********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…
Chương 268: Anh Bỏ Đi
Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… Lăng Diệu đã hiểu rõ, anh giận dữ nắm chặt nắm đấm, hung dữ nhìn chằm chằm dáng vẻ yếu đuối của cô.Anh vừa giận lại vừa hận.Anh giận cô dễ dàng thỏa hiệp, càng hận tính cách muốn gì lấy đó của nhà họ Lê.Người nhà họ Lê như đỉa hút máu người, nếu bạn không học được cách từ chối, nó sẽ cảm thấy hết thảy mọi thứ là lẽ đương nhiên.Nó vẫn sẽ hút lấy máu của bạn cho đến khi bạn trở nên khô héo.Huống chi người nhà họ Lê còn không phải là người thân của Lê Hân Dư.Chính là bởi vì bọn họ không phải là người thân của cô cho nên mới xem cô là con cờ để lợi dụng.Có những lời anh vốn không muốn nói, sợ cô khổ sở.Nhưng đến lúc này anh không thể không nói: “Anh biết, người nhà họ Lê là người thân của em cho nên em không buông bỏ được, nhưng mà Lê Hân Dự, em có từng nghĩ lỡ như bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với em thì sao?"Người nhà họ Lê đều là nhóm máu thông thường, chỉ mỗi mình cô là có nhóm máu hiếm Rh âm tính, đây là chung dòng máu kiểu gì?Lê Hân Dư hoang mang nhìn anh: “Anh có ý gì?" “Tướng mạo của em có chỗ nào giống với nhà họ Lê chứ? Lê Hân Dư, anh nói cho em biết, em không...!Lăng Diệu còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.Lăng Diệu mắng một câu “shit”, lạnh lùng đi mở cửa.Trợ lý Lưu nhìn thấy vẻ mặt không ổn của Lăng Diệu liền lập tức đứng thẳng người, nơm nớp lo lợ nói: “Chủ tịch, bên nước M có việc gấpVẻ mặt Lăng Diệu mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”Trợ lý Lưu cũng oan lắm, anh ta không dám vào trong nhà sợ chọc Lăng Diệu giận càng thêm giận.Nhưng chuyện này có thể trách anh ta được sao?Anh ta cũng không phải cố ý muốn cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ.Anh ta cũng đã gọi vô số cuộc điện thoại rồi nhưng Lăng Diệu lại không nghe máy, cuối cùng còn khóa máy, anh ta còn có thể làm gì nữa chứ?”Trợ lý Lưu luôn hối thúc như vậy quả thật là có việc, dự án với nước M gần nửa năm trước đã thành công, bên kia gởi tin đến có ý muốn tiếp tục hợp tác.Lần trước là bởi vì Lê Hân Dư xảy ra tai nạn xe, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên không thể bàn bạc xong chuyện với ngài James được.Mà lần này vì để biểu hiện sự coi trọng, Lăng Diệu bắt buộc phải đi nước ngoài một chuyến để bàn bạc cho xong chuyện này.Lần này ngài James đến là có chuẩn bị, mời anh ngày mai gặp mặt, rõ ràng là không cho anh thời gian chuẩn bị.Tuy ngoài miệng nói là buổi đàm phán đơn giản nhưng sao có thể như vậy được chứ? Ngài James nổi tiếng khôn khéo thành tinh, lần này Lăng Diệu qua đó bắt buộc anh phải đích thân lựa chọn mấy người có năng lực, mọi mặt đều phải theo kịp anh mới được.Đây là chuyện quan trọng cho nên trợ lý Lưu không dám làm chủ.