Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 555

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn thuận tay tắt máy tính đứng dậy trở về phòng.Kiều Phương Hạ vẫn ngồi trước bàn cà phê, giống như bị quỷ nhập gõ mật mã.Lệ Đình Tuấn liếc nhìn thời gian đã sắp một giờ rồi.Anh đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ sờ vào bàn tay của cô lạnh buốt thấu xương, trán ẩm chẳng những không có hạ xuống ngược lại trở nên càng nóng hơn.“Em không muốn sống nữa?” Anh nhịn không được nhíu mày trầm giọng nói.Kiều Phương Hạ biên dịch một lần nữa đoạn mật mã này đúng lúc ngay phần quan trọng nhất.Cô nhíu chặt lông mày, tiện tay hất tay Lệ Đình Tuấn ra lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm.“Tôi không quan tâm em thì ai quan tâm?” Lệ Đình Tuấn cau may hỏi ngược lại.Một tay khác đang gõ bàn phím của Kiều Phương Hạ cũng dừng lại, ngước mắt nhìn về hướng Lệ Đình Tuấn.“Trí nhớ anh Lệ thật là tốt.” Cô không chịu được mà khẽ nhếch khóe miệng, trào phúng cười khẽ một cái.Dường như chính là bản thân anh đã biến cô trở nên như vậy.Lệ Đình Tuấn và cô mắt nhìn nhau vài lần giọng điệu dịu đi một chút nhẹ giọng trả lời: “Em trước tiên cứ nghỉ một lát.Kiều Phương Hạ giống như là chẳng nghe thấy gì, tiếp tục gõ bàn phím.Vừa đánh được hai hàng Lệ Đình Tuấn đột nhiên vươn tay trực tiếp cầm lấy máy tính từ tay cô đột ngột đóng lại ném qua một bên lên ghế sofa.Vẫn chưa đợi được Kiều Phương Hạ kịp tức giận thì gương mặt lạnh lùng ôm cô từ dưới đất lên ném lên giường.Kiều Phương Hạ im lặng trong vài giây chịu đựng chóng mặt ngồi dậy khỏi giường dán mắt nhìn thẳng vào Lệ Đình Tuấn.Vừa rồi đoạn kia vẫn chưa được lưu Lệ Đình Tuấn đóng một cái như vậy, đã gõ hơn nữa tiếng đồng hồ.Cô cố nén cơn giận trong lòng này xoay người xuống khỏi giường từ một bên khác, đi đến trước ghế sofa cầm máy tính xem một cái nếu như vẫn chưa lưu thì đoạn quan trọng nhất này xem như xong.Cô hít sâu vào hai hơi lại một lần nữa ngồi xuống dưới đất cẩn thận nhớ lại đại khái nội dung của vừa rồi.Vẫn chưa gõ bàn phím được bao lâu thì Lệ Đình Tuấn lại ném máy tính đi nhìn cô nhẹ giọng nói: “Nếu như em một mực không nghe lời thì tôi sẽ trực tiếp đốt ổ đĩa RAM.Kiều Phương Hạ đứng nguyên tại chỗ cùng anh giằng co một lát, lại là nhịn không được cười khẽ một tiếng.Cùng với Lệ Đình Tuấn cô quả thật không có cái gì là tốt đẹp.Hai ngày trước Hứa Minh Trầm để cô đưa ra quyết định cô lựa chọn không đi, có rất nhiều nguyên nhân và trong đó có một lý do đó chính là Lê Đình Tuấn.Nhưng hiện tại cô thấy hối hận rồi..

Lệ Đình Tuấn thuận tay tắt máy tính đứng dậy trở về phòng.

Kiều Phương Hạ vẫn ngồi trước bàn cà phê, giống như bị quỷ nhập gõ mật mã.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn thời gian đã sắp một giờ rồi.

Anh đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ sờ vào bàn tay của cô lạnh buốt thấu xương, trán ẩm chẳng những không có hạ xuống ngược lại trở nên càng nóng hơn.

“Em không muốn sống nữa?” Anh nhịn không được nhíu mày trầm giọng nói.

Kiều Phương Hạ biên dịch một lần nữa đoạn mật mã này đúng lúc ngay phần quan trọng nhất.

Cô nhíu chặt lông mày, tiện tay hất tay Lệ Đình Tuấn ra lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm.

“Tôi không quan tâm em thì ai quan tâm?” Lệ Đình Tuấn cau may hỏi ngược lại.

Một tay khác đang gõ bàn phím của Kiều Phương Hạ cũng dừng lại, ngước mắt nhìn về hướng Lệ Đình Tuấn.

“Trí nhớ anh Lệ thật là tốt.” Cô không chịu được mà khẽ nhếch khóe miệng, trào phúng cười khẽ một cái.

Dường như chính là bản thân anh đã biến cô trở nên như vậy.

Lệ Đình Tuấn và cô mắt nhìn nhau vài lần giọng điệu dịu đi một chút nhẹ giọng trả lời: “Em trước tiên cứ nghỉ một lát.

Kiều Phương Hạ giống như là chẳng nghe thấy gì, tiếp tục gõ bàn phím.

Vừa đánh được hai hàng Lệ Đình Tuấn đột nhiên vươn tay trực tiếp cầm lấy máy tính từ tay cô đột ngột đóng lại ném qua một bên lên ghế sofa.

