Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 734: Chương 734

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Vào Lúc Sáng Sớm Lúc Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng tắm, trên giường đã có một chiếc chăn dày, Lệ Đình Tuấn đã không còn ở trong phòng.Cô nhìn qua chiếc chăn, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô láng máng nghe thấy Tô Minh Nguyệt hôn mê đã đưa đi cấp cứu, cô liền cười khẩy.Ngoài cửa rất yên tĩnh, không có tiếng gì.Chắc anh đến bệnh viện rồi.Cô đi ra ngoài cửa phòng, khóa trái cửa rồi cô mới thay đồ ngủ, tiện thể ăn vài miếng bánh quy mặn đem theo mà cô để trong vali, lúc nuốt xuống, cả dạ dày cô như đang trào ngược lên, cô ngồi bên mép giường, ép mình nuốt từng chút bánh một.Ăn xong, cô xoay người nắm trên giường, không thèm đụng vào chiếc chăn mà Lệ Đình Tuấn đem đến.Cô mệt quá rồi, dù hơi lạnh nhưng vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã kéo đến.Lệ Đình Tuấn xuống tầng, đi qua cửa phòng dành cho khách, phát hiện cửa phòng Kiều Phương Hạ đóng chặt, đã tắt đèn.Người ngoài cửa cung kính đứng trong sân, khế chào Lệ Đình Tuấn một tiếng: “Anh Lệ”Lệ Đình Tuấn thu ánh mắt, đi vào sân, tay phải lấy ra một hộp gấm từ trong túi quần âu, người phía trước đón bằng hai tay, mở hộp ra, thấy.bên trong là chiếc nhãn kim cương.“Cần mấy ngày?” Lệ Đình Tuấn hỏi khẽ.“Sửa xong chắc phải nửa tháng, một bên của chiếc nhãn đã biến dạng có chút nghiêm trọng: Đối phương nhìn cẩn thận một lượt rồi nói nhỏ.“Còn nữa, anh Lệ, thứ cho tôi nói thẳng, chiếc nhẫn này chắc chắn là dùng lực rất mạnh nên rơi vỡ.”“Nhãn sửa thì dễ nhưng tình cảm đã có rạn nứt thì khó sửa Lúc Lệ Đình Tuấn xoay người về phòng, trong đầu vẫn đang nhớ lại câu cuối cùng mà người đó nói.Anh dừng lại trước cửa phòng dành cho khách, thấy cửa phòng đã khóa, anh im lặng một lúc rồi xoay người đến trước tủ kính trong thư phòng lấy chìa khóa dự phòng ra, lặng lẽ mở cửa phòng dành cho khách.Cơ thể Kiều Phương Hạ co ro, cô không đáp chăn, chỉ mặc đồ ngủ đi ngủ.Lệ Đình Tuấn âm thầm đến bên giường, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ mệt mỏi đang ngủ của Kiều Phương Hạ, cảm thấy đau lòng, anh vươn tay kéo một góc chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô.Vô Nhật Huy nói cho anh rồi, Kiều Phương Hạ vì muốn gây bất ngờ năm mới cho anh nên bận rộn hai ba ngày nay chưa ngủ.Cô hỏi rõ kích cỡ cửa phòng khách sạn của anh, đích thân đi đặt hộp thử từng lần một.Anh bi mình làm cô thất vọng, cô hao phí bao nhiêu tâm tư để tạo bất ngờ cho anh thì thất vọng bấy nhiêu về anh.Anh cũng có thể biết, lúc Kiều Phương Hạ trốn trong hộp nghe được tiếng động bên ngoài, rốt cuộc khó chịu, tuyệt vọng đến nhường nào.Nhưng giờ anh nói gì thì cũng muộn rồi.Anh là một thằng khốn..

Vào Lúc Sáng Sớm Lúc Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng tắm, trên giường đã có một chiếc chăn dày, Lệ Đình Tuấn đã không còn ở trong phòng.

Cô nhìn qua chiếc chăn, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô láng máng nghe thấy Tô Minh Nguyệt hôn mê đã đưa đi cấp cứu, cô liền cười khẩy.

Ngoài cửa rất yên tĩnh, không có tiếng gì.

Chắc anh đến bệnh viện rồi.

Cô đi ra ngoài cửa phòng, khóa trái cửa rồi cô mới thay đồ ngủ, tiện thể ăn vài miếng bánh quy mặn đem theo mà cô để trong vali, lúc nuốt xuống, cả dạ dày cô như đang trào ngược lên, cô ngồi bên mép giường, ép mình nuốt từng chút bánh một.

Ăn xong, cô xoay người nắm trên giường, không thèm đụng vào chiếc chăn mà Lệ Đình Tuấn đem đến.

Cô mệt quá rồi, dù hơi lạnh nhưng vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Lệ Đình Tuấn xuống tầng, đi qua cửa phòng dành cho khách, phát hiện cửa phòng Kiều Phương Hạ đóng chặt, đã tắt đèn.

Người ngoài cửa cung kính đứng trong sân, khế chào Lệ Đình Tuấn một tiếng: “Anh Lệ”

Lệ Đình Tuấn thu ánh mắt, đi vào sân, tay phải lấy ra một hộp gấm từ trong túi quần âu, người phía trước đón bằng hai tay, mở hộp ra, thấy.

bên trong là chiếc nhãn kim cương.

“Cần mấy ngày?” Lệ Đình Tuấn hỏi khẽ.

“Sửa xong chắc phải nửa tháng, một bên của chiếc nhãn đã biến dạng có chút nghiêm trọng: Đối phương nhìn cẩn thận một lượt rồi nói nhỏ.