“Tôi đã đặt vé máy bay cho anh rồi, còn về người cần đi cùng thì anh phải đích thân lựa chọn, thời gian gấp, nhiệm vụ cũng gấp.Lăng Diệu chau mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay" “Vậy tôi về công ty trước bảo mọi người chuẩn bị một chút.Trợ lý Lưu thấy dáng vẻ lúc nãy của Lăng Diệu dường như có chuyện vẫn chưa nói xong với vợ.Nhưng Lăng Diệu lại gọi anh ta lại: “Không, cậu đợi tôi đi cùng với cậu.Trợ lý Lưu ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời đứng đợi ngoài cửa.Lăng Diệu báo tên của mấy người cho trợ lý Lưu biết để anh ta thông báo cho bọn họ.Sau đó anh xoay người đi sửa soạn quần áo, lúc đi ngang qua người Lê Hân Dư anh cũng không hề liếc nhìn cô một cái.Lê Hân Dư bước theo anh vào phòng, nhìn động tác nhanh nhẹn sửa soạn hành lý của anh, cô đứng ngẩn ra một hồi sau đó mới khẽ hỏi: “Anh sửa soạn đồ đạc là muốn đi đâu?” “Đi công tác.“Bao lâu?” “Em quan tâm sao?” Lăng Diệu ngước mắt nhìn cô, vẻ mỉa mai hiện lên trong ánh mắt: “Một người vợ có thể tùy tiện nhường chồng của mình cho người khác thì quan tâm chồng mình đi đâu sao?” “Lăng Diệu, anh đừng như vậy.”Anh cười nhạt một tiếng, tiếp tục thu dọn quần áo.Cô bước đến gần: “Để em giúp anhAnh đẩy cô ra: “Không cần.
Lăng Diệu đã hiểu rõ, anh giận dữ nắm chặt nắm đấm, hung dữ nhìn chằm chằm dáng vẻ yếu đuối của cô.
Anh vừa giận lại vừa hận.
Anh giận cô dễ dàng thỏa hiệp, càng hận tính cách muốn gì lấy đó của nhà họ Lê.
Người nhà họ Lê như đỉa hút máu người, nếu bạn không học được cách từ chối, nó sẽ cảm thấy hết thảy mọi thứ là lẽ đương nhiên.
Nó vẫn sẽ hút lấy máu của bạn cho đến khi bạn trở nên khô héo.
Huống chi người nhà họ Lê còn không phải là người thân của Lê Hân Dư.
Chính là bởi vì bọn họ không phải là người thân của cô cho nên mới xem cô là con cờ để lợi dụng.
Có những lời anh vốn không muốn nói, sợ cô khổ sở.
Nhưng đến lúc này anh không thể không nói: “Anh biết, người nhà họ Lê là người thân của em cho nên em không buông bỏ được, nhưng mà Lê Hân Dự, em có từng nghĩ lỡ như bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với em thì sao?"
Người nhà họ Lê đều là nhóm máu thông thường, chỉ mỗi mình cô là có nhóm máu hiếm Rh âm tính, đây là chung dòng máu kiểu gì?
Lê Hân Dư hoang mang nhìn anh: “Anh có ý gì?" “Tướng mạo của em có chỗ nào giống với nhà họ Lê chứ? Lê Hân Dư, anh nói cho em biết, em không...!
Lăng Diệu còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Lăng Diệu mắng một câu “shit”, lạnh lùng đi mở cửa.
Trợ lý Lưu nhìn thấy vẻ mặt không ổn của Lăng Diệu liền lập tức đứng thẳng người, nơm nớp lo lợ nói: “Chủ tịch, bên nước M có việc gấp
Vẻ mặt Lăng Diệu mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”
Trợ lý Lưu cũng oan lắm, anh ta không dám vào trong nhà sợ chọc Lăng Diệu giận càng thêm giận.
Nhưng chuyện này có thể trách anh ta được sao?
Anh ta cũng không phải cố ý muốn cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ.
Anh ta cũng đã gọi vô số cuộc điện thoại rồi nhưng Lăng Diệu lại không nghe máy, cuối cùng còn khóa máy, anh ta còn có thể làm gì nữa chứ?”
Trợ lý Lưu luôn hối thúc như vậy quả thật là có việc, dự án với nước M gần nửa năm trước đã thành công, bên kia gởi tin đến có ý muốn tiếp tục hợp tác.
