Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 112: Tại Sao Lại Trở Thành Như Thế Này

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… **********Làm, Giang Dật Hàn, anh nói với mình.Lê Hân Dư dường như không được thỏa mãn, lại giống như cảm nhận được chuyện bi thương gì đó, đột nhiên cô khóc lớn.Không giống với tiếng rên khe khẽ lúc bị tác dụng của thuốc khống chế, lúc này là khóc lớn một cách suy sụp và tuyệt vọng...!Cuối cùng Giang Dật Hàn vẫn dừng lại.d*c v*ng trong mắt anh vẫn chưa tiêu tán nhưng anh không thể nào tiếp tục được nữa.Bởi vì anh biết hiện giờ Lê HânDư ý thức không tỉnh táo, bị bỏ thuốc nên mới như thế này.Nếu anh thực sự làm, sau khi cô tỉnh táo lại sẽ chỉ càng thêm tuyệt vọng.Anh bế cô lên.Cô dựa vào lòng anh khóc, vừa khóc vừa cào cấu cơ thể mình, anh thật sự không có cách nào, vẫn phải ném cô vào bồn tắm.Nước trong bồn tắm có nhiệt độ thấp nhưng vẫn còn hơi ấm.Dù sao cô cũng là phụ nữ, không thể ngâm nước quá lạnh được.Có vẻ như Lê Hân Dư cảm thấy khó chịu, đạp nước bì bõm, không chịu yên ổn, hai tay vẫn cào cấu cơ thể mình,để lại vết thương trên người mình.Giang Dật Hàn không có cách nào nên cũng nhảy vào, giữ chặt hai tay của cô, không để cô tự làm mình bị thương như vậy nữa.“Hân Dư, sẽ qua thôi, hãy tin anh, hãy tin anh...!sẽ qua thôi."Anh ôm cô từ phía sau, kẹp chặt lấy cơ thể cô, hai người dính sát vào nhau, ngâm mình trong bồn nước lạnh này.Một cánh tay đặt ngang bên miệng cô, anh đau lòng nói: “Khó chịu thì cứ cắn anh, trút bỏ ra ngoài thì sẽ không còn khó chịu nữa.Hân Dư, hãy tinanh, sẽ qua thôi.."Lê Hân Dư cắn một cái.Anh kêu lên một tiếng nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi bên tai cô: "Đừng sợ, Hân Dư, anh sẽ luôn bên cạnh em.”Nước trong bồn tắm dần dần lạnh hơn, nhiệt đột vốn đã không cao cuối cùng cũng trở nên lạnh băng.Nhưng nhiệt độ cơ thể của hai người cũng không duy trì được lâu.Cô khó chịu, chỉ có thể cắn vào cánh tay đặt bên miệng mình, nghe người đàn ông dịu dàng an ủi mình.Đầu óc Lê Hận Dư trở nên hỗnloạn, khoảng thời gian tươi đẹp khi ở bên anh vào ba năm trước, những ngày tháng ở bên Lăng Diệu vào ba năm sau đan chéo, chồng chất hỗn loạn trước mắt.Nhưng cô có thể cảm nhận được người đàn ông ở phía sau luôn ở bên cạnh cô..

**********

Làm, Giang Dật Hàn, anh nói với mình.

Lê Hân Dư dường như không được thỏa mãn, lại giống như cảm nhận được chuyện bi thương gì đó, đột nhiên cô khóc lớn.

Không giống với tiếng rên khe khẽ lúc bị tác dụng của thuốc khống chế, lúc này là khóc lớn một cách suy sụp và tuyệt vọng...!

Cuối cùng Giang Dật Hàn vẫn dừng lại.

d*c v*ng trong mắt anh vẫn chưa tiêu tán nhưng anh không thể nào tiếp tục được nữa.

Bởi vì anh biết hiện giờ Lê HânDư ý thức không tỉnh táo, bị bỏ thuốc nên mới như thế này.

Nếu anh thực sự làm, sau khi cô tỉnh táo lại sẽ chỉ càng thêm tuyệt vọng.

Anh bế cô lên.

Cô dựa vào lòng anh khóc, vừa khóc vừa cào cấu cơ thể mình, anh thật sự không có cách nào, vẫn phải ném cô vào bồn tắm.

Nước trong bồn tắm có nhiệt độ thấp nhưng vẫn còn hơi ấm.

Dù sao cô cũng là phụ nữ, không thể ngâm nước quá lạnh được.

Có vẻ như Lê Hân Dư cảm thấy khó chịu, đạp nước bì bõm, không chịu yên ổn, hai tay vẫn cào cấu cơ thể mình,để lại vết thương trên người mình.

