“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 763: Chương 763
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Vậy con ở lại chăm sóc cho chị” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức nói.“Mấy đứa còn trẻ vậy mà sao lại thích cù rũ trong nhà mấy ngày năm mới thể này?” Đường Nguyệt Anh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Theo anh con ra ngoài biết thêm vài người bạn không tốt sao?”Đường Nguyên Khiết Đan ở nhà hai ngày rồi, Đường Nguyệt Anh có quan sát, thấy Lục Nhất Minh không mấy liên hệ cô ấy, hai người có lẽ đã cãi nhau rồi, phận làm mẹ này lúc này không xen vào làm bể duyên thì còn đợi bao giờ nữa?Chia tay mới là tốt nhất.“Ai nha! Phương Hạ mới từ nước ngoài trở về, tối qua con cũng không ngủ đủ giấc, chúng con buồn ngủ lắm rồi, sao mà ra ngoài chơi được?” Đường Nguyên Khiết Đan nhíu mày nói.Một bên, Dung Lãng Nghệ cười cười, nói: “Dù sao bây giờ còn sớm, các em cứ nghỉ ngơi đi, chiều anh đến đón tụi em đi, dù sao cũng 3-4 giờ chiều mà, không cần gấp đâu.”Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Dung Lãng Nghệ.Dung Lãng Nghệ cũng nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, hai người hiểu được ý của đối phương.Làm anh em nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút ăn ý với nhau.“Vậy à” Đường Nguyên Khiết Đan lạnh lùng gật đầu.Nói xong, cô ăn nhanh chén cơm của mình rồi liền kéo Kiều Phương Hạ quay về phòng, để Dung Lãng Nghệ một mình dưới lầu.Dung Lãng Nghệ thật cũng không ngại, kéo tay mấy đứa trẻ con trong nhà Đường Nguyệt Anh chơi điện tử trên tivi.Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng chơi game của Dung Lãng Nghệ và mấy đứa trẻ con, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Anh em bao nhiêu tuổi rồi?”“27, 28 gì đó?” Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ,“Không nhớ rõ nữa, dù sao thì là lớn hơn em.”“Chị cảm thấy tính tình anh ta cũng tốt đấy chứ.” Kiều Phương Hạ vui đùa nói: “Giỏi trong tình trường, dáng cũng được, người cũng giỏi, cũng chơi được với con nít, chứng tỏ là có tinh thần trách nhiệm cao rồi.”Đường Nguyên Khiết Đan nhăn mặt quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ: “Hay là em giới thiệu cho chị đi, em cảm thấy hai người cũng đắn đối lắm”“Em mà có chút tình gia đình với anh ta thì đừng nói những lời này.”Kiều Phương Hạ không cần suy nghĩ mà móc lại, “Lệ Đình Tuấn không giết anh ta mới là lạ đấy”Nói xong, mới thấy mình nói sai điều gì đó.Đường Nguyên Khiết Đan lại nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.Sau một lúc lâu, cô ấy lăn qua sát vào Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô:“Chị có từng nghĩ về vấn đề của đứa trẻ chưa? Hai người mà thật sự chia tay thì đứa trẻ sẽ như thế nào? Bỏ hay giữ lại?”“Tất nhiên là bỏ rồi” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, bình tĩnh trả lời.“Lúc ở trên máy bay chị đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai đến thăm ông nội chị trước, rồi sau đó sẵn phá thai luôn”.
“Vậy con ở lại chăm sóc cho chị” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức nói.
“Mấy đứa còn trẻ vậy mà sao lại thích cù rũ trong nhà mấy ngày năm mới thể này?” Đường Nguyệt Anh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Theo anh con ra ngoài biết thêm vài người bạn không tốt sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan ở nhà hai ngày rồi, Đường Nguyệt Anh có quan sát, thấy Lục Nhất Minh không mấy liên hệ cô ấy, hai người có lẽ đã cãi nhau rồi, phận làm mẹ này lúc này không xen vào làm bể duyên thì còn đợi bao giờ nữa?
Chia tay mới là tốt nhất.
“Ai nha! Phương Hạ mới từ nước ngoài trở về, tối qua con cũng không ngủ đủ giấc, chúng con buồn ngủ lắm rồi, sao mà ra ngoài chơi được?” Đường Nguyên Khiết Đan nhíu mày nói.
Một bên, Dung Lãng Nghệ cười cười, nói: “Dù sao bây giờ còn sớm, các em cứ nghỉ ngơi đi, chiều anh đến đón tụi em đi, dù sao cũng 3-4 giờ chiều mà, không cần gấp đâu.”
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Dung Lãng Nghệ.
Dung Lãng Nghệ cũng nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, hai người hiểu được ý của đối phương.
Làm anh em nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút ăn ý với nhau.
“Vậy à” Đường Nguyên Khiết Đan lạnh lùng gật đầu.
Nói xong, cô ăn nhanh chén cơm của mình rồi liền kéo Kiều Phương Hạ quay về phòng, để Dung Lãng Nghệ một mình dưới lầu.
