Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 97: Lăng Diệu Anh Thật Bẩn Thỉu

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… **********Trái tim của Lê Hân Dư hoàn toàn nguội lạnh.Người nói ly hôn là anh, sau này người không ly hôn cũng là anh, người ép cô cầu xin anh không ly hôn vẫn là anh.Bây giờ lại nói ly hôn một cách hời hợt, anh coi cô là gì? Đồ chơi sao? "Khốn kiếp? Tôi chưa từng khoe khoang mình là người tốt." Anh hời hợt hỏi ngược lại: "Sao nào, chẳng lẽ bây giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn nữa sao?" “Nhà họ Lăng ai cũng có tư cách chất vấn tôi, nhưng anh không có!" Cô đã đỏ cả mắt.“Chậc, bộ dạng đáng thương này thật khiến người ta đau lòng” Anh nheo mắt, ghé người đến gần môi cô nhưng không hôn, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thẳng vào cô: “Lê Hân Dư, cô biết không, bộ dạng của cô bây giờ giống như là đã yêu tôi vậy, yêu đến mức không dứt ra được"Cô chớp mắt, nước mắt không ngừng lăn trên gò má.Cô kiếng chân lên, chủ động áp lên môi anh.Trước giờ cô luôn bị động trong chuyện thế này, Lăng Diệu ngẩn người mấy giây vì không ngờ cô lại làm như vậy, nhưng cũng chỉ là mấy giây đã lập tức đổi khách thành chủ, anh tiến lên ép cô vào vách tường lạnh lẽo.Mùi nước hoa lạ trên người anh khiến cô bị thương, củi mắt nhìn người đàn ông đang chinh chiến trên người mình, lúc này cô rất muốn anh giải thích với mình một câu, thật ra anh không làm gì cả, chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.Nhưng anh không nói, không nói gì cả.Trái tim của Lê Hân Dư giống như bị đâm mạnh một nhát dao, như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.Cô đẩy anh ra, nhặt chiếc áo sơ mi anh ném dưới đất lên, quả nhiên ở góc áo sơ mi cũng dính vết son cùng màu.Một giây có thể khiến người ta từ trạng thái cuồng nhiệt rơi vào hồ bằng.Lê Hân Dư không khỏi đỏ mắt lên, cô dùng sức đẩy anh ra, khóc nói: "Lăng Diệu, anh thật bẩn thỉu."Sau khi đụng vào người khác lại đụng đến cô, thật ghê tởm, thật sự ghê tởm...!Anh coi cô là gì? Đồ chơi ư? "Tôi bẩn thỉu?" Anh dừng động tác lại, d*c v*ng trong mắt tan đi, chỉ còn lại sự bằng giá: "Cô nghĩ Giang Dật Hàn thì sạch sẽ?" "Phải, anh ấy sạch sẽ hơn anh gấp trăm lần, sạch sẽ hơn anh gấp ngàn lần." "Đồ đàn bà ngu xuẩn, Giang Dật Hàn thích chơi hàng cấm, khẩu vị nặng hơn tôi nhiều." Lãng Diệu cười khẩy, ghé sát vào tai cô: "Tôi cùng lắm cũng chỉ chơi phụ nữ dính trên người tôi, nhưng hắn, thích chơi em gái c...".

**********

Trái tim của Lê Hân Dư hoàn toàn nguội lạnh.

Người nói ly hôn là anh, sau này người không ly hôn cũng là anh, người ép cô cầu xin anh không ly hôn vẫn là anh.

Bây giờ lại nói ly hôn một cách hời hợt, anh coi cô là gì? Đồ chơi sao? "Khốn kiếp? Tôi chưa từng khoe khoang mình là người tốt." Anh hời hợt hỏi ngược lại: "Sao nào, chẳng lẽ bây giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn nữa sao?" “Nhà họ Lăng ai cũng có tư cách chất vấn tôi, nhưng anh không có!" Cô đã đỏ cả mắt.

“Chậc, bộ dạng đáng thương này thật khiến người ta đau lòng” Anh nheo mắt, ghé người đến gần môi cô nhưng không hôn, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thẳng vào cô: “Lê Hân Dư, cô biết không, bộ dạng của cô bây giờ giống như là đã yêu tôi vậy, yêu đến mức không dứt ra được"

Cô chớp mắt, nước mắt không ngừng lăn trên gò má.

Cô kiếng chân lên, chủ động áp lên môi anh.

Trước giờ cô luôn bị động trong chuyện thế này, Lăng Diệu ngẩn người mấy giây vì không ngờ cô lại làm như vậy, nhưng cũng chỉ là mấy giây đã lập tức đổi khách thành chủ, anh tiến lên ép cô vào vách tường lạnh lẽo.

Mùi nước hoa lạ trên người anh khiến cô bị thương, củi mắt nhìn người đàn ông đang chinh chiến trên người mình, lúc này cô rất muốn anh giải thích với mình một câu, thật ra anh không làm gì cả, chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.

