Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 772: Chương 772

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ không biết Lệ Đình Tuấn rốt cuộc là ở hù cô, hay là thật sự có thể nhìn thấy cô đang nói dối, cô đã cố ý chú ý tốc độ nói chuyện của mình rồi mà.Trong lòng cô có chút hốt hoảng, trên mặt thì vẫn bình thường, lại còn với Lệ Đình Tuấn nhìn nhau nữa.“Đây là, Que thử thai.” Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói từng chữ.Kiều Phương Hạ liền nở nụ cười, như nghe được cái gì cực kỳ hài hước.Dừng vài giây, hỏi ngược lại: “Anh cầm lấy que thử thai đến hỏi có phải là của tôi không à?” “Lệ Đình Tuấn, anh có phải là tôi có uống thuốc tránh thai không? Tôi có bệnh à, uống thuốc tránh thai còn đi mua que thử thai, hơn nữa kinh nguyệt của tôi cũng mới chấm dứt vài ngày?”Lệ Đình Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn cô cười.Cái mà Kiều Phương Hạ nói, trong lòng anh cũng rất rõ, nhưng anh chỉ muốn thử vận may xem sao.Anh hiểu biết con người Kiều Phương Hạ quá rồi, cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cho anh bất ngờ đâu, mà còn tỉ mỉ chuẩn bị một bất ngờ trong hai ngày nữa, cô nhất định còn có chuyện gì khác muốn nói với anh.Kiều Phương Hạ lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh không cảm thấy mình buồn cười lắm sao? Anh lấy thứ này để gạt tôi hay là để gạt anh đây?” “Hôm nay tôi cũng nói thẳng với anh, Lệ Đình Tuấn, đời này, tôi sẽ không mang thai con anh đâu, trừ khi tôi chết đi.Lời nói ác ôn của Kiều Phương như lời nguyền vậy, nhắm thẳng vào tim Lệ Đình Tuấn.Chỗ nào đau nhất thì nó đi vào chỗ đó.Còn Kiều Phương Hạ chỉ là khóe miệng cười, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, dùng biểu cảm đơn thuần nhất, nói ra câu nói ác nhất.“Anh Lệ còn có gì khác nói không?” Kiều Phương Hạ lại đợi một lát, nhẹ giọng hỏi.“Tôi đói rồi, Khiết Đan bọn họ còn đợi tôi vào dùng bữa nữa.”Khóe mắt của Lệ Đình Tuấn có chút ửng đỏ, không biết là bị gió lạnh thổi vào hay là vì lý do khác, anh chỉ nghiến răng mà không lên tiếng nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ tính là xoay người đi, suy nghĩ lại, rồi dừng lại, nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa Anh Lệ rất rõ ràng, chuyện của hai chúng ta không liên quan đến những người khác, mấy trò dùng người khác để đe dọa tôi, tôi khuyên anh tốt nhất bỏ đi” “Anh biết chuyện của tôi và tôi cũng vậy, nếu chọc tức tối thì tôi cũng sẽ không tha cho người thân của anh, mức quá thì chúng ta chết chung thôi.”Dứt lời, cô không chút do dự xoay người, tiếp tục trở về.“Kiều Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn ở phía sau cô, bỗng nhiên lại gọi cô một tiếng.Nhỏ giọng hỏi cô: “Em nói thật với anh, hôm trước em chuẩn bị bất ngờ cho anh trong khách sạn, có phải còn thứ gì khác muốn nói với anh không?”.

Kiều Phương Hạ không biết Lệ Đình Tuấn rốt cuộc là ở hù cô, hay là thật sự có thể nhìn thấy cô đang nói dối, cô đã cố ý chú ý tốc độ nói chuyện của mình rồi mà.

Trong lòng cô có chút hốt hoảng, trên mặt thì vẫn bình thường, lại còn với Lệ Đình Tuấn nhìn nhau nữa.

“Đây là, Que thử thai.” Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói từng chữ.

Kiều Phương Hạ liền nở nụ cười, như nghe được cái gì cực kỳ hài hước.

Dừng vài giây, hỏi ngược lại: “Anh cầm lấy que thử thai đến hỏi có phải là của tôi không à?” “Lệ Đình Tuấn, anh có phải là tôi có uống thuốc tránh thai không? Tôi có bệnh à, uống thuốc tránh thai còn đi mua que thử thai, hơn nữa kinh nguyệt của tôi cũng mới chấm dứt vài ngày?”

Lệ Đình Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn cô cười.

Cái mà Kiều Phương Hạ nói, trong lòng anh cũng rất rõ, nhưng anh chỉ muốn thử vận may xem sao.

Anh hiểu biết con người Kiều Phương Hạ quá rồi, cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cho anh bất ngờ đâu, mà còn tỉ mỉ chuẩn bị một bất ngờ trong hai ngày nữa, cô nhất định còn có chuyện gì khác muốn nói với anh.

Kiều Phương Hạ lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh không cảm thấy mình buồn cười lắm sao? Anh lấy thứ này để gạt tôi hay là để gạt anh đây?” “Hôm nay tôi cũng nói thẳng với anh, Lệ Đình Tuấn, đời này, tôi sẽ không mang thai con anh đâu, trừ khi tôi chết đi.

