“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 650
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Tuấn mắt nhìn theo cô, cũng đứng dậy đi theo.Còn chưa tới phòng vệ sinh, anh đã nghe thấy tiếng nôn mửa của cô.Anh mở đèn lên thì thấy Kiều Phương Hạ đang nôn ở bồn cầu.Tối hôm qua, bọn họ chỉ ăn mỗi cháo hoa nên trong dạ dày của Kiều Phương Hạ cũng không có gì, nôn ra cũng đều là nước.Kiều Phương Hạ cảm thấy có lẽ là cô bị lấy bệnh cảm mạo của Lệ Đình Tuấn rồi.Đêm qua lúc đi ngủ, cô thấy không được thoải mái cho lắm, sờ lên trán cũng thấy hơi nóng.“Thế nào? Em bị khó chịu ở đâu?” Lệ Đình Tuấn đứng ở phía sau cô, đau lòng hỏi.Tay chân của Kiều Phương Hạ mềm nhũn hết cả ra, căn bản là không thể đứng dậy nổi, cô nhỏ giọng yếu ớt trả lời: “Hình như em bị sốt…Lệ Đình Tuấn ngay lập tức bế cô vào ngồi ở sô pha, nửa quỳ ở trước mặt của cô, dùng tay đo thử nhiệt độ.Nhưng anh lại không cảm thấy nóng, thấy vẫn bình thường, không có cao giống như nhiệt độ cơ thể của anh.Lệ Đình Tuấn nhìn hai mắt Kiều Phương Hạ, nhìn sắc mặt Kiều Phương Hạ xanh xanh trắng trắng, cả người tay chân lạnh lẽo, triệu chứng giống như là bị ngộ độc thức ăn.“Có phải ăn nhầm cái gì không?” Anh xem xét lại, nhẹ giọng hỏi cô: “Hôm qua em ăn cái gì?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút: “Buổi sáng ăn một bát cháo trắng với trứng ốp la.Buổi trưa ở Thuỷ Vân Gian chưa ăn được mấy miếng thì Đường Nguyên Khiết Đan cãi nhau với dì nên em ra ngoài theo.”Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, do nhiệt kế thì ra ba mươi bảy phẩy một độ, cũng không coi là cao.Trong người chỉ cảm thấy buồn nôn.Lệ Đình Tuấn liền gọi điện ngay cho Phó Nhiên gọi điện thoại, hỏi anh ta rằng bị ngộ độc thực phẩm do uống phải rượu quá hạn thì phải làm sao..Phó Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Vẫn còn đang nôn hay sao? Có đau bụng hay không? Nếu không buồn nôn cũng không muốn đi vệ sinh thì uống chút nước muối bổ sung là được.Bây giờ tôi không có ở thành phố Hạ Du, nếu cậu lo lắng quá thì nên đưa cô ấy đi bệnh viện.Nhưng mà chỉ có một lon rượu trái cây quá hạn mấy ngày thôi, theo lý thuyết mà nói thì không có gì đáng ngại, không cần truyền nước muối..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Đình Tuấn mắt nhìn theo cô, cũng đứng dậy đi theo.
Còn chưa tới phòng vệ sinh, anh đã nghe thấy tiếng nôn mửa của cô.
Anh mở đèn lên thì thấy Kiều Phương Hạ đang nôn ở bồn cầu.
Tối hôm qua, bọn họ chỉ ăn mỗi cháo hoa nên trong dạ dày của Kiều Phương Hạ cũng không có gì, nôn ra cũng đều là nước.
Kiều Phương Hạ cảm thấy có lẽ là cô bị lấy bệnh cảm mạo của Lệ Đình Tuấn rồi.
Đêm qua lúc đi ngủ, cô thấy không được thoải mái cho lắm, sờ lên trán cũng thấy hơi nóng.
“Thế nào? Em bị khó chịu ở đâu?” Lệ Đình Tuấn đứng ở phía sau cô, đau lòng hỏi.
Tay chân của Kiều Phương Hạ mềm nhũn hết cả ra, căn bản là không thể đứng dậy nổi, cô nhỏ giọng yếu ớt trả lời: “Hình như em bị sốt…
Lệ Đình Tuấn ngay lập tức bế cô vào ngồi ở sô pha, nửa quỳ ở trước mặt của cô, dùng tay đo thử nhiệt độ.
Nhưng anh lại không cảm thấy nóng, thấy vẫn bình thường, không có cao giống như nhiệt độ cơ thể của anh.
