Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 360: Em Yên Tâm Anh Sẽ Không Làm Gì

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… "Không được, vết thương của anh vẫn chưa lành lại”.Trong mắt Lê Hân Dư ngập tràn lo lắng, nhìn anh đưa tay c** q**n áo của mình ra, cô đã mếu máo như muốn khóc: "Hay là, đợi sau khi anh khỏi rồi em giúp anh làm cai đó, hoặc là anh muốn như thế nào cũng được...!bây giờ đừng như vậy, được không?"Lê Hân Dư mặt đỏ bừng, đưa rađiều kiện.Cô thật sự sợ vết thương của anhkhông dễ dàng gì mới lành giờ sẽ lại rách ra.Nhưng mặc cho anh m*n tr*n cơ thể của cô thể nào, trong mắt cô vẫn đầy sự lo lắng.Lăng Diệu hết cách, chỉ đành nằm sấp trên người có như vậy, không tiếp tục nữa.Bỏ đi bỏ đi, anh vẫn không nỡ khiến cô khóc.Cả cơ thể cao lớn của anh đè lên người cô, trản vùi vào hôm vai của cô, phả ra hơi nóng: “Được, bây giờ không làm, chuyện em hứa với anh thì đừng có quên.Lê Hân Dư “ừ” một tiếng, nghĩ lại có gì đó không đúng lắm, lập tức nói thêm: "Nhưng chỉ một lần thôi".“Được".Anh cười bí ẩn, khiến cả người cô run nhẹ lên.Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh dậy đi, nặng quá”.Bờ môi anh hôn lên cổ cổ, làm nũng giống như đứa trẻ: "Không dậy, ngày nào cũng nằm sấp trên giường ngủ, đêm nay muốn nằm sấp trên người em ngủ”."Nhưng mà anh rất nặng" “Như thế này thì không nặng nữa".Anh nhấc chân của mình ra khỏi người cô rồi tách hai chân cô ra, còn mình thì nằm xuống ở chính giữa.Như vậy quả thật không quá nặng nữa.Nhưng mà tư thế này...!“Mỗi ngày đều nằm sấp ngủ, không thoải mái, giường quá cứng".Anh nói.Lê Hân Dư áp lòng bàn tay lên chiếc giường dưới cơ thể, hoàn toàn không cứng chút nào.Đồ dùng trong phòng bệnh của anh đều theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, làm sao mà giường có thể cứng được.Ngay một giây sau, cuối cùng cô cũng hiểu ra anh nói "cứng" là đang so sánh với cái gì.Anh áp má vào ngục của cô, không biết đã cởi móc cài áo lót của cô từ lúc nào, mã của anh đang áp lên cơ thể cô."Em vẫn là mềm mại nhất, toàn thân đều mêm".Tên hảo sắc này bị bệnh mà cũng không quên nũng nịu.Không cho "ngủ", thì cũng phải cho ngủ một chút chứ.Lăng Diệu rất hùng hồn.Nằm đè trên người có không làm gì cả mà còn không được sao?Đây đâu phải là câu hỏi, bất kể Lê Hân Dự có đồng ý hay không thì Lăng Diệu cũng sẽ nằm đè trên người cô không chịu xuống.Lê Hân Dư tưởng mình bị đè như vậy sẽ không ngủ được, không ngờ img.

"Không được, vết thương của anh vẫn chưa lành lại”.

Trong mắt Lê Hân Dư ngập tràn lo lắng, nhìn anh đưa tay c** q**n áo của mình ra, cô đã mếu máo như muốn khóc: "Hay là, đợi sau khi anh khỏi rồi em giúp anh làm cai đó, hoặc là anh muốn như thế nào cũng được...!bây giờ đừng như vậy, được không?"

Lê Hân Dư mặt đỏ bừng, đưa ra

điều kiện.

Cô thật sự sợ vết thương của anh

không dễ dàng gì mới lành giờ sẽ lại rách ra.

Nhưng mặc cho anh m*n tr*n cơ thể của cô thể nào, trong mắt cô vẫn đầy sự lo lắng.

Lăng Diệu hết cách, chỉ đành nằm sấp trên người có như vậy, không tiếp tục nữa.

Bỏ đi bỏ đi, anh vẫn không nỡ khiến cô khóc.

Cả cơ thể cao lớn của anh đè lên người cô, trản vùi vào hôm vai của cô, phả ra hơi nóng: “Được, bây giờ không làm, chuyện em hứa với anh thì đừng có quên.

Lê Hân Dư “ừ” một tiếng, nghĩ lại có gì đó không đúng lắm, lập tức nói thêm: "Nhưng chỉ một lần thôi".

“Được".

Anh cười bí ẩn, khiến cả người cô run nhẹ lên.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh dậy đi, nặng quá”.

Bờ môi anh hôn lên cổ cổ, làm nũng giống như đứa trẻ: "Không dậy, ngày nào cũng nằm sấp trên giường ngủ, đêm nay muốn nằm sấp trên người em ngủ”.

