“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 591
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Cô dừng lại một chút rồi nhìn anh với ánh mắt rất khẩn khoản: “Từ Xán Dương, tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không?”“Cô nói đi” Vẻ mặt của Từ Xán Dương có hơi phức tạp, do dự rồi gật đầu.‘Chuyện thắng bé là con trai tôi, đừng nói với ai khác.Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói.Từ Xán Dương nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng nhớ ra những lời Hứa Phi Phàm vừa nói với anh ta, bảo rằng tình hình hiện tại của ba ruột thăng bé có hơi phức tạp.Cũng đúng, mười chín tuổi, cái tuổi những cô gái khác còn chưa hiểu gì, Kiều Phương Hạ đã sinh một đứa bé ra, chắc là có điều gì khó nói.Anh ta thở dài một hơi, trả lời: “Được, tôi hứa với cô” Kiều Phương Hạ thở phào một hơi.Đang định nói tiếp với Từ Xán Dương thì cô nhìn thấy một người đàn ông thân hình rất cao lớn đang đứng ở cửa phòng phía đối diện, anh dựa vào cửa phòng, bình tĩnh nhìn cô.Kiều Phương Hạ đơ ra.Từ Xán Dương thấy biểu cảm của cô hơi lạ, tưởng Kiều Phương Hạ nghĩ lại về những chuyện không vui lúc trước.Nghĩ rồi anh ta hạ giọng nói với cô: “Không phải ai cũng quan tâm đến quá khứ của cô, cô mới hai mươi hai tuổi, con đường phía trước còn rất dài.“Có lẽ, cô có thể cho tôi…”“Từ Xán Dương!” Kiều Phương Hạ không để anh ta nói hết, lập tức ngắt lời anh ta.Kiều Phương Hạ nghĩ một chút, nhỏ giọng bảo: “Chuyện sau này thì để nói sau, anh đi xuống trước đi, tôi về phòng bôi thuốc.Truyện Huyền HuyễnBiểu cảm của Từ Xán Dương hơi phức tạp, hai người nhìn nhau một chút nhưng không tiếp tục chủ đề ban nãy của đối phương.Có lẽ chuyện quá khứ và đứa bé là một điều cấm kỵ với Kiều Phương Hạ, nếu cô bây giờ không muốn nói thì anh ta cũng không nói nữa.Thế nhưng ít nhất, Kiều Phương Hạ chịu nói với anh ta chuyện mà cô không nói với người khác, với anh ta đây là một bất ngờ nhỏ.“Vậy tôi đi trước đây” Anh ta gật gật đầu, nhẹ nhàng bảo.Kiều Phương Hạ nhìn anh ta đi khỏi chỗ rẽ, đến khi anh ta biến mất trong tầm nhìn rồi cô mới thở phào một hơi.Cô đứng tại chỗ một lúc rồi mới quay người, không nói gì nhìn Lệ Đình Tuấn đang đứng ở cửa phòng đối diện.Không cần biết sao anh lại tự nhiên xuất hiện ở đây, ban nãy lý do cô bịa đại để từ chối Từ Xán Dương bị Lệ Đình Tuấn nghe thấy rồi.Hơi ngại, nhưng chắc anh hiểu là cô bất đắc dĩ..
Cô dừng lại một chút rồi nhìn anh với ánh mắt rất khẩn khoản: “Từ Xán Dương, tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
“Cô nói đi” Vẻ mặt của Từ Xán Dương có hơi phức tạp, do dự rồi gật đầu.
‘Chuyện thắng bé là con trai tôi, đừng nói với ai khác.
Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói.
Từ Xán Dương nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng nhớ ra những lời Hứa Phi Phàm vừa nói với anh ta, bảo rằng tình hình hiện tại của ba ruột thăng bé có hơi phức tạp.
Cũng đúng, mười chín tuổi, cái tuổi những cô gái khác còn chưa hiểu gì, Kiều Phương Hạ đã sinh một đứa bé ra, chắc là có điều gì khó nói.
Anh ta thở dài một hơi, trả lời: “Được, tôi hứa với cô” Kiều Phương Hạ thở phào một hơi.
Đang định nói tiếp với Từ Xán Dương thì cô nhìn thấy một người đàn ông thân hình rất cao lớn đang đứng ở cửa phòng phía đối diện, anh dựa vào cửa phòng, bình tĩnh nhìn cô.
Kiều Phương Hạ đơ ra.
Từ Xán Dương thấy biểu cảm của cô hơi lạ, tưởng Kiều Phương Hạ nghĩ lại về những chuyện không vui lúc trước.
Nghĩ rồi anh ta hạ giọng nói với cô: “Không phải ai cũng quan tâm đến quá khứ của cô, cô mới hai mươi hai tuổi, con đường phía trước còn rất dài.