“Còn nữa, anh Lệ, thứ cho tôi nói thẳng, chiếc nhẫn này chắc chắn là dùng lực rất mạnh nên rơi vỡ.”

“Nhãn sửa thì dễ nhưng tình cảm đã có rạn nứt thì khó sửa Lúc Lệ Đình Tuấn xoay người về phòng, trong đầu vẫn đang nhớ lại câu cuối cùng mà người đó nói.

Anh dừng lại trước cửa phòng dành cho khách, thấy cửa phòng đã khóa, anh im lặng một lúc rồi xoay người đến trước tủ kính trong thư phòng lấy chìa khóa dự phòng ra, lặng lẽ mở cửa phòng dành cho khách.

Cơ thể Kiều Phương Hạ co ro, cô không đáp chăn, chỉ mặc đồ ngủ đi ngủ.

Lệ Đình Tuấn âm thầm đến bên giường, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ mệt mỏi đang ngủ của Kiều Phương Hạ, cảm thấy đau lòng, anh vươn tay kéo một góc chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Vô Nhật Huy nói cho anh rồi, Kiều Phương Hạ vì muốn gây bất ngờ năm mới cho anh nên bận rộn hai ba ngày nay chưa ngủ.

Cô hỏi rõ kích cỡ cửa phòng khách sạn của anh, đích thân đi đặt hộp thử từng lần một.

Anh bi mình làm cô thất vọng, cô hao phí bao nhiêu tâm tư để tạo bất ngờ cho anh thì thất vọng bấy nhiêu về anh.

Anh cũng có thể biết, lúc Kiều Phương Hạ trốn trong hộp nghe được tiếng động bên ngoài, rốt cuộc khó chịu, tuyệt vọng đến nhường nào.

Nhưng giờ anh nói gì thì cũng muộn rồi.

Anh là một thằng khốn..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Vào Lúc Sáng Sớm Lúc Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng tắm, trên giường đã có một chiếc chăn dày, Lệ Đình Tuấn đã không còn ở trong phòng.Cô nhìn qua chiếc chăn, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô láng máng nghe thấy Tô Minh Nguyệt hôn mê đã đưa đi cấp cứu, cô liền cười khẩy.Ngoài cửa rất yên tĩnh, không có tiếng gì.Chắc anh đến bệnh viện rồi.Cô đi ra ngoài cửa phòng, khóa trái cửa rồi cô mới thay đồ ngủ, tiện thể ăn vài miếng bánh quy mặn đem theo mà cô để trong vali, lúc nuốt xuống, cả dạ dày cô như đang trào ngược lên, cô ngồi bên mép giường, ép mình nuốt từng chút bánh một.Ăn xong, cô xoay người nắm trên giường, không thèm đụng vào chiếc chăn mà Lệ Đình Tuấn đem đến.Cô mệt quá rồi, dù hơi lạnh nhưng vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã kéo đến.Lệ Đình Tuấn xuống tầng, đi qua cửa phòng dành cho khách, phát hiện cửa phòng Kiều Phương Hạ đóng chặt, đã tắt đèn.Người ngoài cửa cung kính đứng trong sân, khế chào Lệ Đình Tuấn một tiếng: “Anh Lệ”Lệ Đình Tuấn thu ánh mắt, đi vào sân, tay phải lấy ra một hộp gấm từ trong túi quần âu, người phía trước đón bằng hai tay, mở hộp ra, thấy.bên trong là chiếc nhãn kim cương.“Cần mấy ngày?” Lệ Đình Tuấn hỏi khẽ.“Sửa xong chắc phải nửa tháng, một bên của chiếc nhãn đã biến dạng có chút nghiêm trọng: Đối phương nhìn cẩn thận một lượt rồi nói nhỏ.“Còn nữa, anh Lệ, thứ cho tôi nói thẳng, chiếc nhẫn này chắc chắn là dùng lực rất mạnh nên rơi vỡ.”“Nhãn sửa thì dễ nhưng tình cảm đã có rạn nứt thì khó sửa Lúc Lệ Đình Tuấn xoay người về phòng, trong đầu vẫn đang nhớ lại câu cuối cùng mà người đó nói.Anh dừng lại trước cửa phòng dành cho khách, thấy cửa phòng đã khóa, anh im lặng một lúc rồi xoay người đến trước tủ kính trong thư phòng lấy chìa khóa dự phòng ra, lặng lẽ mở cửa phòng dành cho khách.Cơ thể Kiều Phương Hạ co ro, cô không đáp chăn, chỉ mặc đồ ngủ đi ngủ.Lệ Đình Tuấn âm thầm đến bên giường, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ mệt mỏi đang ngủ của Kiều Phương Hạ, cảm thấy đau lòng, anh vươn tay kéo một góc chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô.Vô Nhật Huy nói cho anh rồi, Kiều Phương Hạ vì muốn gây bất ngờ năm mới cho anh nên bận rộn hai ba ngày nay chưa ngủ.Cô hỏi rõ kích cỡ cửa phòng khách sạn của anh, đích thân đi đặt hộp thử từng lần một.Anh bi mình làm cô thất vọng, cô hao phí bao nhiêu tâm tư để tạo bất ngờ cho anh thì thất vọng bấy nhiêu về anh.Anh cũng có thể biết, lúc Kiều Phương Hạ trốn trong hộp nghe được tiếng động bên ngoài, rốt cuộc khó chịu, tuyệt vọng đến nhường nào.Nhưng giờ anh nói gì thì cũng muộn rồi.Anh là một thằng khốn..

Chương 734: Chương 734