Lời nói ác ôn của Kiều Phương như lời nguyền vậy, nhắm thẳng vào tim Lệ Đình Tuấn.

Chỗ nào đau nhất thì nó đi vào chỗ đó.

Còn Kiều Phương Hạ chỉ là khóe miệng cười, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, dùng biểu cảm đơn thuần nhất, nói ra câu nói ác nhất.

“Anh Lệ còn có gì khác nói không?” Kiều Phương Hạ lại đợi một lát, nhẹ giọng hỏi.

“Tôi đói rồi, Khiết Đan bọn họ còn đợi tôi vào dùng bữa nữa.”

Khóe mắt của Lệ Đình Tuấn có chút ửng đỏ, không biết là bị gió lạnh thổi vào hay là vì lý do khác, anh chỉ nghiến răng mà không lên tiếng nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ tính là xoay người đi, suy nghĩ lại, rồi dừng lại, nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa Anh Lệ rất rõ ràng, chuyện của hai chúng ta không liên quan đến những người khác, mấy trò dùng người khác để đe dọa tôi, tôi khuyên anh tốt nhất bỏ đi” “Anh biết chuyện của tôi và tôi cũng vậy, nếu chọc tức tối thì tôi cũng sẽ không tha cho người thân của anh, mức quá thì chúng ta chết chung thôi.”

Dứt lời, cô không chút do dự xoay người, tiếp tục trở về.

“Kiều Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn ở phía sau cô, bỗng nhiên lại gọi cô một tiếng.

Nhỏ giọng hỏi cô: “Em nói thật với anh, hôm trước em chuẩn bị bất ngờ cho anh trong khách sạn, có phải còn thứ gì khác muốn nói với anh không?”.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ không biết Lệ Đình Tuấn rốt cuộc là ở hù cô, hay là thật sự có thể nhìn thấy cô đang nói dối, cô đã cố ý chú ý tốc độ nói chuyện của mình rồi mà.Trong lòng cô có chút hốt hoảng, trên mặt thì vẫn bình thường, lại còn với Lệ Đình Tuấn nhìn nhau nữa.“Đây là, Que thử thai.” Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói từng chữ.Kiều Phương Hạ liền nở nụ cười, như nghe được cái gì cực kỳ hài hước.Dừng vài giây, hỏi ngược lại: “Anh cầm lấy que thử thai đến hỏi có phải là của tôi không à?” “Lệ Đình Tuấn, anh có phải là tôi có uống thuốc tránh thai không? Tôi có bệnh à, uống thuốc tránh thai còn đi mua que thử thai, hơn nữa kinh nguyệt của tôi cũng mới chấm dứt vài ngày?”Lệ Đình Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn cô cười.Cái mà Kiều Phương Hạ nói, trong lòng anh cũng rất rõ, nhưng anh chỉ muốn thử vận may xem sao.Anh hiểu biết con người Kiều Phương Hạ quá rồi, cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cho anh bất ngờ đâu, mà còn tỉ mỉ chuẩn bị một bất ngờ trong hai ngày nữa, cô nhất định còn có chuyện gì khác muốn nói với anh.Kiều Phương Hạ lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh không cảm thấy mình buồn cười lắm sao? Anh lấy thứ này để gạt tôi hay là để gạt anh đây?” “Hôm nay tôi cũng nói thẳng với anh, Lệ Đình Tuấn, đời này, tôi sẽ không mang thai con anh đâu, trừ khi tôi chết đi.Lời nói ác ôn của Kiều Phương như lời nguyền vậy, nhắm thẳng vào tim Lệ Đình Tuấn.Chỗ nào đau nhất thì nó đi vào chỗ đó.Còn Kiều Phương Hạ chỉ là khóe miệng cười, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, dùng biểu cảm đơn thuần nhất, nói ra câu nói ác nhất.“Anh Lệ còn có gì khác nói không?” Kiều Phương Hạ lại đợi một lát, nhẹ giọng hỏi.“Tôi đói rồi, Khiết Đan bọn họ còn đợi tôi vào dùng bữa nữa.”Khóe mắt của Lệ Đình Tuấn có chút ửng đỏ, không biết là bị gió lạnh thổi vào hay là vì lý do khác, anh chỉ nghiến răng mà không lên tiếng nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ tính là xoay người đi, suy nghĩ lại, rồi dừng lại, nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa Anh Lệ rất rõ ràng, chuyện của hai chúng ta không liên quan đến những người khác, mấy trò dùng người khác để đe dọa tôi, tôi khuyên anh tốt nhất bỏ đi” “Anh biết chuyện của tôi và tôi cũng vậy, nếu chọc tức tối thì tôi cũng sẽ không tha cho người thân của anh, mức quá thì chúng ta chết chung thôi.”Dứt lời, cô không chút do dự xoay người, tiếp tục trở về.“Kiều Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn ở phía sau cô, bỗng nhiên lại gọi cô một tiếng.Nhỏ giọng hỏi cô: “Em nói thật với anh, hôm trước em chuẩn bị bất ngờ cho anh trong khách sạn, có phải còn thứ gì khác muốn nói với anh không?”.

Chương 772: Chương 772