Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 743: Chương 743

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ trầm mặc mấy giây, gửi đi một đoạn tin nhắn thoại: “Trở về rồi nói, giờ đừng nhắc đến nữa”Đường Nguyên Khiết Đan gửi tới một dấu hỏi chấm, Kiều Phương Hạ đáp lại cô một mặt cười: “Năm mới vui vẻ, cùng nhau làm giàu năm nay.”Nói xong, thu hồi lại đoạn tin nhắn thoại gửi cho Đường Nguyên Khiết Đan.Sau đó nửa phút, Đường Nguyên Khiết Đan ngầm hiểu trong lòng, trả lời: “Được.” Sau đó không nói thêm gì nữa.Kiều Phương Hạ trả lời từng tin nhắn chúc mừng năm mới gửi tới cho cô, sáu giờ rồi.Cô cầm túi xách lên, cất điện thoại vào bên trong, tự mở cửa xuống xe.Nhìn thấy Vô Nhật Huy vẫn còn đang do dự trên xe, có hơi nhíu mày, nói: “Đi thôi.” Vô Nhật Huy nghĩ Kiều Phương Hạ cùng Lệ Đình Tuấn đi vào mới thích hợp, nhưng quả thực cũng hơi muộn rồi, việc đi thảm đỏ dường như được lên kế hoạch hoàn thành lúc sáu giờ ba mươi và tiệc tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ.Bên Lệ Đình Tuấn có lẽ thật sự có việc gì trì hoãn, bằng không không thể có khả năng cố ý trì hoãn thời gian để không đi thảm đỏ cùng với Kiều Phương Hạ.Anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã sáu giờ mười lăm rồi, lại âm thầm thở dài, dứt khoát cùng Kiều Phương Hạ xuống xe.Vô Nhật Huy đưa giấy thông hành cho bảo vệ trước thảm đỏ, kí giả truyền thông xung quang đã nhìn về phía bọn họ, không ai biết Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đã chẳng còn tinh thần nào nữa, cho dù không ai nhận ra cô, cũng có thể nhìn ra vài phần phong thái minh tinh, vài phóng viên do dự một chút, liền nhằm ống kính về phía Kiều Phương Hạ.Vô Nhật Huy sớm đã quen bảo vệ Kiều Phương Hạ trước ống kính, lập tức dùng tay ra hiệu ngăn chặn, bọn họ không cần chụp ảnh.Phía sau có vài nữ diễn viên nhỏ, đứng đằng sau lưng bọn họ không nhịn được cười thành tiếng: “Cảm phiền tránh ra, cản trở đường đi của chúng tôi, bọn họ đang chụp chúng tôi.”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Phương Hạ trầm mặc mấy giây, gửi đi một đoạn tin nhắn thoại: “Trở về rồi nói, giờ đừng nhắc đến nữa”

Đường Nguyên Khiết Đan gửi tới một dấu hỏi chấm, Kiều Phương Hạ đáp lại cô một mặt cười: “Năm mới vui vẻ, cùng nhau làm giàu năm nay.”

Nói xong, thu hồi lại đoạn tin nhắn thoại gửi cho Đường Nguyên Khiết Đan.

Sau đó nửa phút, Đường Nguyên Khiết Đan ngầm hiểu trong lòng, trả lời: “Được.” Sau đó không nói thêm gì nữa.

Kiều Phương Hạ trả lời từng tin nhắn chúc mừng năm mới gửi tới cho cô, sáu giờ rồi.

Image removed.

Cô cầm túi xách lên, cất điện thoại vào bên trong, tự mở cửa xuống xe.

Nhìn thấy Vô Nhật Huy vẫn còn đang do dự trên xe, có hơi nhíu mày, nói: “Đi thôi.” Vô Nhật Huy nghĩ Kiều Phương Hạ cùng Lệ Đình Tuấn đi vào mới thích hợp, nhưng quả thực cũng hơi muộn rồi, việc đi thảm đỏ dường như được lên kế hoạch hoàn thành lúc sáu giờ ba mươi và tiệc tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ.

