********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…
Chương 184: Muốn Một Đứa Con
Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… “Em muốn lấy đồ của chị mặc, còn muốn tán gẫu với chị, em và chịLê Nhã Trí chưa nói xong đã bị Lăng Diệu cắt ngang: “Đi ra ngoài."Lê Nhã Trí vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt sa sầm của Lăng Diệu, cô ta vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.“Anh rể, ngủ ngon, “Chị, ngủ ngon"Lê Nhã Trí rời phòng, cô ta sờ túi áo, dù sao chuyện cô ta cần làm cũng đã làm xong rồi.Lần này xem cô ta có chọc con tiện nhân Diêu Thanh Mạn kia tức chết hay không?Lê Nhã Trí đi rồi, Lăng Diệu bước lên khóa trái cửa sau đó ôm Lê Hân Dư vào lòng.Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi ẩm, nước trên người cũng chưa lau khô, giống như chất keo dính kết dính cơ thể hai người lại với nhau.Lăng Diệu kề sát bên tại Lê Hân Dư, tuy giọng nói rất bình tĩnh nhưng có thể nghe được anh rất không vui.“Muộn như vậy rồi mà em còn muốn cho cô ta đi vào? Hả? Em không sợ cô ta có mưu đồ gây rối à?” “Nhưng mà cô ấy là em gái của em, em cũng hết cách.”Lăng Diệu biết tính tình của Lê Hân Dư, cô rất quan tâm đến đám người nhà mặt người dạ thú kia.Anh im lặng một hồi rồi nói: “Nếu cô ta không muốn ở lại nhà họ Lê, anh có thể cho cô ta ở trong một căn nhà khác nhưng nơi này thì tuyệt đối không được.” Đây là căn nhà do anh đặc biệt thiết kế cho cô, là tổ ấm thuộc về bọn họ."Hai ngày nữa em sẽ bảo nó trở về nhà." “Ba ngày.” Anh duỗi ba ngón tay ra, vuốt nhẹ bên hông cô: “Nhiều nhất ba ngày, nhất định cô ta phải rời khỏi nơi này.”Cái con nhóc Lê Nhã Trí lòng tham không đáy giống hệt ba cô ta, lại có ý đồ xấu, chắc chắn không thể giữ lại, cô ta mà ở lại sẽ trở thành mối họa.“Em sẽ cố gắng hết sức.“Không phải cố gắng hết sức mà chắc chắn phải làm được." Lăng Diệu nói xong thì ôm ngang người cô lên quãng lên giường, sau đó nghiêng người đè lên người cô: "Làm tài xế cho em một ngày cũng đến lúc lấy thù lao rồi nhỉ?"Quấn khăn tầm rất thuận tiện, anh chỉ cần kéo một cái là cả người đã trần trường trước mặt cô."Lưu manh." "Đúng, anh cứ thích giở trò lưu manh với em đấy.Thấy cô hơi dao động, anh một đòn tiến vào: "Hân Dư, nếu được chúng ta hãy sinh một đứa đi!” “Ưm...!Được...!Nếu có con thì chắc chắn sẽ là trải nghiệm rất thú vị.Lăng Diệu được cô vợ xinh đẹp nằm bên dưới cho phép, anh càng ra sức cày cấy.Lê Hân Dư bị giày vò một đêm, cô xụi lơ ở trên giường đến mãi giữa trưa hôm sau mới mở mắt ra.Mà Lăng Diệu đã đi đến công ty từ sớm, trên đầu giường còn để lại tờ giấy nhỏ cho cô..
“Em muốn lấy đồ của chị mặc, còn muốn tán gẫu với chị, em và chị
Lê Nhã Trí chưa nói xong đã bị Lăng Diệu cắt ngang: “Đi ra ngoài."
Lê Nhã Trí vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt sa sầm của Lăng Diệu, cô ta vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Anh rể, ngủ ngon, “Chị, ngủ ngon"
Lê Nhã Trí rời phòng, cô ta sờ túi áo, dù sao chuyện cô ta cần làm cũng đã làm xong rồi.
Lần này xem cô ta có chọc con tiện nhân Diêu Thanh Mạn kia tức chết hay không?
Lê Nhã Trí đi rồi, Lăng Diệu bước lên khóa trái cửa sau đó ôm Lê Hân Dư vào lòng.
Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi ẩm, nước trên người cũng chưa lau khô, giống như chất keo dính kết dính cơ thể hai người lại với nhau.
Lăng Diệu kề sát bên tại Lê Hân Dư, tuy giọng nói rất bình tĩnh nhưng có thể nghe được anh rất không vui.
“Muộn như vậy rồi mà em còn muốn cho cô ta đi vào? Hả? Em không sợ cô ta có mưu đồ gây rối à?” “Nhưng mà cô ấy là em gái của em, em cũng hết cách.”
Lăng Diệu biết tính tình của Lê Hân Dư, cô rất quan tâm đến đám người nhà mặt người dạ thú kia.
Anh im lặng một hồi rồi nói: “Nếu cô ta không muốn ở lại nhà họ Lê, anh có thể cho cô ta ở trong một căn nhà khác nhưng nơi này thì tuyệt đối không được.” Đây là căn nhà do anh đặc biệt thiết kế cho cô, là tổ ấm thuộc về bọn họ.
