Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 577

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi, ở nhà họ Lệ bên kia, vừa mới bắt đầu tổ chức đám tang của Lệ Quốc Chiến nên chắc hẳn không có ai rảnh rõi.Phía nhà họ Phó cũng thế, Phó Viễn Hạo không thể nào rời khỏi quân đội, còn Phó Minh Tuyết thì thường xuyên bận bịu đến tối Nghĩ thế, có vẻ như quả thật chỉ mỗi mình cô là có thời gian rảnh.“Đúng thế, không có ai nữa cả” Kiều Phương Hạ giơ tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: “Trước tiên em cứ hỏi thử xem có thể đổi sang thời gian khác được không.Nếu thực sự không được thì chị sẽ đi phỏng vấn”Gương mặt nhỏ nhần của Đường Nguyên Khiết Đan nhăn nhó, trả lời: “Được, để em hỏi thử”Đường Nguyên Khiết Đan gọi điện cho đạo diễn, hình như phía bên kia đang tiếp đón người nào đó, nghe xong yêu cầu muốn thay đổi thời gian của Kiều Phương Hạ thì ngay lập tức đồng ý, vội vàng đáp lại: “Vậy tuần sau thì thế nào? Bên chỗ tôi cũng đang có chút chuyện đột ngột phát sinh”Kiều Phương Hạ đứng cạnh lắng nghe, không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Cô gật đầu với Đường Nguyên Khiết Đan, ra hiệu rằng vào tuần sau thì được.Đường Nguyên Khiết Đan đi cùng Kiều Phương Hạ, lên sắp xếp quần áo cho doanh trại mùa đông, cô ấy không nhịn được mà chửi rủa: “Không thể bảo Tô Minh Nguyệt tự đi mà chăm sóc thãng con bé nhỏ này của người chồng trước được sao?”“Sao em lại thấy thẳng bé giống như là con trai của chị ấy? Chẳng lẽ thậm chí đến chút sự tự giác làm nghĩa vụ của một người mẹ mà cô †a cũng không có?”Kiều Phương Hạ lặng lẽ thu xếp hai bộ quần áo để thay đồ, không hề lên tiếng, đổi chiếc váy trên người thành một cái quần jean có phần rộng và thoải mái hơn.Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ là Lệ Đình Tuấn cố ý làm như vậy.Nhưng mà nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đình Trung, cô lại không đành lòng bỏ mặc cậu bé, khó khăn lắm bọn trẻ mới quen với môi trường mới và kết thêm những người bạn mới.Việc chuẩn bị đồ đạc tốn mười mấy phút, Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói xấu Lệ Đình Tuấn hết mười mấy phút.“Mà chị vừa gọi thắng bé là gì cơ? Trước khi đi ra ngoài, Đường Nguyên Khiết Đan bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi ngược lại Kiều Phương Hạ.“Lệ Tương Kiều, tên đi học mà mọi người vẫn hay gọi là Lệ Đình Trung nhưng ở nhà thì Lệ Đình Tuấn hay gọi Tương Kiều nên thỉnh thoảng chị lại gọi nhầm tên ở nhà của thẳng bé” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp lời.Đường Nguyên Khiết Đan ngay lập tức nhíu mày, Lệ Tương Kiều?Tô Minh Nguyệt cũng thật rộng lượng, đứa con trai mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại mang một cái tên để thể hiện nỗi nhớ nhung Kiều Phương Hạ, vậy mà cô ta có thể đồng ý sao? Dựa theo hiểu biết của cô ấy về tính cách kiêu ngạo của Tô Minh Nguyệt, chuyện này không thể nào xảy ra được!Cô ấy hoài nghi, ngó sang Kiều Phương Hạ mấy lần..

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi, ở nhà họ Lệ bên kia, vừa mới bắt đầu tổ chức đám tang của Lệ Quốc Chiến nên chắc hẳn không có ai rảnh rõi.

Phía nhà họ Phó cũng thế, Phó Viễn Hạo không thể nào rời khỏi quân đội, còn Phó Minh Tuyết thì thường xuyên bận bịu đến tối Nghĩ thế, có vẻ như quả thật chỉ mỗi mình cô là có thời gian rảnh.

“Đúng thế, không có ai nữa cả” Kiều Phương Hạ giơ tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: “Trước tiên em cứ hỏi thử xem có thể đổi sang thời gian khác được không.

Nếu thực sự không được thì chị sẽ đi phỏng vấn”

Gương mặt nhỏ nhần của Đường Nguyên Khiết Đan nhăn nhó, trả lời: “Được, để em hỏi thử”

Đường Nguyên Khiết Đan gọi điện cho đạo diễn, hình như phía bên kia đang tiếp đón người nào đó, nghe xong yêu cầu muốn thay đổi thời gian của Kiều Phương Hạ thì ngay lập tức đồng ý, vội vàng đáp lại: “Vậy tuần sau thì thế nào? Bên chỗ tôi cũng đang có chút chuyện đột ngột phát sinh”

Kiều Phương Hạ đứng cạnh lắng nghe, không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô gật đầu với Đường Nguyên Khiết Đan, ra hiệu rằng vào tuần sau thì được.

Đường Nguyên Khiết Đan đi cùng Kiều Phương Hạ, lên sắp xếp quần áo cho doanh trại mùa đông, cô ấy không nhịn được mà chửi rủa: “Không thể bảo Tô Minh Nguyệt tự đi mà chăm sóc thãng con bé nhỏ này của người chồng trước được sao?”

