“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 847
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Chương 847Phó Viễn Hạo quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, không biết nên nói gì. Lúc này nhìn thấy Kiều Phương Hạ năm trên giường bệnh với đôi mắt sưng đỏ, ông ấy cũng vô cùng lo lắng.Tối hôm qua ông ấy còn nghĩ, may mà mấy hôm trước Kiều.Phương Hạ đến nhà họ Phó ăn cua, ông ấy đã khuyên cô ăn ít một chút, còn đang vui mừng thì chỉ mới vài tiếng sau liền nghe tin này, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.Sau khi suy nghĩ, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan, Phó Minh Tuyết đang trên đường trở về, đợi sau khi chúng ta về nhà thì nó cũng gần như đã về rồi”“Không sao đâu ông ngoại, cháu cũng đỡ hơn rồi” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời Phó Viễn Hạo chỉ là than thở: “Ông nghe Vô Nhật chuyện của An Dương rồi, Đình Tuấn thật là hồ đồ, ly nói về đứa con ra khai đao! Những năm qua đã phí công vângy nó rồi!”Về việc của An Dương, Kiều Phương Hạ không muốn nói thêm gì.Sự nghi ngờ của Lệ Đình Tuấn thực sự khiến cô tổn thương.Cô vốn định sau khi xác nhận được thân thế của An Dương, thì mới nói cho Lệ Đình Tuấn biết sự tồn tại của cô bé. Bởi vì nếu như An Dương không phải là con của Lệ Quốc Chiến thì việc Lệ Đình Tuấn có biết hay không cũng không thực sự quan trọng, Từ đầu đến cuối cô luôn dành tình cảm kiên định, trước sau như một cho anh, nhưng anh lại cảm thấy cô phản bội anh, lại còn nghỉ ngờ cô có con với Cố Dương Hàn.Phó Viễn Hạo không đợi cô nói, mà than thở: “Trước kia ông có nghe Đình Trung nói hai lần ở trong giấc mơ là nhìn thấy em gái, nói nếu cháu có thêm em gái rồi thì sẽ không thương nó nữa, nhưng ông nhìn lại thì thấy là thãng bé đang nằm mơ”“Ông nên phát hiện ra và hỏi nó sớm hơn mới phải, nếu như biết được sớm hơn chút có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy”Khi Kiều Phương Hạ nghe Phó Viễn Hạo nói vậy thì cô ngây người một chút.Đình Trung đã gặp qua An Dương? Là khi nào?Cô ngây ra một lúc, bỗng nhiên nhớ lại sự khác thường trước đó của Đình Trung, dường như là hơn một tháng trước, Đình Trung bắt đầu nhiều lần nhắc đến muốn có em gái.Vậy cũng có nghĩa là hơn một tháng trước Đình Trung đã gặp An Dương?Nhưng mà Kiều Phương Hạ chỉ gặp An Dương một lần vào một hai tháng trước, cho nên hôm đó đúng lúc đã bị Đình Trung bắt gặp?Phó Viễn Hạo và cô nhìn nhau, lại nói: “Tuy rằng thẵng bé Đình Trung này nói chậm nhưng trong lòng nó hiểu rõ hơn bất cứ ai, thật ra là nó ghen tị nhưng lại không dám nói ra, sợ cháu cảm thấy nó không hiểu chuyện, cũng không thể trách trẻ con hết được”
Chương 847
Phó Viễn Hạo quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, không biết nên nói gì. Lúc này nhìn thấy Kiều Phương Hạ năm trên giường bệnh với đôi mắt sưng đỏ, ông ấy cũng vô cùng lo lắng.
Tối hôm qua ông ấy còn nghĩ, may mà mấy hôm trước Kiều.
Phương Hạ đến nhà họ Phó ăn cua, ông ấy đã khuyên cô ăn ít một chút, còn đang vui mừng thì chỉ mới vài tiếng sau liền nghe tin này, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan, Phó Minh Tuyết đang trên đường trở về, đợi sau khi chúng ta về nhà thì nó cũng gần như đã về rồi”
“Không sao đâu ông ngoại, cháu cũng đỡ hơn rồi” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời Phó Viễn Hạo chỉ là than thở: “Ông nghe Vô Nhật chuyện của An Dương rồi, Đình Tuấn thật là hồ đồ, ly nói về đứa con ra khai đao! Những năm qua đã phí công vângy nó rồi!”
Về việc của An Dương, Kiều Phương Hạ không muốn nói thêm gì.
Sự nghi ngờ của Lệ Đình Tuấn thực sự khiến cô tổn thương.
Cô vốn định sau khi xác nhận được thân thế của An Dương, thì mới nói cho Lệ Đình Tuấn biết sự tồn tại của cô bé. Bởi vì nếu như An Dương không phải là con của Lệ Quốc Chiến thì việc Lệ Đình Tuấn có biết hay không cũng không thực sự quan trọng, Từ đầu đến cuối cô luôn dành tình cảm kiên định, trước sau như một cho anh, nhưng anh lại cảm thấy cô phản bội anh, lại còn nghỉ ngờ cô có con với Cố Dương Hàn.