Vẫn chưa đợi được Kiều Phương Hạ kịp tức giận thì gương mặt lạnh lùng ôm cô từ dưới đất lên ném lên giường.

Kiều Phương Hạ im lặng trong vài giây chịu đựng chóng mặt ngồi dậy khỏi giường dán mắt nhìn thẳng vào Lệ Đình Tuấn.

Vừa rồi đoạn kia vẫn chưa được lưu Lệ Đình Tuấn đóng một cái như vậy, đã gõ hơn nữa tiếng đồng hồ.

Cô cố nén cơn giận trong lòng này xoay người xuống khỏi giường từ một bên khác, đi đến trước ghế sofa cầm máy tính xem một cái nếu như vẫn chưa lưu thì đoạn quan trọng nhất này xem như xong.

Cô hít sâu vào hai hơi lại một lần nữa ngồi xuống dưới đất cẩn thận nhớ lại đại khái nội dung của vừa rồi.

Vẫn chưa gõ bàn phím được bao lâu thì Lệ Đình Tuấn lại ném máy tính đi nhìn cô nhẹ giọng nói: “Nếu như em một mực không nghe lời thì tôi sẽ trực tiếp đốt ổ đĩa RAM.

Kiều Phương Hạ đứng nguyên tại chỗ cùng anh giằng co một lát, lại là nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Cùng với Lệ Đình Tuấn cô quả thật không có cái gì là tốt đẹp.

Hai ngày trước Hứa Minh Trầm để cô đưa ra quyết định cô lựa chọn không đi, có rất nhiều nguyên nhân và trong đó có một lý do đó chính là Lê Đình Tuấn.

Nhưng hiện tại cô thấy hối hận rồi..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn thuận tay tắt máy tính đứng dậy trở về phòng.Kiều Phương Hạ vẫn ngồi trước bàn cà phê, giống như bị quỷ nhập gõ mật mã.Lệ Đình Tuấn liếc nhìn thời gian đã sắp một giờ rồi.Anh đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ sờ vào bàn tay của cô lạnh buốt thấu xương, trán ẩm chẳng những không có hạ xuống ngược lại trở nên càng nóng hơn.“Em không muốn sống nữa?” Anh nhịn không được nhíu mày trầm giọng nói.Kiều Phương Hạ biên dịch một lần nữa đoạn mật mã này đúng lúc ngay phần quan trọng nhất.Cô nhíu chặt lông mày, tiện tay hất tay Lệ Đình Tuấn ra lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm.“Tôi không quan tâm em thì ai quan tâm?” Lệ Đình Tuấn cau may hỏi ngược lại.Một tay khác đang gõ bàn phím của Kiều Phương Hạ cũng dừng lại, ngước mắt nhìn về hướng Lệ Đình Tuấn.“Trí nhớ anh Lệ thật là tốt.” Cô không chịu được mà khẽ nhếch khóe miệng, trào phúng cười khẽ một cái.Dường như chính là bản thân anh đã biến cô trở nên như vậy.Lệ Đình Tuấn và cô mắt nhìn nhau vài lần giọng điệu dịu đi một chút nhẹ giọng trả lời: “Em trước tiên cứ nghỉ một lát.Kiều Phương Hạ giống như là chẳng nghe thấy gì, tiếp tục gõ bàn phím.Vừa đánh được hai hàng Lệ Đình Tuấn đột nhiên vươn tay trực tiếp cầm lấy máy tính từ tay cô đột ngột đóng lại ném qua một bên lên ghế sofa.Vẫn chưa đợi được Kiều Phương Hạ kịp tức giận thì gương mặt lạnh lùng ôm cô từ dưới đất lên ném lên giường.Kiều Phương Hạ im lặng trong vài giây chịu đựng chóng mặt ngồi dậy khỏi giường dán mắt nhìn thẳng vào Lệ Đình Tuấn.Vừa rồi đoạn kia vẫn chưa được lưu Lệ Đình Tuấn đóng một cái như vậy, đã gõ hơn nữa tiếng đồng hồ.Cô cố nén cơn giận trong lòng này xoay người xuống khỏi giường từ một bên khác, đi đến trước ghế sofa cầm máy tính xem một cái nếu như vẫn chưa lưu thì đoạn quan trọng nhất này xem như xong.Cô hít sâu vào hai hơi lại một lần nữa ngồi xuống dưới đất cẩn thận nhớ lại đại khái nội dung của vừa rồi.Vẫn chưa gõ bàn phím được bao lâu thì Lệ Đình Tuấn lại ném máy tính đi nhìn cô nhẹ giọng nói: “Nếu như em một mực không nghe lời thì tôi sẽ trực tiếp đốt ổ đĩa RAM.Kiều Phương Hạ đứng nguyên tại chỗ cùng anh giằng co một lát, lại là nhịn không được cười khẽ một tiếng.Cùng với Lệ Đình Tuấn cô quả thật không có cái gì là tốt đẹp.Hai ngày trước Hứa Minh Trầm để cô đưa ra quyết định cô lựa chọn không đi, có rất nhiều nguyên nhân và trong đó có một lý do đó chính là Lê Đình Tuấn.Nhưng hiện tại cô thấy hối hận rồi..

Chương 555