"Nhưng mà anh rất nặng" “Như thế này thì không nặng nữa".

Anh nhấc chân của mình ra khỏi người cô rồi tách hai chân cô ra, còn mình thì nằm xuống ở chính giữa.

Như vậy quả thật không quá nặng nữa.

Nhưng mà tư thế này...!

“Mỗi ngày đều nằm sấp ngủ, không thoải mái, giường quá cứng".

Anh nói.

Lê Hân Dư áp lòng bàn tay lên chiếc giường dưới cơ thể, hoàn toàn không cứng chút nào.

Đồ dùng trong phòng bệnh của anh đều theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, làm sao mà giường có thể cứng được.

Ngay một giây sau, cuối cùng cô cũng hiểu ra anh nói "cứng" là đang so sánh với cái gì.

Anh áp má vào ngục của cô, không biết đã cởi móc cài áo lót của cô từ lúc nào, mã của anh đang áp lên cơ thể cô.

"Em vẫn là mềm mại nhất, toàn thân đều mêm".

Tên hảo sắc này bị bệnh mà cũng không quên nũng nịu.

Không cho "ngủ", thì cũng phải cho ngủ một chút chứ.

Lăng Diệu rất hùng hồn.

Nằm đè trên người có không làm gì cả mà còn không được sao?

Đây đâu phải là câu hỏi, bất kể Lê Hân Dự có đồng ý hay không thì Lăng Diệu cũng sẽ nằm đè trên người cô không chịu xuống.

Lê Hân Dư tưởng mình bị đè như vậy sẽ không ngủ được, không ngờ img.

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… "Không được, vết thương của anh vẫn chưa lành lại”.Trong mắt Lê Hân Dư ngập tràn lo lắng, nhìn anh đưa tay c** q**n áo của mình ra, cô đã mếu máo như muốn khóc: "Hay là, đợi sau khi anh khỏi rồi em giúp anh làm cai đó, hoặc là anh muốn như thế nào cũng được...!bây giờ đừng như vậy, được không?"Lê Hân Dư mặt đỏ bừng, đưa rađiều kiện.Cô thật sự sợ vết thương của anhkhông dễ dàng gì mới lành giờ sẽ lại rách ra.Nhưng mặc cho anh m*n tr*n cơ thể của cô thể nào, trong mắt cô vẫn đầy sự lo lắng.Lăng Diệu hết cách, chỉ đành nằm sấp trên người có như vậy, không tiếp tục nữa.Bỏ đi bỏ đi, anh vẫn không nỡ khiến cô khóc.Cả cơ thể cao lớn của anh đè lên người cô, trản vùi vào hôm vai của cô, phả ra hơi nóng: “Được, bây giờ không làm, chuyện em hứa với anh thì đừng có quên.Lê Hân Dư “ừ” một tiếng, nghĩ lại có gì đó không đúng lắm, lập tức nói thêm: "Nhưng chỉ một lần thôi".“Được".Anh cười bí ẩn, khiến cả người cô run nhẹ lên.Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh dậy đi, nặng quá”.Bờ môi anh hôn lên cổ cổ, làm nũng giống như đứa trẻ: "Không dậy, ngày nào cũng nằm sấp trên giường ngủ, đêm nay muốn nằm sấp trên người em ngủ”."Nhưng mà anh rất nặng" “Như thế này thì không nặng nữa".Anh nhấc chân của mình ra khỏi người cô rồi tách hai chân cô ra, còn mình thì nằm xuống ở chính giữa.Như vậy quả thật không quá nặng nữa.Nhưng mà tư thế này...!“Mỗi ngày đều nằm sấp ngủ, không thoải mái, giường quá cứng".Anh nói.Lê Hân Dư áp lòng bàn tay lên chiếc giường dưới cơ thể, hoàn toàn không cứng chút nào.Đồ dùng trong phòng bệnh của anh đều theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, làm sao mà giường có thể cứng được.Ngay một giây sau, cuối cùng cô cũng hiểu ra anh nói "cứng" là đang so sánh với cái gì.Anh áp má vào ngục của cô, không biết đã cởi móc cài áo lót của cô từ lúc nào, mã của anh đang áp lên cơ thể cô."Em vẫn là mềm mại nhất, toàn thân đều mêm".Tên hảo sắc này bị bệnh mà cũng không quên nũng nịu.Không cho "ngủ", thì cũng phải cho ngủ một chút chứ.Lăng Diệu rất hùng hồn.Nằm đè trên người có không làm gì cả mà còn không được sao?Đây đâu phải là câu hỏi, bất kể Lê Hân Dự có đồng ý hay không thì Lăng Diệu cũng sẽ nằm đè trên người cô không chịu xuống.Lê Hân Dư tưởng mình bị đè như vậy sẽ không ngủ được, không ngờ img.

Chương 360: Em Yên Tâm Anh Sẽ Không Làm Gì