Bên Lệ Đình Tuấn có lẽ thật sự có việc gì trì hoãn, bằng không không thể có khả năng cố ý trì hoãn thời gian để không đi thảm đỏ cùng với Kiều Phương Hạ.

Anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã sáu giờ mười lăm rồi, lại âm thầm thở dài, dứt khoát cùng Kiều Phương Hạ xuống xe.

Vô Nhật Huy đưa giấy thông hành cho bảo vệ trước thảm đỏ, kí giả truyền thông xung quang đã nhìn về phía bọn họ, không ai biết Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đã chẳng còn tinh thần nào nữa, cho dù không ai nhận ra cô, cũng có thể nhìn ra vài phần phong thái minh tinh, vài phóng viên do dự một chút, liền nhằm ống kính về phía Kiều Phương Hạ.

Vô Nhật Huy sớm đã quen bảo vệ Kiều Phương Hạ trước ống kính, lập tức dùng tay ra hiệu ngăn chặn, bọn họ không cần chụp ảnh.

Phía sau có vài nữ diễn viên nhỏ, đứng đằng sau lưng bọn họ không nhịn được cười thành tiếng: “Cảm phiền tránh ra, cản trở đường đi của chúng tôi, bọn họ đang chụp chúng tôi.”.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ trầm mặc mấy giây, gửi đi một đoạn tin nhắn thoại: “Trở về rồi nói, giờ đừng nhắc đến nữa”Đường Nguyên Khiết Đan gửi tới một dấu hỏi chấm, Kiều Phương Hạ đáp lại cô một mặt cười: “Năm mới vui vẻ, cùng nhau làm giàu năm nay.”Nói xong, thu hồi lại đoạn tin nhắn thoại gửi cho Đường Nguyên Khiết Đan.Sau đó nửa phút, Đường Nguyên Khiết Đan ngầm hiểu trong lòng, trả lời: “Được.” Sau đó không nói thêm gì nữa.Kiều Phương Hạ trả lời từng tin nhắn chúc mừng năm mới gửi tới cho cô, sáu giờ rồi.Cô cầm túi xách lên, cất điện thoại vào bên trong, tự mở cửa xuống xe.Nhìn thấy Vô Nhật Huy vẫn còn đang do dự trên xe, có hơi nhíu mày, nói: “Đi thôi.” Vô Nhật Huy nghĩ Kiều Phương Hạ cùng Lệ Đình Tuấn đi vào mới thích hợp, nhưng quả thực cũng hơi muộn rồi, việc đi thảm đỏ dường như được lên kế hoạch hoàn thành lúc sáu giờ ba mươi và tiệc tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ.Bên Lệ Đình Tuấn có lẽ thật sự có việc gì trì hoãn, bằng không không thể có khả năng cố ý trì hoãn thời gian để không đi thảm đỏ cùng với Kiều Phương Hạ.Anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã sáu giờ mười lăm rồi, lại âm thầm thở dài, dứt khoát cùng Kiều Phương Hạ xuống xe.Vô Nhật Huy đưa giấy thông hành cho bảo vệ trước thảm đỏ, kí giả truyền thông xung quang đã nhìn về phía bọn họ, không ai biết Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đã chẳng còn tinh thần nào nữa, cho dù không ai nhận ra cô, cũng có thể nhìn ra vài phần phong thái minh tinh, vài phóng viên do dự một chút, liền nhằm ống kính về phía Kiều Phương Hạ.Vô Nhật Huy sớm đã quen bảo vệ Kiều Phương Hạ trước ống kính, lập tức dùng tay ra hiệu ngăn chặn, bọn họ không cần chụp ảnh.Phía sau có vài nữ diễn viên nhỏ, đứng đằng sau lưng bọn họ không nhịn được cười thành tiếng: “Cảm phiền tránh ra, cản trở đường đi của chúng tôi, bọn họ đang chụp chúng tôi.”.

Chương 743: Chương 743