Giang Dật Hàn không có cách nào nên cũng nhảy vào, giữ chặt hai tay của cô, không để cô tự làm mình bị thương như vậy nữa.

“Hân Dư, sẽ qua thôi, hãy tin anh, hãy tin anh...!sẽ qua thôi."

Anh ôm cô từ phía sau, kẹp chặt lấy cơ thể cô, hai người dính sát vào nhau, ngâm mình trong bồn nước lạnh này.

Một cánh tay đặt ngang bên miệng cô, anh đau lòng nói: “Khó chịu thì cứ cắn anh, trút bỏ ra ngoài thì sẽ không còn khó chịu nữa.

Hân Dư, hãy tinanh, sẽ qua thôi.."

Lê Hân Dư cắn một cái.

Anh kêu lên một tiếng nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi bên tai cô: "Đừng sợ, Hân Dư, anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Nước trong bồn tắm dần dần lạnh hơn, nhiệt đột vốn đã không cao cuối cùng cũng trở nên lạnh băng.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của hai người cũng không duy trì được lâu.

Cô khó chịu, chỉ có thể cắn vào cánh tay đặt bên miệng mình, nghe người đàn ông dịu dàng an ủi mình.

Đầu óc Lê Hận Dư trở nên hỗnloạn, khoảng thời gian tươi đẹp khi ở bên anh vào ba năm trước, những ngày tháng ở bên Lăng Diệu vào ba năm sau đan chéo, chồng chất hỗn loạn trước mắt.

Nhưng cô có thể cảm nhận được người đàn ông ở phía sau luôn ở bên cạnh cô..

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… **********Làm, Giang Dật Hàn, anh nói với mình.Lê Hân Dư dường như không được thỏa mãn, lại giống như cảm nhận được chuyện bi thương gì đó, đột nhiên cô khóc lớn.Không giống với tiếng rên khe khẽ lúc bị tác dụng của thuốc khống chế, lúc này là khóc lớn một cách suy sụp và tuyệt vọng...!Cuối cùng Giang Dật Hàn vẫn dừng lại.d*c v*ng trong mắt anh vẫn chưa tiêu tán nhưng anh không thể nào tiếp tục được nữa.Bởi vì anh biết hiện giờ Lê HânDư ý thức không tỉnh táo, bị bỏ thuốc nên mới như thế này.Nếu anh thực sự làm, sau khi cô tỉnh táo lại sẽ chỉ càng thêm tuyệt vọng.Anh bế cô lên.Cô dựa vào lòng anh khóc, vừa khóc vừa cào cấu cơ thể mình, anh thật sự không có cách nào, vẫn phải ném cô vào bồn tắm.Nước trong bồn tắm có nhiệt độ thấp nhưng vẫn còn hơi ấm.Dù sao cô cũng là phụ nữ, không thể ngâm nước quá lạnh được.Có vẻ như Lê Hân Dư cảm thấy khó chịu, đạp nước bì bõm, không chịu yên ổn, hai tay vẫn cào cấu cơ thể mình,để lại vết thương trên người mình.Giang Dật Hàn không có cách nào nên cũng nhảy vào, giữ chặt hai tay của cô, không để cô tự làm mình bị thương như vậy nữa.“Hân Dư, sẽ qua thôi, hãy tin anh, hãy tin anh...!sẽ qua thôi."Anh ôm cô từ phía sau, kẹp chặt lấy cơ thể cô, hai người dính sát vào nhau, ngâm mình trong bồn nước lạnh này.Một cánh tay đặt ngang bên miệng cô, anh đau lòng nói: “Khó chịu thì cứ cắn anh, trút bỏ ra ngoài thì sẽ không còn khó chịu nữa.Hân Dư, hãy tinanh, sẽ qua thôi.."Lê Hân Dư cắn một cái.Anh kêu lên một tiếng nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi bên tai cô: "Đừng sợ, Hân Dư, anh sẽ luôn bên cạnh em.”Nước trong bồn tắm dần dần lạnh hơn, nhiệt đột vốn đã không cao cuối cùng cũng trở nên lạnh băng.Nhưng nhiệt độ cơ thể của hai người cũng không duy trì được lâu.Cô khó chịu, chỉ có thể cắn vào cánh tay đặt bên miệng mình, nghe người đàn ông dịu dàng an ủi mình.Đầu óc Lê Hận Dư trở nên hỗnloạn, khoảng thời gian tươi đẹp khi ở bên anh vào ba năm trước, những ngày tháng ở bên Lăng Diệu vào ba năm sau đan chéo, chồng chất hỗn loạn trước mắt.Nhưng cô có thể cảm nhận được người đàn ông ở phía sau luôn ở bên cạnh cô..

Chương 112: Tại Sao Lại Trở Thành Như Thế Này