Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 362: Hộn Chỗ Nào Cũng Được

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… "Cơ thể còn chưa hồi phục đã làm bừa rồi.Không muốn sống nữa đúng không?”Rõ ràng là nói với Lăng Diệu nhưng ảnh mắt của Hách Ảnh lại luôn nhìn Lê Hân Dư.May mắn là Lăng Diệu không c** q**n áo của hai người ra, chỉ là quần áo không chỉnh tế, cũng không để lộ chỗ nào không nên lộn.Lê Hân Dư ra khỏi lòng anh, cô lập tức kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh lột ra ném ở đầu giường.Cầm lên cũng không được, không cầm lên cũng không xong.Ảnh mắt Hách Ảnh đảo qua khuôn mặt tinh cảm mãn nguyện của Lăng Diệu và khuôn mặt đỏ bừng của Lê Hân Dư, lòng bà lại chùng xuống.Hách Ảnh cảm thấy mình sống hơn nửa đời người, sai lầm lớn nhất đã phạm phải là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.Có lẽ lúc trước bà không nên tự ý cưới Lê Hân Dư về nhà mình.Bởi vì nhất thời không nỡ, nhất thời bị xúc động mà bà vô thức cảm thấy Lê Hân Dư có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình.Nhưng bây giờ xem ra bà đã hoàn toàn sai lầm.Lăng Diệu vẫn còn đang ở trong phòng bệnh mà ngay cả chút chuyện này Lễ Hân Dư cũng không hiểu, chỉ lo dụ dỗ anh làm những chuyện phòng the.Vốn dĩ Hách Ảnh còn định nể tình con trai mình thích nó đến mức như vậy thì cũng cho qua đi.Bao lâu nay bà không muốn để Lê Hán Dư mang thai và cũng đưa Dương Tiểu Khởi đến nhà họ, bà chỉ còn một câu chưa nói chính là muốn họ ly hôn.Cho tới giờ bà còn định mất nhằm mắt mở cho xong, nhưng loại con dâu đã không biết điều lại còn gây phiền phức như thế này...!Không thể giữ lại.Lăng Diệu phản ứng trước, kéo chăn đắp lên cho Lê Hân Dư, anh duỗi tay ra mò áo lót ở dưới giường lên, để cô ở trong chăn mặc vào.Hách Ảnh thấy vết thương của con trai vẫn chưa khỏi mà hoạt động mạnh như vậy, trong lòng như thắt lại: "Làm bừa! Vết thương của con còn chưa lành lại mà đã hoạt động mạnh như vậy, nếu lại bị thương nữa thì làm thế nào? Con không để ý nhưng mẹ thương con!" Mặt Lê Hân Dư cứng đờ, cẩn thận mặc quần áo ở trong chăn xong rồi mới xuống giường.Lăng Diệu kéo cô lại, ngón tay anh di chuyển trên eo cô, kéo vạt áo vô ý bị nhét vào trong cạp quân của cô ra rồi mới cho cô đi..Truyện Tổng TàiVẻ mặt Hách Ảnh lạnh lùng.“Bây giờ trông ra thể thống gì? Đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại cho gọn gàng rồi hãy ra ngoài..

"Cơ thể còn chưa hồi phục đã làm bừa rồi.

Không muốn sống nữa đúng không?”

Rõ ràng là nói với Lăng Diệu nhưng ảnh mắt của Hách Ảnh lại luôn nhìn Lê Hân Dư.

May mắn là Lăng Diệu không c** q**n áo của hai người ra, chỉ là quần áo không chỉnh tế, cũng không để lộ chỗ nào không nên lộn.

Lê Hân Dư ra khỏi lòng anh, cô lập tức kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh lột ra ném ở đầu giường.

Cầm lên cũng không được, không cầm lên cũng không xong.

Ảnh mắt Hách Ảnh đảo qua khuôn mặt tinh cảm mãn nguyện của Lăng Diệu và khuôn mặt đỏ bừng của Lê Hân Dư, lòng bà lại chùng xuống.

Hách Ảnh cảm thấy mình sống hơn nửa đời người, sai lầm lớn nhất đã phạm phải là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.

Có lẽ lúc trước bà không nên tự ý cưới Lê Hân Dư về nhà mình.

Bởi vì nhất thời không nỡ, nhất thời bị xúc động mà bà vô thức cảm thấy Lê Hân Dư có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình.

Nhưng bây giờ xem ra bà đã hoàn toàn sai lầm.

Lăng Diệu vẫn còn đang ở trong phòng bệnh mà ngay cả chút chuyện này Lễ Hân Dư cũng không hiểu, chỉ lo dụ dỗ anh làm những chuyện phòng the.

