Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 219: Em Không Có

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… “Anh làm sao? Anh còn không phải bị em ép sao?”Lăng Diệu biết vảy ngược của anh ở đâu.Anh có thể nhường cô, chiều chuộng cô vô hạn nhưng chuyện này thì không.Không ngờ cô lại giấu anh uống thuốc tránh thai!Nếu cô không muốn có thai thì có thể nói với anh, nhưng cô lại giấu anh, đề phòng anh, rõ ràng là cô không tin tưởng anh mà.Không, hoặc là nói cô là đang chừa lại đường lui cho mình.Nếu không có con, bất cứ lúc nào cô cũng có thể thoải mái rời đi, không hề lưu luyến.Lăng Diệu nắm cằm cô, mắt như nhóm lửa: “Lê Hân Dư, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao? Khoảng thời gian này anh làm chưa đủ sao? Chỗ nào anh làm không tốt em hoàn toàn có thể nói với anh, tấm chân tình của anh đã dành hết cho em, em có thể không nhận, nhưng em đừng nên nhận rồi lại lén lút vứt đi sau lưng anh, đã vậy còn nhẫn tâm chà đạp như thế!”Lê Hân Dư bị anh làm đau, cô đẩy mạnh anh ra, thoát khỏi lồng ngực của anh, nhíu mày nhìn gương mặt người đàn ông bỗng dưng trở nên dữ dằn.Rõ ràng sáng sớm nay vẫn còn đang yên đang lành, rõ ràng tối qua anh còn dịu dàng giải thích với cô.Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu mặt đây?Lê Hân Dư xoa cằm và cổ tay bị anh bóp đau, cô cực kỳ khó hiểu: “Chỉ là công ty thôi mà, anh nổi giận như vậy là có ý gì? Nếu anh cảm thấy rất mất mặt khi thứ tặng đi bị trả về thì em giữ lại là được.“Công ty? Thì ra ngay cả công ty em cũng không cần." Lăng Diệu cười khẩy: “Lê Hân Dư, có phải em cảm thấy em không cần đồ anh tặng thì có thể tự do một mình, muốn đi đầu thì đi không?” “Lăng Diệu, rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy? Chuyện nào ra chuyện nấy, suy nghĩ của anh đúng là khác người mà.” “Cho đến bây giờ em vẫn không muốn nói thật với anh sao?” Lăng Diệu bực bội đạp bàn trà: “Em không muốn có con tại sao không nói thẳng với anh? Hay là nói em chỉ là không muốn có con với anh thôi?”Lê Hân Dư giật mình, trợn to hai mắt nhìn anh: “Em không có nói em không muốn có con." “Không có sao? Đến bây giờ mà em vẫn không muốn nói thật với anh đúng không?” Lăng Diệu cười tự giễu, rút báo cáo kết quả ra vứt trước mặt cô.Anh gần như là hung hăng nói, muốn nhìn xem rốt cuộc tim của cô làm bằng gì: “Bởi vì em luôn giấu anh uống thuốc tránh thai cho nên mới thản nhiên đề nghị đi bệnh viện kiểm tra với anh đúng chứ? Có phải em cũng không ngờ chúng ta sẽ xét nghiệm máu, chỉ cảm thấy kiểm tra cơ thể thì sẽ không kiểm tra được em có uống thuốc tránh thai phải không?”Lê Hân Dư ngồi xuống nhặt tờ báo cáo xét nghiệm lên xem.Trên đó là một đồng thuật ngữ chuyên môn, cô xem không hiểu.“Em không có.” Cô nắm chặt báo cáo bĩnh tĩnh nhìn anh: “Em không biết tại sao kết quả xét nghiệm lại như vậy, nhưng em quả thật không hề uống thuốc tránh thai.“Sự thực rành rành trước mắt, cho dù em muốn chống chế thì tốt xấu gì cũng phải đưa ra lời giải thích chứ?” Lăng Diệu gần như mất khống chế, gân xanh trên cổ hẳn lên rõ ràng: “Lê Hân Dư, anh cho rằng chỉ cần anh trả giá thì có thể làm em cảm động, nhưng không ngờ người động lòng chỉ có bản thân anh.Em không muốn có con có thể nói thẳng với anh, không cần thiết phải lén lút uống thuốc tránh thai”Thể chất có vốn đã lạnh, uống nhiều thuốc như vậy thực sự sẽ dễ xảy ra chuyện.“Em không có uống thuốc tránh thai." Lê HânDư không biết tại sao báo cáo xét nghiệm lại như vậy nhưng cô đúng là không có uống thuốc tránh thai.Mỗi lần làm chuyện đó cô đều cố gắng phối hợp với anh như vậy là vì cô cũng muốn có một đứa con.Có con rồi thì cuộc hôn nhân này mới càng thêm vững bền, hoàn chỉnh.Cho dù sau này cuộc hôn nhân của bọn họ có tan vỡ, thì ít nhất cô cũng đã từng cố gắng, không đến nỗi phải hối hận..