Phó Viễn Hạo không đợi cô nói, mà than thở: “Trước kia ông có nghe Đình Trung nói hai lần ở trong giấc mơ là nhìn thấy em gái, nói nếu cháu có thêm em gái rồi thì sẽ không thương nó nữa, nhưng ông nhìn lại thì thấy là thãng bé đang nằm mơ”
“Ông nên phát hiện ra và hỏi nó sớm hơn mới phải, nếu như biết được sớm hơn chút có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy”
Khi Kiều Phương Hạ nghe Phó Viễn Hạo nói vậy thì cô ngây người một chút.
Đình Trung đã gặp qua An Dương? Là khi nào?
Cô ngây ra một lúc, bỗng nhiên nhớ lại sự khác thường trước đó của Đình Trung, dường như là hơn một tháng trước, Đình Trung bắt đầu nhiều lần nhắc đến muốn có em gái.
Vậy cũng có nghĩa là hơn một tháng trước Đình Trung đã gặp An Dương?
Nhưng mà Kiều Phương Hạ chỉ gặp An Dương một lần vào một hai tháng trước, cho nên hôm đó đúng lúc đã bị Đình Trung bắt gặp?
Phó Viễn Hạo và cô nhìn nhau, lại nói: “Tuy rằng thẵng bé Đình Trung này nói chậm nhưng trong lòng nó hiểu rõ hơn bất cứ ai, thật ra là nó ghen tị nhưng lại không dám nói ra, sợ cháu cảm thấy nó không hiểu chuyện, cũng không thể trách trẻ con hết được”
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Chương 847Phó Viễn Hạo quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, không biết nên nói gì. Lúc này nhìn thấy Kiều Phương Hạ năm trên giường bệnh với đôi mắt sưng đỏ, ông ấy cũng vô cùng lo lắng.Tối hôm qua ông ấy còn nghĩ, may mà mấy hôm trước Kiều.Phương Hạ đến nhà họ Phó ăn cua, ông ấy đã khuyên cô ăn ít một chút, còn đang vui mừng thì chỉ mới vài tiếng sau liền nghe tin này, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.Sau khi suy nghĩ, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan, Phó Minh Tuyết đang trên đường trở về, đợi sau khi chúng ta về nhà thì nó cũng gần như đã về rồi”“Không sao đâu ông ngoại, cháu cũng đỡ hơn rồi” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời Phó Viễn Hạo chỉ là than thở: “Ông nghe Vô Nhật chuyện của An Dương rồi, Đình Tuấn thật là hồ đồ, ly nói về đứa con ra khai đao! Những năm qua đã phí công vângy nó rồi!”Về việc của An Dương, Kiều Phương Hạ không muốn nói thêm gì.Sự nghi ngờ của Lệ Đình Tuấn thực sự khiến cô tổn thương.Cô vốn định sau khi xác nhận được thân thế của An Dương, thì mới nói cho Lệ Đình Tuấn biết sự tồn tại của cô bé. Bởi vì nếu như An Dương không phải là con của Lệ Quốc Chiến thì việc Lệ Đình Tuấn có biết hay không cũng không thực sự quan trọng, Từ đầu đến cuối cô luôn dành tình cảm kiên định, trước sau như một cho anh, nhưng anh lại cảm thấy cô phản bội anh, lại còn nghỉ ngờ cô có con với Cố Dương Hàn.Phó Viễn Hạo không đợi cô nói, mà than thở: “Trước kia ông có nghe Đình Trung nói hai lần ở trong giấc mơ là nhìn thấy em gái, nói nếu cháu có thêm em gái rồi thì sẽ không thương nó nữa, nhưng ông nhìn lại thì thấy là thãng bé đang nằm mơ”“Ông nên phát hiện ra và hỏi nó sớm hơn mới phải, nếu như biết được sớm hơn chút có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy”Khi Kiều Phương Hạ nghe Phó Viễn Hạo nói vậy thì cô ngây người một chút.Đình Trung đã gặp qua An Dương? Là khi nào?Cô ngây ra một lúc, bỗng nhiên nhớ lại sự khác thường trước đó của Đình Trung, dường như là hơn một tháng trước, Đình Trung bắt đầu nhiều lần nhắc đến muốn có em gái.Vậy cũng có nghĩa là hơn một tháng trước Đình Trung đã gặp An Dương?Nhưng mà Kiều Phương Hạ chỉ gặp An Dương một lần vào một hai tháng trước, cho nên hôm đó đúng lúc đã bị Đình Trung bắt gặp?Phó Viễn Hạo và cô nhìn nhau, lại nói: “Tuy rằng thẵng bé Đình Trung này nói chậm nhưng trong lòng nó hiểu rõ hơn bất cứ ai, thật ra là nó ghen tị nhưng lại không dám nói ra, sợ cháu cảm thấy nó không hiểu chuyện, cũng không thể trách trẻ con hết được”