Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 566

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Cô nháy mắt đã bỏ băng gạc và cồn i-ốt xuống, anh biết, là cô mềm lòng.“Anh Lệ thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế ấy đi” Vẻ mặt cô không hề dao động, nhỏ giọng trả lời.Nhưng mà cô vừa dứt lời, nụ hôn mang theo hơi rượu của anh lập tức kề sát, đáp xuống trên môi của cô.Mặc dù anh say, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn cả lúc trước, nụ hôn rơi xuống hết sức cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.Lúc anh hôn đến chỗ sâu bên trong còn nhẹ nhàng cần vài cái, thấy cô đã muốn thối lui, anh lập tức dừng lại.Cách ăn mặc của cô hơi dày dặn, trên xe ấm áp, cũng không biết là do nóng hay là bị anh hôn, trên mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn anh vẫn còn lãnh đạm như mấy hôm trước.Anh thở hổn hển mấy cái, nâng cảm cô lên, tiếp tục nhẹ nhàng mổ xuống cặp môi trước đó anh cần bị thương còn chưa khỏi hẳn.Sau một hồi lâu, anh mới cất giọng khàn khàn: “Anh đi công tác một chuyến, có thể vài ngày nữa mới về”Cô không lên tiếng.Anh có trở về hay không cũng không liên quan gì tới cô.Lúc cô từ trong xe bước ra, Vô Nhật Huy nghe được tiếng động, quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt cô.Anh ta thấy cô lướt qua bên cạnh rời đi, suy nghĩ một chút, lập tức bước một bước đuổi theo sau lưng cô, nói khẽ: “Hôm nay lúc cậu Hai thảo luận chuyện buôn bán có người nói bậy về cô, cậu Hai đã đánh cho kẻ đó sợ chết khiếp, suýt chút nữa kẻ đó đã mất mạng rồi”Anh ta biết cô chắc chán không muốn nghe nguyên nhân anh bị thương, nhưng mà anh ta nhất định phải nói Có một số việc nếu như nói ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.Từ đầu đến cuối, lần cãi nhau này giữa cô và anh, Vô Nhật Huy đều nhìn ở trong mắt, anh ta sợ hai người sẽ tiếp tục hiểu lâm nhau, không thể quay đầu lại được nữa.Bước chân của cô hơi khựng lại.Xa xa, Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh từ trong đoàn làm phim đi ra, Đường Nguyên Khiết Đan vẫy tay với cô.Cuối cùng cô vẫn không nói gì, bước nhanh đi tới chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan..

Cô nháy mắt đã bỏ băng gạc và cồn i-ốt xuống, anh biết, là cô mềm lòng.

“Anh Lệ thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế ấy đi” Vẻ mặt cô không hề dao động, nhỏ giọng trả lời.

Nhưng mà cô vừa dứt lời, nụ hôn mang theo hơi rượu của anh lập tức kề sát, đáp xuống trên môi của cô.

Mặc dù anh say, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn cả lúc trước, nụ hôn rơi xuống hết sức cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.

Lúc anh hôn đến chỗ sâu bên trong còn nhẹ nhàng cần vài cái, thấy cô đã muốn thối lui, anh lập tức dừng lại.

Cách ăn mặc của cô hơi dày dặn, trên xe ấm áp, cũng không biết là do nóng hay là bị anh hôn, trên mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn anh vẫn còn lãnh đạm như mấy hôm trước.

Anh thở hổn hển mấy cái, nâng cảm cô lên, tiếp tục nhẹ nhàng mổ xuống cặp môi trước đó anh cần bị thương còn chưa khỏi hẳn.

Sau một hồi lâu, anh mới cất giọng khàn khàn: “Anh đi công tác một chuyến, có thể vài ngày nữa mới về”

Cô không lên tiếng.

Anh có trở về hay không cũng không liên quan gì tới cô.

Lúc cô từ trong xe bước ra, Vô Nhật Huy nghe được tiếng động, quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt cô.

Anh ta thấy cô lướt qua bên cạnh rời đi, suy nghĩ một chút, lập tức bước một bước đuổi theo sau lưng cô, nói khẽ: “Hôm nay lúc cậu Hai thảo luận chuyện buôn bán có người nói bậy về cô, cậu Hai đã đánh cho kẻ đó sợ chết khiếp, suýt chút nữa kẻ đó đã mất mạng rồi”

Anh ta biết cô chắc chán không muốn nghe nguyên nhân anh bị thương, nhưng mà anh ta nhất định phải nói Có một số việc nếu như nói ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.

Từ đầu đến cuối, lần cãi nhau này giữa cô và anh, Vô Nhật Huy đều nhìn ở trong mắt, anh ta sợ hai người sẽ tiếp tục hiểu lâm nhau, không thể quay đầu lại được nữa.

Bước chân của cô hơi khựng lại.

Xa xa, Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh từ trong đoàn làm phim đi ra, Đường Nguyên Khiết Đan vẫy tay với cô.

Cuối cùng cô vẫn không nói gì, bước nhanh đi tới chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Cô nháy mắt đã bỏ băng gạc và cồn i-ốt xuống, anh biết, là cô mềm lòng.“Anh Lệ thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế ấy đi” Vẻ mặt cô không hề dao động, nhỏ giọng trả lời.Nhưng mà cô vừa dứt lời, nụ hôn mang theo hơi rượu của anh lập tức kề sát, đáp xuống trên môi của cô.Mặc dù anh say, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn cả lúc trước, nụ hôn rơi xuống hết sức cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.Lúc anh hôn đến chỗ sâu bên trong còn nhẹ nhàng cần vài cái, thấy cô đã muốn thối lui, anh lập tức dừng lại.Cách ăn mặc của cô hơi dày dặn, trên xe ấm áp, cũng không biết là do nóng hay là bị anh hôn, trên mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn anh vẫn còn lãnh đạm như mấy hôm trước.Anh thở hổn hển mấy cái, nâng cảm cô lên, tiếp tục nhẹ nhàng mổ xuống cặp môi trước đó anh cần bị thương còn chưa khỏi hẳn.Sau một hồi lâu, anh mới cất giọng khàn khàn: “Anh đi công tác một chuyến, có thể vài ngày nữa mới về”Cô không lên tiếng.Anh có trở về hay không cũng không liên quan gì tới cô.Lúc cô từ trong xe bước ra, Vô Nhật Huy nghe được tiếng động, quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt cô.Anh ta thấy cô lướt qua bên cạnh rời đi, suy nghĩ một chút, lập tức bước một bước đuổi theo sau lưng cô, nói khẽ: “Hôm nay lúc cậu Hai thảo luận chuyện buôn bán có người nói bậy về cô, cậu Hai đã đánh cho kẻ đó sợ chết khiếp, suýt chút nữa kẻ đó đã mất mạng rồi”Anh ta biết cô chắc chán không muốn nghe nguyên nhân anh bị thương, nhưng mà anh ta nhất định phải nói Có một số việc nếu như nói ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.Từ đầu đến cuối, lần cãi nhau này giữa cô và anh, Vô Nhật Huy đều nhìn ở trong mắt, anh ta sợ hai người sẽ tiếp tục hiểu lâm nhau, không thể quay đầu lại được nữa.Bước chân của cô hơi khựng lại.Xa xa, Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh từ trong đoàn làm phim đi ra, Đường Nguyên Khiết Đan vẫy tay với cô.Cuối cùng cô vẫn không nói gì, bước nhanh đi tới chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan..

Chương 566