Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 339: Em Không Được Rời Xa Anh

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… Lê Hân Dư trừng mat, đôi mắt đen lấy nhìn anh không chớpSao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Rõ ràng là giam cầm tự do của cô nhưng lại giả vờ thầm thiết động lòng như thế.“Lê Hân Dư, em là của anh, em không được rời xa anh."“Anh là đồ điện..."Lăng Diệu, tên cầm thú này...!Tên cầm thú chỉ muốn cơ thể của cô này.Cô giãy giụa khiến anh càng hưng phấn hơn, nụ hôn càng mãnh liệt hơn.Lăng Diệu không muốn buông ra, càng không buông ra, Lê Hân Dư là của một mình anh, không ai được cướp đi, anh tuyệt đối sẽ không thả cô đi.Anh áp sát vào lồng ngực cô, mặc kệ là người của cô hay trái tim của cô đều phải là của anh.Nhưng anh không buông, dù thể nào cũng không buôngNụ hôn mang tính xâm lược rõ ràng này khiến Lê Hân Dư cảm thấy tuyệt vọng.Cuối cùng anh cũng chỉ nhớ cơ thể của cô.Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Diệu đều không đến công ty, anh luôn ở Đào Lan Viên với Lê Hân DưThay vì nói là “ở bên cạnh, không băng dùng từ "giam cầm" để miêu tả thì càng chính xác hơn.Cô nói muốn suy nghĩ rõ ràng thì anh sẽ cho cô suy nghĩ, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép có rời xã anh nửa bước.Sau khi mặt nạ bị xé rách, chân tưởng được phơi bày, bản tính ác ma của Lăng Diệu hoàn toàn lộ ra ngoài không cần che giấu nữa.Anh luôn độc đoán như vậy, luôn muốn kiểm soát cuộc sống của cô, không bao giờ cho phép có động lòng với người khác, càng không cho phép cô rời xa mình.Lê Hân Dư bị giam ở nơi được gọi là “nhà” này, cô không đi đầu được cảTình yêu hết mực của anh khiến cô cảm thấy ngột ngạt, trừ Lăng Diệu ra, hình như cô không nhìn được bất cứ thứ gì khác.Thế giới của cô chỉ có anh...!Mấy ngày đầu Lê Hân Dư còn có thể giãy giụa muốn phản kháng, suy img.

Lê Hân Dư trừng mat, đôi mắt đen lấy nhìn anh không chớp

Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Rõ ràng là giam cầm tự do của cô nhưng lại giả vờ thầm thiết động lòng như thế.

“Lê Hân Dư, em là của anh, em không được rời xa anh."

“Anh là đồ điện..."

Lăng Diệu, tên cầm thú này...!

Tên cầm thú chỉ muốn cơ thể của cô này.

Cô giãy giụa khiến anh càng hưng phấn hơn, nụ hôn càng mãnh liệt hơn.

Lăng Diệu không muốn buông ra, càng không buông ra, Lê Hân Dư là của một mình anh, không ai được cướp đi, anh tuyệt đối sẽ không thả cô đi.

Anh áp sát vào lồng ngực cô, mặc kệ là người của cô hay trái tim của cô đều phải là của anh.

Nhưng anh không buông, dù thể nào cũng không buông

Nụ hôn mang tính xâm lược rõ ràng này khiến Lê Hân Dư cảm thấy tuyệt vọng.

Cuối cùng anh cũng chỉ nhớ cơ thể của cô.

Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Diệu đều không đến công ty, anh luôn ở Đào Lan Viên với Lê Hân Dư

Thay vì nói là “ở bên cạnh, không băng dùng từ "giam cầm" để miêu tả thì càng chính xác hơn.

Cô nói muốn suy nghĩ rõ ràng thì anh sẽ cho cô suy nghĩ, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép có rời xã anh nửa bước.

Sau khi mặt nạ bị xé rách, chân tưởng được phơi bày, bản tính ác ma của Lăng Diệu hoàn toàn lộ ra ngoài không cần che giấu nữa.

Anh luôn độc đoán như vậy, luôn muốn kiểm soát cuộc sống của cô, không bao giờ cho phép có động lòng với người khác, càng không cho phép cô rời xa mình.

Lê Hân Dư bị giam ở nơi được gọi là “nhà” này, cô không đi đầu được cả

Tình yêu hết mực của anh khiến cô cảm thấy ngột ngạt, trừ Lăng Diệu ra, hình như cô không nhìn được bất cứ thứ gì khác.

Thế giới của cô chỉ có anh...!

Mấy ngày đầu Lê Hân Dư còn có thể giãy giụa muốn phản kháng, suy img.

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… Lê Hân Dư trừng mat, đôi mắt đen lấy nhìn anh không chớpSao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Rõ ràng là giam cầm tự do của cô nhưng lại giả vờ thầm thiết động lòng như thế.“Lê Hân Dư, em là của anh, em không được rời xa anh."“Anh là đồ điện..."Lăng Diệu, tên cầm thú này...!Tên cầm thú chỉ muốn cơ thể của cô này.Cô giãy giụa khiến anh càng hưng phấn hơn, nụ hôn càng mãnh liệt hơn.Lăng Diệu không muốn buông ra, càng không buông ra, Lê Hân Dư là của một mình anh, không ai được cướp đi, anh tuyệt đối sẽ không thả cô đi.Anh áp sát vào lồng ngực cô, mặc kệ là người của cô hay trái tim của cô đều phải là của anh.Nhưng anh không buông, dù thể nào cũng không buôngNụ hôn mang tính xâm lược rõ ràng này khiến Lê Hân Dư cảm thấy tuyệt vọng.Cuối cùng anh cũng chỉ nhớ cơ thể của cô.Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Diệu đều không đến công ty, anh luôn ở Đào Lan Viên với Lê Hân DưThay vì nói là “ở bên cạnh, không băng dùng từ "giam cầm" để miêu tả thì càng chính xác hơn.Cô nói muốn suy nghĩ rõ ràng thì anh sẽ cho cô suy nghĩ, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép có rời xã anh nửa bước.Sau khi mặt nạ bị xé rách, chân tưởng được phơi bày, bản tính ác ma của Lăng Diệu hoàn toàn lộ ra ngoài không cần che giấu nữa.Anh luôn độc đoán như vậy, luôn muốn kiểm soát cuộc sống của cô, không bao giờ cho phép có động lòng với người khác, càng không cho phép cô rời xa mình.Lê Hân Dư bị giam ở nơi được gọi là “nhà” này, cô không đi đầu được cảTình yêu hết mực của anh khiến cô cảm thấy ngột ngạt, trừ Lăng Diệu ra, hình như cô không nhìn được bất cứ thứ gì khác.Thế giới của cô chỉ có anh...!Mấy ngày đầu Lê Hân Dư còn có thể giãy giụa muốn phản kháng, suy img.

Chương 339: Em Không Được Rời Xa Anh