“Sao em lại thấy thẳng bé giống như là con trai của chị ấy? Chẳng lẽ thậm chí đến chút sự tự giác làm nghĩa vụ của một người mẹ mà cô †a cũng không có?”

Kiều Phương Hạ lặng lẽ thu xếp hai bộ quần áo để thay đồ, không hề lên tiếng, đổi chiếc váy trên người thành một cái quần jean có phần rộng và thoải mái hơn.

Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ là Lệ Đình Tuấn cố ý làm như vậy.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đình Trung, cô lại không đành lòng bỏ mặc cậu bé, khó khăn lắm bọn trẻ mới quen với môi trường mới và kết thêm những người bạn mới.

Việc chuẩn bị đồ đạc tốn mười mấy phút, Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói xấu Lệ Đình Tuấn hết mười mấy phút.

“Mà chị vừa gọi thắng bé là gì cơ? Trước khi đi ra ngoài, Đường Nguyên Khiết Đan bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi ngược lại Kiều Phương Hạ.

“Lệ Tương Kiều, tên đi học mà mọi người vẫn hay gọi là Lệ Đình Trung nhưng ở nhà thì Lệ Đình Tuấn hay gọi Tương Kiều nên thỉnh thoảng chị lại gọi nhầm tên ở nhà của thẳng bé” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp lời.

Đường Nguyên Khiết Đan ngay lập tức nhíu mày, Lệ Tương Kiều?

Tô Minh Nguyệt cũng thật rộng lượng, đứa con trai mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại mang một cái tên để thể hiện nỗi nhớ nhung Kiều Phương Hạ, vậy mà cô ta có thể đồng ý sao? Dựa theo hiểu biết của cô ấy về tính cách kiêu ngạo của Tô Minh Nguyệt, chuyện này không thể nào xảy ra được!

Cô ấy hoài nghi, ngó sang Kiều Phương Hạ mấy lần..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi, ở nhà họ Lệ bên kia, vừa mới bắt đầu tổ chức đám tang của Lệ Quốc Chiến nên chắc hẳn không có ai rảnh rõi.Phía nhà họ Phó cũng thế, Phó Viễn Hạo không thể nào rời khỏi quân đội, còn Phó Minh Tuyết thì thường xuyên bận bịu đến tối Nghĩ thế, có vẻ như quả thật chỉ mỗi mình cô là có thời gian rảnh.“Đúng thế, không có ai nữa cả” Kiều Phương Hạ giơ tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: “Trước tiên em cứ hỏi thử xem có thể đổi sang thời gian khác được không.Nếu thực sự không được thì chị sẽ đi phỏng vấn”Gương mặt nhỏ nhần của Đường Nguyên Khiết Đan nhăn nhó, trả lời: “Được, để em hỏi thử”Đường Nguyên Khiết Đan gọi điện cho đạo diễn, hình như phía bên kia đang tiếp đón người nào đó, nghe xong yêu cầu muốn thay đổi thời gian của Kiều Phương Hạ thì ngay lập tức đồng ý, vội vàng đáp lại: “Vậy tuần sau thì thế nào? Bên chỗ tôi cũng đang có chút chuyện đột ngột phát sinh”Kiều Phương Hạ đứng cạnh lắng nghe, không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Cô gật đầu với Đường Nguyên Khiết Đan, ra hiệu rằng vào tuần sau thì được.Đường Nguyên Khiết Đan đi cùng Kiều Phương Hạ, lên sắp xếp quần áo cho doanh trại mùa đông, cô ấy không nhịn được mà chửi rủa: “Không thể bảo Tô Minh Nguyệt tự đi mà chăm sóc thãng con bé nhỏ này của người chồng trước được sao?”“Sao em lại thấy thẳng bé giống như là con trai của chị ấy? Chẳng lẽ thậm chí đến chút sự tự giác làm nghĩa vụ của một người mẹ mà cô †a cũng không có?”Kiều Phương Hạ lặng lẽ thu xếp hai bộ quần áo để thay đồ, không hề lên tiếng, đổi chiếc váy trên người thành một cái quần jean có phần rộng và thoải mái hơn.Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ là Lệ Đình Tuấn cố ý làm như vậy.Nhưng mà nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đình Trung, cô lại không đành lòng bỏ mặc cậu bé, khó khăn lắm bọn trẻ mới quen với môi trường mới và kết thêm những người bạn mới.Việc chuẩn bị đồ đạc tốn mười mấy phút, Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói xấu Lệ Đình Tuấn hết mười mấy phút.“Mà chị vừa gọi thắng bé là gì cơ? Trước khi đi ra ngoài, Đường Nguyên Khiết Đan bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi ngược lại Kiều Phương Hạ.“Lệ Tương Kiều, tên đi học mà mọi người vẫn hay gọi là Lệ Đình Trung nhưng ở nhà thì Lệ Đình Tuấn hay gọi Tương Kiều nên thỉnh thoảng chị lại gọi nhầm tên ở nhà của thẳng bé” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp lời.Đường Nguyên Khiết Đan ngay lập tức nhíu mày, Lệ Tương Kiều?Tô Minh Nguyệt cũng thật rộng lượng, đứa con trai mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại mang một cái tên để thể hiện nỗi nhớ nhung Kiều Phương Hạ, vậy mà cô ta có thể đồng ý sao? Dựa theo hiểu biết của cô ấy về tính cách kiêu ngạo của Tô Minh Nguyệt, chuyện này không thể nào xảy ra được!Cô ấy hoài nghi, ngó sang Kiều Phương Hạ mấy lần..

Chương 577