“Anh làm sao? Anh còn không phải bị em ép sao?”

Lăng Diệu biết vảy ngược của anh ở đâu.

Anh có thể nhường cô, chiều chuộng cô vô hạn nhưng chuyện này thì không.

Không ngờ cô lại giấu anh uống thuốc tránh thai!

Nếu cô không muốn có thai thì có thể nói với anh, nhưng cô lại giấu anh, đề phòng anh, rõ ràng là cô không tin tưởng anh mà.

Không, hoặc là nói cô là đang chừa lại đường lui cho mình.

Nếu không có con, bất cứ lúc nào cô cũng có thể thoải mái rời đi, không hề lưu luyến.

Lăng Diệu nắm cằm cô, mắt như nhóm lửa: “Lê Hân Dư, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao? Khoảng thời gian này anh làm chưa đủ sao? Chỗ nào anh làm không tốt em hoàn toàn có thể nói với anh, tấm chân tình của anh đã dành hết cho em, em có thể không nhận, nhưng em đừng nên nhận rồi lại lén lút vứt đi sau lưng anh, đã vậy còn nhẫn tâm chà đạp như thế!”

Lê Hân Dư bị anh làm đau, cô đẩy mạnh anh ra, thoát khỏi lồng ngực của anh, nhíu mày nhìn gương mặt người đàn ông bỗng dưng trở nên dữ dằn.

Rõ ràng sáng sớm nay vẫn còn đang yên đang lành, rõ ràng tối qua anh còn dịu dàng giải thích với cô.

Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu mặt đây?

Lê Hân Dư xoa cằm và cổ tay bị anh bóp đau, cô cực kỳ khó hiểu: “Chỉ là công ty thôi mà, anh nổi giận như vậy là có ý gì? Nếu anh cảm thấy rất mất mặt khi thứ tặng đi bị trả về thì em giữ lại là được.

“Công ty? Thì ra ngay cả công ty em cũng không cần." Lăng Diệu cười khẩy: “Lê Hân Dư, có phải em cảm thấy em không cần đồ anh tặng thì có thể tự do một mình, muốn đi đầu thì đi không?” “Lăng Diệu, rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy? Chuyện nào ra chuyện nấy, suy nghĩ của anh đúng là khác người mà.” “Cho đến bây giờ em vẫn không muốn nói thật với anh sao?” Lăng Diệu bực bội đạp bàn trà: “Em không muốn có con tại sao không nói thẳng với anh? Hay là nói em chỉ là không muốn có con với anh thôi?”

Lê Hân Dư giật mình, trợn to hai mắt nhìn anh: “Em không có nói em không muốn có con." “Không có sao? Đến bây giờ mà em vẫn không muốn nói thật với anh đúng không?” Lăng Diệu cười tự giễu, rút báo cáo kết quả ra vứt trước mặt cô.

Anh gần như là hung hăng nói, muốn nhìn xem rốt cuộc tim của cô làm bằng gì: “Bởi vì em luôn giấu anh uống thuốc tránh thai cho nên mới thản nhiên đề nghị đi bệnh viện kiểm tra với anh đúng chứ? Có phải em cũng không ngờ chúng ta sẽ xét nghiệm máu, chỉ cảm thấy kiểm tra cơ thể thì sẽ không kiểm tra được em có uống thuốc tránh thai phải không?”

Lê Hân Dư ngồi xuống nhặt tờ báo cáo xét nghiệm lên xem.

Trên đó là một đồng thuật ngữ chuyên môn, cô xem không hiểu.

“Em không có.” Cô nắm chặt báo cáo bĩnh tĩnh nhìn anh: “Em không biết tại sao kết quả xét nghiệm lại như vậy, nhưng em quả thật không hề uống thuốc tránh thai.

“Sự thực rành rành trước mắt, cho dù em muốn chống chế thì tốt xấu gì cũng phải đưa ra lời giải thích chứ?” Lăng Diệu gần như mất khống chế, gân xanh trên cổ hẳn lên rõ ràng: “Lê Hân Dư, anh cho rằng chỉ cần anh trả giá thì có thể làm em cảm động, nhưng không ngờ người động lòng chỉ có bản thân anh.

Em không muốn có con có thể nói thẳng với anh, không cần thiết phải lén lút uống thuốc tránh thai”

Thể chất có vốn đã lạnh, uống nhiều thuốc như vậy thực sự sẽ dễ xảy ra chuyện.

“Em không có uống thuốc tránh thai." Lê Hân

Dư không biết tại sao báo cáo xét nghiệm lại như vậy nhưng cô đúng là không có uống thuốc tránh thai.

Mỗi lần làm chuyện đó cô đều cố gắng phối hợp với anh như vậy là vì cô cũng muốn có một đứa con.

Có con rồi thì cuộc hôn nhân này mới càng thêm vững bền, hoàn chỉnh.

Cho dù sau này cuộc hôn nhân của bọn họ có tan vỡ, thì ít nhất cô cũng đã từng cố gắng, không đến nỗi phải hối hận..