Vốn dĩ Hách Ảnh còn định nể tình con trai mình thích nó đến mức như vậy thì cũng cho qua đi.

Bao lâu nay bà không muốn để Lê Hán Dư mang thai và cũng đưa Dương Tiểu Khởi đến nhà họ, bà chỉ còn một câu chưa nói chính là muốn họ ly hôn.

Cho tới giờ bà còn định mất nhằm mắt mở cho xong, nhưng loại con dâu đã không biết điều lại còn gây phiền phức như thế này...!

Không thể giữ lại.

Lăng Diệu phản ứng trước, kéo chăn đắp lên cho Lê Hân Dư, anh duỗi tay ra mò áo lót ở dưới giường lên, để cô ở trong chăn mặc vào.

Hách Ảnh thấy vết thương của con trai vẫn chưa khỏi mà hoạt động mạnh như vậy, trong lòng như thắt lại: "Làm bừa! Vết thương của con còn chưa lành lại mà đã hoạt động mạnh như vậy, nếu lại bị thương nữa thì làm thế nào? Con không để ý nhưng mẹ thương con!" Mặt Lê Hân Dư cứng đờ, cẩn thận mặc quần áo ở trong chăn xong rồi mới xuống giường.

Lăng Diệu kéo cô lại, ngón tay anh di chuyển trên eo cô, kéo vạt áo vô ý bị nhét vào trong cạp quân của cô ra rồi mới cho cô đi.

.

Truyện Tổng Tài

Vẻ mặt Hách Ảnh lạnh lùng.

“Bây giờ trông ra thể thống gì? Đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại cho gọn gàng rồi hãy ra ngoài..

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… "Cơ thể còn chưa hồi phục đã làm bừa rồi.Không muốn sống nữa đúng không?”Rõ ràng là nói với Lăng Diệu nhưng ảnh mắt của Hách Ảnh lại luôn nhìn Lê Hân Dư.May mắn là Lăng Diệu không c** q**n áo của hai người ra, chỉ là quần áo không chỉnh tế, cũng không để lộ chỗ nào không nên lộn.Lê Hân Dư ra khỏi lòng anh, cô lập tức kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh lột ra ném ở đầu giường.Cầm lên cũng không được, không cầm lên cũng không xong.Ảnh mắt Hách Ảnh đảo qua khuôn mặt tinh cảm mãn nguyện của Lăng Diệu và khuôn mặt đỏ bừng của Lê Hân Dư, lòng bà lại chùng xuống.Hách Ảnh cảm thấy mình sống hơn nửa đời người, sai lầm lớn nhất đã phạm phải là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.Có lẽ lúc trước bà không nên tự ý cưới Lê Hân Dư về nhà mình.Bởi vì nhất thời không nỡ, nhất thời bị xúc động mà bà vô thức cảm thấy Lê Hân Dư có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình.Nhưng bây giờ xem ra bà đã hoàn toàn sai lầm.Lăng Diệu vẫn còn đang ở trong phòng bệnh mà ngay cả chút chuyện này Lễ Hân Dư cũng không hiểu, chỉ lo dụ dỗ anh làm những chuyện phòng the.Vốn dĩ Hách Ảnh còn định nể tình con trai mình thích nó đến mức như vậy thì cũng cho qua đi.Bao lâu nay bà không muốn để Lê Hán Dư mang thai và cũng đưa Dương Tiểu Khởi đến nhà họ, bà chỉ còn một câu chưa nói chính là muốn họ ly hôn.Cho tới giờ bà còn định mất nhằm mắt mở cho xong, nhưng loại con dâu đã không biết điều lại còn gây phiền phức như thế này...!Không thể giữ lại.Lăng Diệu phản ứng trước, kéo chăn đắp lên cho Lê Hân Dư, anh duỗi tay ra mò áo lót ở dưới giường lên, để cô ở trong chăn mặc vào.Hách Ảnh thấy vết thương của con trai vẫn chưa khỏi mà hoạt động mạnh như vậy, trong lòng như thắt lại: "Làm bừa! Vết thương của con còn chưa lành lại mà đã hoạt động mạnh như vậy, nếu lại bị thương nữa thì làm thế nào? Con không để ý nhưng mẹ thương con!" Mặt Lê Hân Dư cứng đờ, cẩn thận mặc quần áo ở trong chăn xong rồi mới xuống giường.Lăng Diệu kéo cô lại, ngón tay anh di chuyển trên eo cô, kéo vạt áo vô ý bị nhét vào trong cạp quân của cô ra rồi mới cho cô đi..Truyện Tổng TàiVẻ mặt Hách Ảnh lạnh lùng.“Bây giờ trông ra thể thống gì? Đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại cho gọn gàng rồi hãy ra ngoài..

Chương 362: Hộn Chỗ Nào Cũng Được