Nhưng anh không nói, không nói gì cả.

Trái tim của Lê Hân Dư giống như bị đâm mạnh một nhát dao, như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.

Cô đẩy anh ra, nhặt chiếc áo sơ mi anh ném dưới đất lên, quả nhiên ở góc áo sơ mi cũng dính vết son cùng màu.

Một giây có thể khiến người ta từ trạng thái cuồng nhiệt rơi vào hồ bằng.

Lê Hân Dư không khỏi đỏ mắt lên, cô dùng sức đẩy anh ra, khóc nói: "Lăng Diệu, anh thật bẩn thỉu."

Sau khi đụng vào người khác lại đụng đến cô, thật ghê tởm, thật sự ghê tởm...!Anh coi cô là gì? Đồ chơi ư? "Tôi bẩn thỉu?" Anh dừng động tác lại, d*c v*ng trong mắt tan đi, chỉ còn lại sự bằng giá: "Cô nghĩ Giang Dật Hàn thì sạch sẽ?" "Phải, anh ấy sạch sẽ hơn anh gấp trăm lần, sạch sẽ hơn anh gấp ngàn lần." "Đồ đàn bà ngu xuẩn, Giang Dật Hàn thích chơi hàng cấm, khẩu vị nặng hơn tôi nhiều." Lãng Diệu cười khẩy, ghé sát vào tai cô: "Tôi cùng lắm cũng chỉ chơi phụ nữ dính trên người tôi, nhưng hắn, thích chơi em gái c...".

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… **********Trái tim của Lê Hân Dư hoàn toàn nguội lạnh.Người nói ly hôn là anh, sau này người không ly hôn cũng là anh, người ép cô cầu xin anh không ly hôn vẫn là anh.Bây giờ lại nói ly hôn một cách hời hợt, anh coi cô là gì? Đồ chơi sao? "Khốn kiếp? Tôi chưa từng khoe khoang mình là người tốt." Anh hời hợt hỏi ngược lại: "Sao nào, chẳng lẽ bây giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn nữa sao?" “Nhà họ Lăng ai cũng có tư cách chất vấn tôi, nhưng anh không có!" Cô đã đỏ cả mắt.“Chậc, bộ dạng đáng thương này thật khiến người ta đau lòng” Anh nheo mắt, ghé người đến gần môi cô nhưng không hôn, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thẳng vào cô: “Lê Hân Dư, cô biết không, bộ dạng của cô bây giờ giống như là đã yêu tôi vậy, yêu đến mức không dứt ra được"Cô chớp mắt, nước mắt không ngừng lăn trên gò má.Cô kiếng chân lên, chủ động áp lên môi anh.Trước giờ cô luôn bị động trong chuyện thế này, Lăng Diệu ngẩn người mấy giây vì không ngờ cô lại làm như vậy, nhưng cũng chỉ là mấy giây đã lập tức đổi khách thành chủ, anh tiến lên ép cô vào vách tường lạnh lẽo.Mùi nước hoa lạ trên người anh khiến cô bị thương, củi mắt nhìn người đàn ông đang chinh chiến trên người mình, lúc này cô rất muốn anh giải thích với mình một câu, thật ra anh không làm gì cả, chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.Nhưng anh không nói, không nói gì cả.Trái tim của Lê Hân Dư giống như bị đâm mạnh một nhát dao, như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.Cô đẩy anh ra, nhặt chiếc áo sơ mi anh ném dưới đất lên, quả nhiên ở góc áo sơ mi cũng dính vết son cùng màu.Một giây có thể khiến người ta từ trạng thái cuồng nhiệt rơi vào hồ bằng.Lê Hân Dư không khỏi đỏ mắt lên, cô dùng sức đẩy anh ra, khóc nói: "Lăng Diệu, anh thật bẩn thỉu."Sau khi đụng vào người khác lại đụng đến cô, thật ghê tởm, thật sự ghê tởm...!Anh coi cô là gì? Đồ chơi ư? "Tôi bẩn thỉu?" Anh dừng động tác lại, d*c v*ng trong mắt tan đi, chỉ còn lại sự bằng giá: "Cô nghĩ Giang Dật Hàn thì sạch sẽ?" "Phải, anh ấy sạch sẽ hơn anh gấp trăm lần, sạch sẽ hơn anh gấp ngàn lần." "Đồ đàn bà ngu xuẩn, Giang Dật Hàn thích chơi hàng cấm, khẩu vị nặng hơn tôi nhiều." Lãng Diệu cười khẩy, ghé sát vào tai cô: "Tôi cùng lắm cũng chỉ chơi phụ nữ dính trên người tôi, nhưng hắn, thích chơi em gái c...".

Chương 97: Lăng Diệu Anh Thật Bẩn Thỉu