Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 944

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Trước khi Kiều Phương Hạ mười tám tuổi, lúc ở thành phố Hạ Du cô không hề biết có một loại gia đình như vậy.Có lẽ là họ quá thần bí, hoặc có lẽ là vì cô không quan tâm gì đến người khác ngoài Lê Đình Tuấn.Cô ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.Dinh thự tư nhân này, chỉ là tường vây bên ngoài thôi đã kéo dài mấy kilomet, đừng nói đến bên trong dinh thự có biết bao nhiêu là xa xỉ.Trong đầu Kiều Phương Hạ ngay lập tức hiện ra những tính từ mà người của Quân Diệt nói với cô khi sáng: con cháu hoàng tộc, trong giới đều tôn người đàn ông này là hoàng tử, làm người làm việc kiêu ngạo xa hoa, hoang đường lộng quyền, ở thành phố Hạ Du hung hăng phách lối.Kiều Phương Hạ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng mà ngôi nhà trước mặt này quả thật khiến cô hơi kinh ngạc.Ở nước ngoài có hòn đảo tư nhân cũng không hiếm lại gì, ở nước Anh Phương mà sở hữu một nơi giống thế này cũng thật là hiếm thấy.Chiếc xe dừng ở cổng chính khoảng mười phút, không hề có vệ sĩ đến mở cửa, sau khi hai người ngồi trong xe được hệ thống tia hồng ngoại quét qua thì cửa chính trước mặt mới từ từ mở ra.Chiếc xe vòng qua con đường cực kì ngoằn nghèo, lại chạy gần năm phút nữa mới đến được cửa chính của Thịnh Lâu.Kiều Phương Hạ là người thiết kế nhà cửa, đương nhiên biết sự tỉ mỉ của con đường rợp mát và vườn hoa ở lối vào đại khái có liên quan đến phong thủy thời cổ đại.Trong lòng cô chưa kịp vẽ ra bản đồ kĩ càng thì ngoài cửa xe đã có người nghênh đón: “Cô Phó Kiều, mời cô xuống xe”Người của Quân Diệt dùng thủ đoạn gì để sắp xếp cho cô đi vào thì Kiều Phương Hạ không rõ, nhưng người mời cô đến biết rất rõ cô là minh tinh nhỏ tuyến mười tám.Cô lập tức nhấc đuôi váy bước xuống xe.Kiều Phương Hạ tự cho rằng bản thân khi trang điểm xong hẳn là kiểu người có thể khiến người ta nhìn thêm vài lần.Nhưng người giúp việc tiếp đón cô ở trước mặt đây lại giống như đã quen thuộc với phụ nữ có loại dung mạo và khí chất như cô, chỉ bình thản nhìn cô một cái rồi quay người dẫn cô đi vào trong.Kiều Phương Hạ nhịn không được khẽ nhướng mày, lặng lẽ đi theo sau người giúp việc.Ngôi nhà to lớn đến kinh người, Kiều Phương Hạ đi theo người giúp việc đến phòng phía sau, lại nhịn không được quan sát phong cách trang trí nội thất.Theo lẽ thường mà nói, tính cách của một người bình thường hoàn toàn có thể thể hiện ra qua cách anh ta trang trí nội thất trong phòng.Chủ nhân của Thịnh Lâu này xem ra là một người thích phong cách xa hoa nhưng phải có thẩm mỹ, xa hoa nhưng không khiến người ta cảm thấy th* t*c, sự khéo léo pha trộn giữa hai tone màu đen xám cao cấp theo phong cách hậu hiện đại, thoải mái, phóng khoáng.“Cô Phó Kiều, mời cô vào phòng tắm thay đồ” Người giúp việc vừa dẫn Kiều Phương Hạ đến trước của một căn phòng, nhìn cô một cái rồi cúi đầu nhẹ, đúng mực nói.Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi hỏi: “Thể hoàng tử anh ấy.”.

