“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 658
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô còn dám nói dối để che giấu à!” Cô vừa dứt lời, Lệ Kiến Đình lập tức quát: “Cô biết rõ là tôi không nói về An Phương Diệp! Tôi đang nói cô, là cô ép chết Quốc Chiến!”Kiều Phương Hạ sững sờ, nhướng mắt nhìn Lệ Kiến Đình.Tại sao lại nói cô ép chết Lệ Quốc Chiến? Mấy năm nay bọn họ còn chưa từng gặp nhau.Không phải Lệ Quốc Chiến tức đến mức bị trúng gió khi biết An Phương Diệp bỏ chạy sao? Kiều Phương Hạ thực sự không thể hiểu được.Sau vài giây, cô vẫn không thể hiểu được, lắc đầu, trả lời: “Con không biết ông…“Tôi hỏi cô! Ngày hai mươi tháng mười hai, cô có tới bệnh viện trực thuộc không?” Không đợi cô nói xong, Lệ Kiến Đình đã nghiêm nghị hỏi cô.Kiều Phương Hạ dừng lại.Vào ngày hai mươi tháng mười hai, hình như cô thực sự có đến bệnh viện trực thuộc, lúc đó vết thương trên cổ cô đã bình phục, nên Đường Minh Kỷ đưa cô đi cắt chỉ.Chẳng lẽ Lệ Quốc Chiến…với ông ấy thì ông ấy có khi nghe được.Quản gia của nhà họ Lệ đứng một bên cau mày trả lời.Kiều Phương Hạ lúc này mới nhớ tới kiến thức về bệnh lý trước đây cô từng học qua, hình như quả thật có một số người sống thực vật có phản ứng đối với k*ch th*ch từ bên ngoài.Giờ phút này, cô cảm thấy mình đang rơi vào một tấm lưới thật lớn, tấm lưới này đang buộc chặt lại từng tấc.“Cô còn có cái gì để nói không?” Lệ Kiến Đình hỏi cô.Ông ta dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nếu không phải Diệp Ngọc tận mắt thấy cô ngày đó đi đến bệnh viện, cô còn muốn giấu diếm đến bao giờ!”Khi Lệ Kiến Đình nói chuyện, Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.Cô quay đầu lại nhìn, người hầu đang đỡ Kiều DiệpNgọc có khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi đến cửa.Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Chị, thật xin lỗi, chị chớ có trách em…”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô còn dám nói dối để che giấu à!” Cô vừa dứt lời, Lệ Kiến Đình lập tức quát: “Cô biết rõ là tôi không nói về An Phương Diệp! Tôi đang nói cô, là cô ép chết Quốc Chiến!”
Kiều Phương Hạ sững sờ, nhướng mắt nhìn Lệ Kiến Đình.
Tại sao lại nói cô ép chết Lệ Quốc Chiến? Mấy năm nay bọn họ còn chưa từng gặp nhau.
Không phải Lệ Quốc Chiến tức đến mức bị trúng gió khi biết An Phương Diệp bỏ chạy sao? Kiều Phương Hạ thực sự không thể hiểu được.
Sau vài giây, cô vẫn không thể hiểu được, lắc đầu, trả lời: “Con không biết ông…
“Tôi hỏi cô! Ngày hai mươi tháng mười hai, cô có tới bệnh viện trực thuộc không?” Không đợi cô nói xong, Lệ Kiến Đình đã nghiêm nghị hỏi cô.
Kiều Phương Hạ dừng lại.
Vào ngày hai mươi tháng mười hai, hình như cô thực sự có đến bệnh viện trực thuộc, lúc đó vết thương trên cổ cô đã bình phục, nên Đường Minh Kỷ đưa cô đi cắt chỉ.
Chẳng lẽ Lệ Quốc Chiến…
với ông ấy thì ông ấy có khi nghe được.
Quản gia của nhà họ Lệ đứng một bên cau mày trả lời.
Kiều Phương Hạ lúc này mới nhớ tới kiến thức về bệnh lý trước đây cô từng học qua, hình như quả thật có một số người sống thực vật có phản ứng đối với k*ch th*ch từ bên ngoài.
Giờ phút này, cô cảm thấy mình đang rơi vào một tấm lưới thật lớn, tấm lưới này đang buộc chặt lại từng tấc.
“Cô còn có cái gì để nói không?” Lệ Kiến Đình hỏi cô.
Ông ta dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nếu không phải Diệp Ngọc tận mắt thấy cô ngày đó đi đến bệnh viện, cô còn muốn giấu diếm đến bao giờ!”
Khi Lệ Kiến Đình nói chuyện, Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.
Cô quay đầu lại nhìn, người hầu đang đỡ Kiều Diệp
Ngọc có khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi đến cửa.
Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Chị, thật xin lỗi, chị chớ có trách em…”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô còn dám nói dối để che giấu à!” Cô vừa dứt lời, Lệ Kiến Đình lập tức quát: “Cô biết rõ là tôi không nói về An Phương Diệp! Tôi đang nói cô, là cô ép chết Quốc Chiến!”Kiều Phương Hạ sững sờ, nhướng mắt nhìn Lệ Kiến Đình.Tại sao lại nói cô ép chết Lệ Quốc Chiến? Mấy năm nay bọn họ còn chưa từng gặp nhau.Không phải Lệ Quốc Chiến tức đến mức bị trúng gió khi biết An Phương Diệp bỏ chạy sao? Kiều Phương Hạ thực sự không thể hiểu được.Sau vài giây, cô vẫn không thể hiểu được, lắc đầu, trả lời: “Con không biết ông…“Tôi hỏi cô! Ngày hai mươi tháng mười hai, cô có tới bệnh viện trực thuộc không?” Không đợi cô nói xong, Lệ Kiến Đình đã nghiêm nghị hỏi cô.Kiều Phương Hạ dừng lại.Vào ngày hai mươi tháng mười hai, hình như cô thực sự có đến bệnh viện trực thuộc, lúc đó vết thương trên cổ cô đã bình phục, nên Đường Minh Kỷ đưa cô đi cắt chỉ.Chẳng lẽ Lệ Quốc Chiến…với ông ấy thì ông ấy có khi nghe được.Quản gia của nhà họ Lệ đứng một bên cau mày trả lời.Kiều Phương Hạ lúc này mới nhớ tới kiến thức về bệnh lý trước đây cô từng học qua, hình như quả thật có một số người sống thực vật có phản ứng đối với k*ch th*ch từ bên ngoài.Giờ phút này, cô cảm thấy mình đang rơi vào một tấm lưới thật lớn, tấm lưới này đang buộc chặt lại từng tấc.“Cô còn có cái gì để nói không?” Lệ Kiến Đình hỏi cô.Ông ta dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nếu không phải Diệp Ngọc tận mắt thấy cô ngày đó đi đến bệnh viện, cô còn muốn giấu diếm đến bao giờ!”Khi Lệ Kiến Đình nói chuyện, Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.Cô quay đầu lại nhìn, người hầu đang đỡ Kiều DiệpNgọc có khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi đến cửa.Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Chị, thật xin lỗi, chị chớ có trách em…”.