"Hai ngày nữa em sẽ bảo nó trở về nhà." “Ba ngày.” Anh duỗi ba ngón tay ra, vuốt nhẹ bên hông cô: “Nhiều nhất ba ngày, nhất định cô ta phải rời khỏi nơi này.”
Cái con nhóc Lê Nhã Trí lòng tham không đáy giống hệt ba cô ta, lại có ý đồ xấu, chắc chắn không thể giữ lại, cô ta mà ở lại sẽ trở thành mối họa.
“Em sẽ cố gắng hết sức.
“Không phải cố gắng hết sức mà chắc chắn phải làm được." Lăng Diệu nói xong thì ôm ngang người cô lên quãng lên giường, sau đó nghiêng người đè lên người cô: "Làm tài xế cho em một ngày cũng đến lúc lấy thù lao rồi nhỉ?"
Quấn khăn tầm rất thuận tiện, anh chỉ cần kéo một cái là cả người đã trần trường trước mặt cô.
"Lưu manh." "Đúng, anh cứ thích giở trò lưu manh với em đấy.
Thấy cô hơi dao động, anh một đòn tiến vào: "Hân Dư, nếu được chúng ta hãy sinh một đứa đi!” “Ưm...!Được...!
Nếu có con thì chắc chắn sẽ là trải nghiệm rất thú vị.
Lăng Diệu được cô vợ xinh đẹp nằm bên dưới cho phép, anh càng ra sức cày cấy.
Lê Hân Dư bị giày vò một đêm, cô xụi lơ ở trên giường đến mãi giữa trưa hôm sau mới mở mắt ra.
Mà Lăng Diệu đã đi đến công ty từ sớm, trên đầu giường còn để lại tờ giấy nhỏ cho cô..
Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… “Em muốn lấy đồ của chị mặc, còn muốn tán gẫu với chị, em và chịLê Nhã Trí chưa nói xong đã bị Lăng Diệu cắt ngang: “Đi ra ngoài."Lê Nhã Trí vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt sa sầm của Lăng Diệu, cô ta vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.“Anh rể, ngủ ngon, “Chị, ngủ ngon"Lê Nhã Trí rời phòng, cô ta sờ túi áo, dù sao chuyện cô ta cần làm cũng đã làm xong rồi.Lần này xem cô ta có chọc con tiện nhân Diêu Thanh Mạn kia tức chết hay không?Lê Nhã Trí đi rồi, Lăng Diệu bước lên khóa trái cửa sau đó ôm Lê Hân Dư vào lòng.Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi ẩm, nước trên người cũng chưa lau khô, giống như chất keo dính kết dính cơ thể hai người lại với nhau.Lăng Diệu kề sát bên tại Lê Hân Dư, tuy giọng nói rất bình tĩnh nhưng có thể nghe được anh rất không vui.“Muộn như vậy rồi mà em còn muốn cho cô ta đi vào? Hả? Em không sợ cô ta có mưu đồ gây rối à?” “Nhưng mà cô ấy là em gái của em, em cũng hết cách.”Lăng Diệu biết tính tình của Lê Hân Dư, cô rất quan tâm đến đám người nhà mặt người dạ thú kia.Anh im lặng một hồi rồi nói: “Nếu cô ta không muốn ở lại nhà họ Lê, anh có thể cho cô ta ở trong một căn nhà khác nhưng nơi này thì tuyệt đối không được.” Đây là căn nhà do anh đặc biệt thiết kế cho cô, là tổ ấm thuộc về bọn họ."Hai ngày nữa em sẽ bảo nó trở về nhà." “Ba ngày.” Anh duỗi ba ngón tay ra, vuốt nhẹ bên hông cô: “Nhiều nhất ba ngày, nhất định cô ta phải rời khỏi nơi này.”Cái con nhóc Lê Nhã Trí lòng tham không đáy giống hệt ba cô ta, lại có ý đồ xấu, chắc chắn không thể giữ lại, cô ta mà ở lại sẽ trở thành mối họa.“Em sẽ cố gắng hết sức.“Không phải cố gắng hết sức mà chắc chắn phải làm được." Lăng Diệu nói xong thì ôm ngang người cô lên quãng lên giường, sau đó nghiêng người đè lên người cô: "Làm tài xế cho em một ngày cũng đến lúc lấy thù lao rồi nhỉ?"Quấn khăn tầm rất thuận tiện, anh chỉ cần kéo một cái là cả người đã trần trường trước mặt cô."Lưu manh." "Đúng, anh cứ thích giở trò lưu manh với em đấy.Thấy cô hơi dao động, anh một đòn tiến vào: "Hân Dư, nếu được chúng ta hãy sinh một đứa đi!” “Ưm...!Được...!Nếu có con thì chắc chắn sẽ là trải nghiệm rất thú vị.Lăng Diệu được cô vợ xinh đẹp nằm bên dưới cho phép, anh càng ra sức cày cấy.Lê Hân Dư bị giày vò một đêm, cô xụi lơ ở trên giường đến mãi giữa trưa hôm sau mới mở mắt ra.Mà Lăng Diệu đã đi đến công ty từ sớm, trên đầu giường còn để lại tờ giấy nhỏ cho cô..