Trước khi Kiều Phương Hạ mười tám tuổi, lúc ở thành phố Hạ Du cô không hề biết có một loại gia đình như vậy.

Có lẽ là họ quá thần bí, hoặc có lẽ là vì cô không quan tâm gì đến người khác ngoài Lê Đình Tuấn.

Cô ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Dinh thự tư nhân này, chỉ là tường vây bên ngoài thôi đã kéo dài mấy kilomet, đừng nói đến bên trong dinh thự có biết bao nhiêu là xa xỉ.

Trong đầu Kiều Phương Hạ ngay lập tức hiện ra những tính từ mà người của Quân Diệt nói với cô khi sáng: con cháu hoàng tộc, trong giới đều tôn người đàn ông này là hoàng tử, làm người làm việc kiêu ngạo xa hoa, hoang đường lộng quyền, ở thành phố Hạ Du hung hăng phách lối.

Kiều Phương Hạ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng mà ngôi nhà trước mặt này quả thật khiến cô hơi kinh ngạc.

Ở nước ngoài có hòn đảo tư nhân cũng không hiếm lại gì, ở nước Anh Phương mà sở hữu một nơi giống thế này cũng thật là hiếm thấy.

Chiếc xe dừng ở cổng chính khoảng mười phút, không hề có vệ sĩ đến mở cửa, sau khi hai người ngồi trong xe được hệ thống tia hồng ngoại quét qua thì cửa chính trước mặt mới từ từ mở ra.

Chiếc xe vòng qua con đường cực kì ngoằn nghèo, lại chạy gần năm phút nữa mới đến được cửa chính của Thịnh Lâu.

Kiều Phương Hạ là người thiết kế nhà cửa, đương nhiên biết sự tỉ mỉ của con đường rợp mát và vườn hoa ở lối vào đại khái có liên quan đến phong thủy thời cổ đại.

Trong lòng cô chưa kịp vẽ ra bản đồ kĩ càng thì ngoài cửa xe đã có người nghênh đón: “Cô Phó Kiều, mời cô xuống xe”

Người của Quân Diệt dùng thủ đoạn gì để sắp xếp cho cô đi vào thì Kiều Phương Hạ không rõ, nhưng người mời cô đến biết rất rõ cô là minh tinh nhỏ tuyến mười tám.

Cô lập tức nhấc đuôi váy bước xuống xe.

Kiều Phương Hạ tự cho rằng bản thân khi trang điểm xong hẳn là kiểu người có thể khiến người ta nhìn thêm vài lần.

Nhưng người giúp việc tiếp đón cô ở trước mặt đây lại giống như đã quen thuộc với phụ nữ có loại dung mạo và khí chất như cô, chỉ bình thản nhìn cô một cái rồi quay người dẫn cô đi vào trong.

Kiều Phương Hạ nhịn không được khẽ nhướng mày, lặng lẽ đi theo sau người giúp việc.

Ngôi nhà to lớn đến kinh người, Kiều Phương Hạ đi theo người giúp việc đến phòng phía sau, lại nhịn không được quan sát phong cách trang trí nội thất.

Theo lẽ thường mà nói, tính cách của một người bình thường hoàn toàn có thể thể hiện ra qua cách anh ta trang trí nội thất trong phòng.

Chủ nhân của Thịnh Lâu này xem ra là một người thích phong cách xa hoa nhưng phải có thẩm mỹ, xa hoa nhưng không khiến người ta cảm thấy th* t*c, sự khéo léo pha trộn giữa hai tone màu đen xám cao cấp theo phong cách hậu hiện đại, thoải mái, phóng khoáng.

“Cô Phó Kiều, mời cô vào phòng tắm thay đồ” Người giúp việc vừa dẫn Kiều Phương Hạ đến trước của một căn phòng, nhìn cô một cái rồi cúi đầu nhẹ, đúng mực nói.

Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi hỏi: “Thể hoàng tử anh ấy.”.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Trước khi Kiều Phương Hạ mười tám tuổi, lúc ở thành phố Hạ Du cô không hề biết có một loại gia đình như vậy.Có lẽ là họ quá thần bí, hoặc có lẽ là vì cô không quan tâm gì đến người khác ngoài Lê Đình Tuấn.Cô ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.Dinh thự tư nhân này, chỉ là tường vây bên ngoài thôi đã kéo dài mấy kilomet, đừng nói đến bên trong dinh thự có biết bao nhiêu là xa xỉ.Trong đầu Kiều Phương Hạ ngay lập tức hiện ra những tính từ mà người của Quân Diệt nói với cô khi sáng: con cháu hoàng tộc, trong giới đều tôn người đàn ông này là hoàng tử, làm người làm việc kiêu ngạo xa hoa, hoang đường lộng quyền, ở thành phố Hạ Du hung hăng phách lối.Kiều Phương Hạ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng mà ngôi nhà trước mặt này quả thật khiến cô hơi kinh ngạc.Ở nước ngoài có hòn đảo tư nhân cũng không hiếm lại gì, ở nước Anh Phương mà sở hữu một nơi giống thế này cũng thật là hiếm thấy.Chiếc xe dừng ở cổng chính khoảng mười phút, không hề có vệ sĩ đến mở cửa, sau khi hai người ngồi trong xe được hệ thống tia hồng ngoại quét qua thì cửa chính trước mặt mới từ từ mở ra.Chiếc xe vòng qua con đường cực kì ngoằn nghèo, lại chạy gần năm phút nữa mới đến được cửa chính của Thịnh Lâu.Kiều Phương Hạ là người thiết kế nhà cửa, đương nhiên biết sự tỉ mỉ của con đường rợp mát và vườn hoa ở lối vào đại khái có liên quan đến phong thủy thời cổ đại.Trong lòng cô chưa kịp vẽ ra bản đồ kĩ càng thì ngoài cửa xe đã có người nghênh đón: “Cô Phó Kiều, mời cô xuống xe”Người của Quân Diệt dùng thủ đoạn gì để sắp xếp cho cô đi vào thì Kiều Phương Hạ không rõ, nhưng người mời cô đến biết rất rõ cô là minh tinh nhỏ tuyến mười tám.Cô lập tức nhấc đuôi váy bước xuống xe.Kiều Phương Hạ tự cho rằng bản thân khi trang điểm xong hẳn là kiểu người có thể khiến người ta nhìn thêm vài lần.Nhưng người giúp việc tiếp đón cô ở trước mặt đây lại giống như đã quen thuộc với phụ nữ có loại dung mạo và khí chất như cô, chỉ bình thản nhìn cô một cái rồi quay người dẫn cô đi vào trong.Kiều Phương Hạ nhịn không được khẽ nhướng mày, lặng lẽ đi theo sau người giúp việc.Ngôi nhà to lớn đến kinh người, Kiều Phương Hạ đi theo người giúp việc đến phòng phía sau, lại nhịn không được quan sát phong cách trang trí nội thất.Theo lẽ thường mà nói, tính cách của một người bình thường hoàn toàn có thể thể hiện ra qua cách anh ta trang trí nội thất trong phòng.Chủ nhân của Thịnh Lâu này xem ra là một người thích phong cách xa hoa nhưng phải có thẩm mỹ, xa hoa nhưng không khiến người ta cảm thấy th* t*c, sự khéo léo pha trộn giữa hai tone màu đen xám cao cấp theo phong cách hậu hiện đại, thoải mái, phóng khoáng.“Cô Phó Kiều, mời cô vào phòng tắm thay đồ” Người giúp việc vừa dẫn Kiều Phương Hạ đến trước của một căn phòng, nhìn cô một cái rồi cúi đầu nhẹ, đúng mực nói.Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi hỏi: “Thể hoàng tử anh ấy.”.

Chương 944