Lần trước là bởi vì Lê Hân Dư xảy ra tai nạn xe, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên không thể bàn bạc xong chuyện với ngài James được.
Mà lần này vì để biểu hiện sự coi trọng, Lăng Diệu bắt buộc phải đi nước ngoài một chuyến để bàn bạc cho xong chuyện này.
Lần này ngài James đến là có chuẩn bị, mời anh ngày mai gặp mặt, rõ ràng là không cho anh thời gian chuẩn bị.
Tuy ngoài miệng nói là buổi đàm phán đơn giản nhưng sao có thể như vậy được chứ? Ngài James nổi tiếng khôn khéo thành tinh, lần này Lăng Diệu qua đó bắt buộc anh phải đích thân lựa chọn mấy người có năng lực, mọi mặt đều phải theo kịp anh mới được.
Đây là chuyện quan trọng cho nên trợ lý Lưu không dám làm chủ.
“Tôi đã đặt vé máy bay cho anh rồi, còn về người cần đi cùng thì anh phải đích thân lựa chọn, thời gian gấp, nhiệm vụ cũng gấp.
Lăng Diệu chau mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay" “Vậy tôi về công ty trước bảo mọi người chuẩn bị một chút.
Trợ lý Lưu thấy dáng vẻ lúc nãy của Lăng Diệu dường như có chuyện vẫn chưa nói xong với vợ.
Nhưng Lăng Diệu lại gọi anh ta lại: “Không, cậu đợi tôi đi cùng với cậu.
Trợ lý Lưu ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời đứng đợi ngoài cửa.
Lăng Diệu báo tên của mấy người cho trợ lý Lưu biết để anh ta thông báo cho bọn họ.
Sau đó anh xoay người đi sửa soạn quần áo, lúc đi ngang qua người Lê Hân Dư anh cũng không hề liếc nhìn cô một cái.
Lê Hân Dư bước theo anh vào phòng, nhìn động tác nhanh nhẹn sửa soạn hành lý của anh, cô đứng ngẩn ra một hồi sau đó mới khẽ hỏi: “Anh sửa soạn đồ đạc là muốn đi đâu?” “Đi công tác.
“Bao lâu?” “Em quan tâm sao?” Lăng Diệu ngước mắt nhìn cô, vẻ mỉa mai hiện lên trong ánh mắt: “Một người vợ có thể tùy tiện nhường chồng của mình cho người khác thì quan tâm chồng mình đi đâu sao?” “Lăng Diệu, anh đừng như vậy.”
Anh cười nhạt một tiếng, tiếp tục thu dọn quần áo.
Cô bước đến gần: “Để em giúp anh
Anh đẩy cô ra: “Không cần.
Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… Lăng Diệu đã hiểu rõ, anh giận dữ nắm chặt nắm đấm, hung dữ nhìn chằm chằm dáng vẻ yếu đuối của cô.Anh vừa giận lại vừa hận.Anh giận cô dễ dàng thỏa hiệp, càng hận tính cách muốn gì lấy đó của nhà họ Lê.Người nhà họ Lê như đỉa hút máu người, nếu bạn không học được cách từ chối, nó sẽ cảm thấy hết thảy mọi thứ là lẽ đương nhiên.Nó vẫn sẽ hút lấy máu của bạn cho đến khi bạn trở nên khô héo.Huống chi người nhà họ Lê còn không phải là người thân của Lê Hân Dư.Chính là bởi vì bọn họ không phải là người thân của cô cho nên mới xem cô là con cờ để lợi dụng.Có những lời anh vốn không muốn nói, sợ cô khổ sở.Nhưng đến lúc này anh không thể không nói: “Anh biết, người nhà họ Lê là người thân của em cho nên em không buông bỏ được, nhưng mà Lê Hân Dự, em có từng nghĩ lỡ như bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với em thì sao?"Người nhà họ Lê đều là nhóm máu thông thường, chỉ mỗi mình cô là có nhóm máu hiếm Rh âm tính, đây