Dung Lãng Nghệ thật cũng không ngại, kéo tay mấy đứa trẻ con trong nhà Đường Nguyệt Anh chơi điện tử trên tivi.
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng chơi game của Dung Lãng Nghệ và mấy đứa trẻ con, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Anh em bao nhiêu tuổi rồi?”
“27, 28 gì đó?” Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ,
“Không nhớ rõ nữa, dù sao thì là lớn hơn em.”
“Chị cảm thấy tính tình anh ta cũng tốt đấy chứ.” Kiều Phương Hạ vui đùa nói: “Giỏi trong tình trường, dáng cũng được, người cũng giỏi, cũng chơi được với con nít, chứng tỏ là có tinh thần trách nhiệm cao rồi.”
Đường Nguyên Khiết Đan nhăn mặt quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ: “Hay là em giới thiệu cho chị đi, em cảm thấy hai người cũng đắn đối lắm”
“Em mà có chút tình gia đình với anh ta thì đừng nói những lời này.”
Kiều Phương Hạ không cần suy nghĩ mà móc lại, “Lệ Đình Tuấn không giết anh ta mới là lạ đấy”
Nói xong, mới thấy mình nói sai điều gì đó.
Đường Nguyên Khiết Đan lại nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, cô ấy lăn qua sát vào Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô:
“Chị có từng nghĩ về vấn đề của đứa trẻ chưa? Hai người mà thật sự chia tay thì đứa trẻ sẽ như thế nào? Bỏ hay giữ lại?”
“Tất nhiên là bỏ rồi” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, bình tĩnh trả lời.
“Lúc ở trên máy bay chị đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai đến thăm ông nội chị trước, rồi sau đó sẵn phá thai luôn”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Vậy con ở lại chăm sóc cho chị” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức nói.“Mấy đứa còn trẻ vậy mà sao lại thích cù rũ trong nhà mấy ngày năm mới thể này?” Đường Nguyệt Anh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Theo anh con ra ngoài biết thêm vài người bạn không tốt sao?”Đường Nguyên Khiết Đan ở nhà hai ngày rồi, Đường Nguyệt Anh có quan sát, thấy Lục Nhất Minh không mấy liên hệ cô ấy, hai người có lẽ đã cãi nhau rồi, phận làm mẹ này lúc này không xen vào làm bể duyên thì còn đợi bao giờ nữa?Chia tay mới là tốt nhất.“Ai nha! Phương Hạ mới từ nước ngoài trở về, tối qua con cũng không ngủ đủ giấc, chúng con buồn ngủ lắm rồi, sao mà ra ngoài chơi được?” Đường Nguyên Khiết Đan nhíu mày nói.Một bên, Dung Lãng Nghệ cười cười, nói: “Dù sao bây giờ còn sớm, các em cứ nghỉ ngơi đi, chiều anh đến đón tụi em đi, dù sao cũng 3-4 giờ chiều mà, không cần gấp đâu.”Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Dung Lãng Nghệ.Dung Lãng Nghệ cũng nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, hai người hiểu được ý của đối phương.Làm anh em nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút ăn ý với nhau.“Vậy à” Đường Nguyên Khiết Đan lạnh lùng gật đầu.Nói xong, cô ăn nhanh chén cơm của mình rồi liền kéo Kiều Phương Hạ quay về phòng, để Dung Lãng Nghệ một mình dưới lầu.Dung Lãng Nghệ thật cũng không ngại, kéo tay mấy đứa trẻ con trong nhà Đường Nguyệt Anh chơi điện tử trên tivi.Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng chơi game của Dung Lãng Nghệ và mấy đứa trẻ con, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Anh em bao nhiêu tuổi rồi?”“27, 28 gì đó?” Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ,“Không nhớ rõ nữa, dù sao thì là lớn hơn em.”“Chị cảm thấy tính tình anh ta cũng tốt đấy chứ.” Kiều Phương Hạ vui đùa nói: “Giỏi trong tình trường, dáng cũng được, người cũng giỏi, cũng chơi được với con nít, chứng tỏ là có tinh thần trách nhiệm cao rồi.”Đường Nguyên Khiết Đan nhăn mặt quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ: “Hay là em giới thiệu cho chị đi, em cảm thấy hai người cũng đắn đối lắm”“Em mà có chút tình gia đình với anh ta thì đừng nói những lời này.”Kiều Phương Hạ không cần suy nghĩ mà móc lại, “Lệ Đình Tuấn không giết anh ta mới là lạ đấy”Nói xong, mới thấy mình nói sai điều gì đó.Đường Nguyên Khiết Đan lại nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.Sau một lúc lâu, cô ấy lăn qua sát vào Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô:“Chị có từng nghĩ về vấn đề của đứa trẻ chưa? Hai người mà thật sự chia tay thì đứa trẻ sẽ như thế nào? Bỏ hay giữ lại?”“Tất nhiên là bỏ rồi” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, bình tĩnh trả lời.“Lúc ở trên máy bay chị đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai đến thăm ông nội chị trước, rồi sau đó sẵn phá thai luôn”.