Lệ Đình Tuấn nhìn hai mắt Kiều Phương Hạ, nhìn sắc mặt Kiều Phương Hạ xanh xanh trắng trắng, cả người tay chân lạnh lẽo, triệu chứng giống như là bị ngộ độc thức ăn.
“Có phải ăn nhầm cái gì không?” Anh xem xét lại, nhẹ giọng hỏi cô: “Hôm qua em ăn cái gì?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút: “Buổi sáng ăn một bát cháo trắng với trứng ốp la.
Buổi trưa ở Thuỷ Vân Gian chưa ăn được mấy miếng thì Đường Nguyên Khiết Đan cãi nhau với dì nên em ra ngoài theo.”
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, do nhiệt kế thì ra ba mươi bảy phẩy một độ, cũng không coi là cao.
Trong người chỉ cảm thấy buồn nôn.
Lệ Đình Tuấn liền gọi điện ngay cho Phó Nhiên gọi điện thoại, hỏi anh ta rằng bị ngộ độc thực phẩm do uống phải rượu quá hạn thì phải làm sao..
Phó Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Vẫn còn đang nôn hay sao? Có đau bụng hay không? Nếu không buồn nôn cũng không muốn đi vệ sinh thì uống chút nước muối bổ sung là được.
Bây giờ tôi không có ở thành phố Hạ Du, nếu cậu lo lắng quá thì nên đưa cô ấy đi bệnh viện.
Nhưng mà chỉ có một lon rượu trái cây quá hạn mấy ngày thôi, theo lý thuyết mà nói thì không có gì đáng ngại, không cần truyền nước muối..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Tuấn mắt nhìn theo cô, cũng đứng dậy đi theo.Còn chưa tới phòng vệ sinh, anh đã nghe thấy tiếng nôn mửa của cô.Anh mở đèn lên thì thấy Kiều Phương Hạ đang nôn ở bồn cầu.Tối hôm qua, bọn họ chỉ ăn mỗi cháo hoa nên trong dạ dày của Kiều Phương Hạ cũng không có gì, nôn ra cũng đều là nước.Kiều Phương Hạ cảm thấy có lẽ là cô bị lấy bệnh cảm mạo của Lệ Đình Tuấn rồi.Đêm qua lúc đi ngủ, cô thấy không được thoải mái cho lắm, sờ lên trán cũng thấy hơi nóng.“Thế nào? Em bị khó chịu ở đâu?” Lệ Đình Tuấn đứng ở phía sau cô, đau lòng hỏi.Tay chân của Kiều Phương Hạ mềm nhũn hết cả ra, căn bản là không thể đứng dậy nổi, cô nhỏ giọng yếu ớt trả lời: “Hình như em bị sốt…Lệ Đình Tuấn ngay lập tức bế cô vào ngồi ở sô pha, nửa quỳ ở trước mặt của cô, dùng tay đo thử nhiệt độ.Nhưng anh lại không cảm thấy nóng, thấy vẫn bình thường, không có cao giống như nhiệt độ cơ thể của anh.Lệ Đình Tuấn nhìn hai mắt Kiều Phương Hạ, nhìn sắc mặt Kiều Phương Hạ xanh xanh trắng trắng, cả người tay chân lạnh lẽo, triệu chứng giống như là bị ngộ độc thức ăn.“Có phải ăn nhầm cái gì không?” Anh xem xét lại, nhẹ giọng hỏi cô: “Hôm qua em ăn cái gì?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút: “Buổi sáng ăn một bát cháo trắng với trứng ốp la.Buổi trưa ở Thuỷ Vân Gian chưa ăn được mấy miếng thì Đường Nguyên Khiết Đan cãi nhau với dì nên em ra ngoài theo.”Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, do nhiệt kế thì ra ba mươi bảy phẩy một độ, cũng không coi là cao.Trong người chỉ cảm thấy buồn nôn.Lệ Đình Tuấn liền gọi điện ngay cho Phó Nhiên gọi điện thoại, hỏi anh ta rằng bị ngộ độc thực phẩm do uống phải rượu quá hạn thì phải làm sao..Phó Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Vẫn còn đang nôn hay sao? Có đau bụng hay không? Nếu không buồn nôn cũng không muốn đi vệ sinh thì uống chút nước muối bổ sung là được.Bây giờ tôi không có ở thành phố Hạ Du, nếu cậu lo lắng quá thì nên đưa cô ấy đi bệnh viện.Nhưng mà chỉ có một lon rượu trái cây quá hạn mấy ngày thôi, theo lý thuyết mà nói thì không có gì đáng ngại, không cần truyền nước muối..