là chung dòng máu kiểu gì?Lê Hân Dư hoang mang nhìn anh: “Anh có ý gì?" “Tướng mạo của em có chỗ nào giống với nhà họ Lê chứ? Lê Hân Dư, anh nói cho em biết, em không...!Lăng Diệu còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.Lăng Diệu mắng một câu “shit”, lạnh lùng đi mở cửa.Trợ lý Lưu nhìn thấy vẻ mặt không ổn của Lăng Diệu liền lập tức đứng thẳng người, nơm nớp lo lợ nói: “Chủ tịch, bên nước M có việc gấpVẻ mặt Lăng Diệu mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”Trợ lý Lưu cũng oan lắm, anh ta không dám vào trong nhà sợ chọc Lăng Diệu giận càng thêm giận.Nhưng chuyện này có thể trách anh ta được sao?Anh ta cũng không phải cố ý muốn cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ.Anh ta cũng đã gọi vô số cuộc điện thoại rồi nhưng Lăng Diệu lại không nghe máy, cuối cùng còn khóa máy, anh ta còn có thể làm gì nữa chứ?”Trợ lý Lưu luôn hối thúc như vậy quả thật là có việc, dự án với nước M gần nửa năm trước đã thành công, bên kia gởi tin đến có ý muốn tiếp tục hợp tác.Lần trước là bởi vì Lê Hân Dư xảy ra tai nạn xe, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên không thể bàn bạc xong chuyện với ngài James được.Mà lần này vì để biểu hiện sự coi trọng, Lăng Diệu bắt buộc phải đi nước ngoài một chuyến để bàn bạc cho xong chuyện này.Lần này ngài James đến là có chuẩn bị, mời anh ngày mai gặp mặt, rõ ràng là không cho anh thời gian chuẩn bị.Tuy ngoài miệng nói là buổi đàm phán đơn giản nhưng sao có thể như vậy được chứ? Ngài James nổi tiếng khôn khéo thành tinh, lần này Lăng Diệu qua đó bắt buộc anh phải đích thân lựa chọn mấy người có năng lực, mọi mặt đều phải theo kịp anh mới được.Đây là chuyện quan trọng cho nên trợ lý Lưu không dám làm chủ.“Tôi đã đặt vé máy bay cho anh rồi, còn về người cần đi cùng thì anh phải đích thân lựa chọn, thời gian gấp, nhiệm vụ cũng gấp.Lăng Diệu chau mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay" “Vậy tôi về công ty trước bảo mọi người chuẩn bị một chút.Trợ lý Lưu thấy dáng vẻ lúc nãy của Lăng Diệu dường như có chuyện vẫn chưa nói xong với vợ.Nhưng Lăng Diệu lại gọi anh ta lại: “Không, cậu đợi tôi đi cùng với cậu.Trợ lý Lưu ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời đứng đợi ngoài cửa.Lăng Diệu báo tên của mấy người cho trợ lý Lưu biết để anh ta thông báo cho bọn họ.Sau đó anh xoay người đi sửa soạn quần áo, lúc đi ngang qua người Lê Hân Dư anh cũng không hề liếc nhìn cô một cái.Lê Hân Dư bước theo anh vào phòng, nhìn động tác nhanh nhẹn sửa soạn hành lý của anh, cô đứng ngẩn ra một hồi sau đó mới khẽ hỏi: “Anh sửa soạn đồ đạc là muốn đi đâu?” “Đi công tác.“Bao lâu?” “Em quan tâm sao?” Lăng Diệu ngước mắt nhìn cô, vẻ mỉa mai hiện lên trong ánh mắt: “Một người vợ có thể tùy tiện nhường chồng của mình cho người khác thì quan tâm chồng mình đi đâu sao?” “Lăng Diệu, anh đừng như vậy.”Anh cười nhạt một tiếng, tiếp tục thu dọn quần áo.Cô bước đến gần: “Để em giúp anhAnh đẩy cô ra: “Không cần.