Hứa Minh Tâm đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy được thứ này.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn anh vài giây, mình bắt đầu cầm lấy bát đũa bên cạnh ăn.Lệ Đình Tuấn chuẩn bị khẩu phần cho cô vừa đủ, không nhiều cũng không ít, nửa bát cơm, hai món ăn nhỏ, cô chỉ mất vài phút để ăn xong một cách nhanh xong, rồi lập tức gác sang một bên, tiếp tục gõ thao tác trên máy tính.Lệ Đình Tuấn đứng dậy, rót cho cô một ly nước rồi cầm thuốc lại đây.Không chờ tới anh mở miệng, Kiều Phương Hạ đã cau mày nhận thuốc, đồng thời nhét thuốc vào trong miệng, uống nước nuốt thuốc xuống.Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, không còn quấy rầy cô nữa.Anh trở lại phòng sách, nhìn chằm chằm tài liệu trên máy tính, nhưng không thể đọc được một chữ nào..

Chương 552