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… “Anh làm sao? Anh còn không phải bị em ép sao?”Lăng Diệu biết vảy ngược của anh ở đâu.Anh có thể nhường cô, chiều chuộng cô vô hạn nhưng chuyện này thì không.Không ngờ cô lại giấu anh uống thuốc tránh thai!Nếu cô không muốn có thai thì có thể nói với anh, nhưng cô lại giấu anh, đề phòng anh, rõ ràng là cô không tin tưởng anh mà.Không, hoặc là nói cô là đang chừa lại đường lui cho mình.Nếu không có con, bất cứ lúc nào cô cũng có thể thoải mái rời đi, không hề lưu luyến.Lăng Diệu nắm cằm cô, mắt như nhóm lửa: “Lê Hân Dư, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao? Khoảng thời gian này anh làm chưa đủ sao? Chỗ nào anh làm không tốt em hoàn toàn có thể nói với anh, tấm chân tình của anh đã dành hết cho em, em có thể không nhận, nhưng em đừng nên nhận rồi lại lén lút vứt đi sau lưng anh, đã vậy còn nhẫn tâm chà đạp như thế!”Lê Hân Dư bị anh làm đau, cô đẩy mạnh anh ra, thoát khỏi lồng ngực của anh, nhíu mày nhìn gương mặt người đàn ông bỗng dưng trở nên dữ dằn.Rõ ràng sáng sớm nay vẫn còn đang yên đang lành, rõ ràng tối qua anh còn dịu dàng giải thích với cô.Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu mặt đây?Lê Hân Dư xoa cằm và cổ tay bị anh bóp đau, cô cực kỳ khó hiểu: “Chỉ là công ty thôi mà, anh nổi giận như vậy là có ý gì? Nếu anh cảm thấy rất mất mặt khi thứ tặng đi bị trả về thì em giữ lại là được.“Công ty? Thì ra ngay cả công ty em cũng không cần." Lăng Diệu cười khẩy: “Lê Hân Dư, có phải em cảm thấy em không cần đồ anh tặng thì có thể tự do một mình, muốn đi đầu thì đi không?” “Lăng Diệu, rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy? Chuyện nào ra chuyện nấy, suy nghĩ của anh đúng là khác người mà.” “Cho đến bây giờ em vẫn không muốn nói thật với anh sao?” Lăng Diệu bực bội đạp bàn trà: “Em không muốn có con tại sao không nói thẳng với anh? Hay là nói em chỉ là không muốn có con với anh thôi?”Lê Hân Dư giật mình, trợn to hai mắt nhìn anh: “Em không có nói em không muốn có con." “Không có sao? Đến bây giờ mà em vẫn không muốn nói thật với anh đúng không?” Lăng Diệu cười tự giễu, rút báo cáo kết quả ra vứt trước mặt cô.Anh gần như là hung hăng nói, muốn nhìn xem rốt cuộc tim của cô làm bằng gì: “Bởi vì em luôn giấu anh uống thuốc tránh thai cho nên mới thản nhiên đề nghị đi bệnh viện kiểm tra với anh đúng chứ? Có phải em cũng không ngờ chúng ta sẽ xét nghiệm máu, chỉ cảm thấy kiểm tra cơ thể thì sẽ không kiểm tra được em có uống thuốc tránh thai phải không?”Lê Hân Dư ngồi xuống nhặt tờ báo cáo xét nghiệm lên xem.Trên đó là một đồng thuật ngữ chuyên môn, cô xem không hiểu.“Em không có.” Cô nắm chặt báo cáo bĩnh tĩnh nhìn anh: “Em không biết tại sao kết quả xét nghiệm lại như vậy, nhưng em quả thật không hề uống thuốc tránh thai.“Sự thực rành rành trước mắt, cho dù em muốn chống chế thì tốt xấu gì cũng phải đưa ra lời giải thích chứ?” Lăng Diệu gần như mất khống chế, gân xanh trên cổ hẳn lên rõ ràng: “Lê Hân Dư, anh cho rằng chỉ cần anh trả giá thì có thể làm em cảm động, nhưng không ngờ người động lòng chỉ có bản thân anh.Em không muốn có con có thể nói thẳng với anh, không cần thiết phải lén lút uống thuốc tránh thai”Thể chất có vốn đã lạnh, uống nhiều thuốc như vậy thực sự sẽ dễ xảy ra chuyện.“Em không có uống thuốc tránh thai." Lê HânDư không biết tại sao báo cáo xét nghiệm lại như vậy nhưng cô đúng là không có uống thuốc tránh thai.Mỗi lần làm chuyện đó cô đều cố gắng phối hợp với anh như vậy là vì cô cũng muốn có một đứa con.Có con rồi thì cuộc hôn nhân này mới càng thêm vững bền, hoàn chỉnh.Cho dù sau này cuộc hôn nhân của bọn họ có tan vỡ, thì ít nhất cô cũng đã từng cố gắng, không đến nỗi phải hối hận..

Chương 219: Em Không Có