“Có lẽ, cô có thể cho tôi…”
“Từ Xán Dương!” Kiều Phương Hạ không để anh ta nói hết, lập tức ngắt lời anh ta.
Kiều Phương Hạ nghĩ một chút, nhỏ giọng bảo: “Chuyện sau này thì để nói sau, anh đi xuống trước đi, tôi về phòng bôi thuốc.
Truyện Huyền Huyễn
Biểu cảm của Từ Xán Dương hơi phức tạp, hai người nhìn nhau một chút nhưng không tiếp tục chủ đề ban nãy của đối phương.
Có lẽ chuyện quá khứ và đứa bé là một điều cấm kỵ với Kiều Phương Hạ, nếu cô bây giờ không muốn nói thì anh ta cũng không nói nữa.
Thế nhưng ít nhất, Kiều Phương Hạ chịu nói với anh ta chuyện mà cô không nói với người khác, với anh ta đây là một bất ngờ nhỏ.
“Vậy tôi đi trước đây” Anh ta gật gật đầu, nhẹ nhàng bảo.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta đi khỏi chỗ rẽ, đến khi anh ta biến mất trong tầm nhìn rồi cô mới thở phào một hơi.
Cô đứng tại chỗ một lúc rồi mới quay người, không nói gì nhìn Lệ Đình Tuấn đang đứng ở cửa phòng đối diện.
Không cần biết sao anh lại tự nhiên xuất hiện ở đây, ban nãy lý do cô bịa đại để từ chối Từ Xán Dương bị Lệ Đình Tuấn nghe thấy rồi.
Hơi ngại, nhưng chắc anh hiểu là cô bất đắc dĩ..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Cô dừng lại một chút rồi nhìn anh với ánh mắt rất khẩn khoản: “Từ Xán Dương, tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không?”“Cô nói đi” Vẻ mặt của Từ Xán Dương có hơi phức tạp, do dự rồi gật đầu.‘Chuyện thắng bé là con trai tôi, đừng nói với ai khác.Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói.Từ Xán Dương nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng nhớ ra những lời Hứa Phi Phàm vừa nói với anh ta, bảo rằng tình hình hiện tại của ba ruột thăng bé có hơi phức tạp.Cũng đúng, mười chín tuổi, cái tuổi những cô gái khác còn chưa hiểu gì, Kiều Phương Hạ đã sinh một đứa bé ra, chắc là có điều gì khó nói.Anh ta thở dài một hơi, trả lời: “Được, tôi hứa với cô” Kiều Phương Hạ thở phào một hơi.Đang định nói tiếp với Từ Xán Dương thì cô nhìn thấy một người đàn ông thân hình rất cao lớn đang đứng ở cửa phòng phía đối diện, anh dựa vào cửa phòng, bình tĩnh nhìn cô.Kiều Phương Hạ đơ ra.Từ Xán Dương thấy biểu cảm của cô hơi lạ, tưởng Kiều Phương Hạ nghĩ lại về những chuyện không vui lúc trước.Nghĩ rồi anh ta hạ giọng nói với cô: “Không phải ai cũng quan tâm đến quá khứ của cô, cô mới hai mươi hai tuổi, con đường phía trước còn rất dài.“Có lẽ, cô có thể cho tôi…”“Từ Xán Dương!” Kiều Phương Hạ không để anh ta nói hết, lập tức ngắt lời anh ta.Kiều Phương Hạ nghĩ một chút, nhỏ giọng bảo: “Chuyện sau này thì để nói sau, anh đi xuống trước đi, tôi về phòng bôi thuốc.Truyện Huyền HuyễnBiểu cảm của Từ Xán Dương hơi phức tạp, hai người nhìn nhau một chút nhưng không tiếp tục chủ đề ban nãy của đối phương.Có lẽ chuyện quá khứ và đứa bé là một điều cấm kỵ với Kiều Phương Hạ, nếu cô bây giờ không muốn nói thì anh ta cũng không nói nữa.Thế nhưng ít nhất, Kiều Phương Hạ chịu nói với anh ta chuyện mà cô không nói với người khác, với anh ta đây là một bất ngờ nhỏ.“Vậy tôi đi trước đây” Anh ta gật gật đầu, nhẹ nhàng bảo.Kiều Phương Hạ nhìn anh ta đi khỏi chỗ rẽ, đến khi anh ta biến mất trong tầm nhìn rồi cô mới thở phào một hơi.Cô đứng tại chỗ một lúc rồi mới quay người, không nói gì nhìn Lệ Đình Tuấn đang đứng ở cửa phòng đối diện.Không cần biết sao anh lại tự nhiên xuất hiện ở đây, ban nãy lý do cô bịa đại để từ chối Từ Xán Dương bị Lệ Đình Tuấn nghe thấy rồi.Hơi ngại, nhưng chắc anh hiểu là cô bất đắc dĩ..