********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…
Chương 376: Mặc Kệ Người Phụ Nữ Xấu Xa
Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********Tuy Lăng Diệu tỏ ra như không có chuyện gì nhưng Lê Hân Dư vẫn nhạy cảm phát hiện anh có chuyện giấu cô.Nhưng anh chạy đến bệnh viện...!Có thể có chuyện gì chứ?Chẳng lẽ vết thương của Lăng Diệu thật sự nặng hơn, sợ cô lo lắng nên mới không chịu nói?Lê Hân Dư làm sao cũng không yên tâm.Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lăng Diệu nhưng dường như ngày nào anh cũng rất bận, sáng nào anh cũng đến công ty rất đúng giờ.Cô muốn đi cùng thì Lăng Diệu lại nói gần đây anh khá bận, bảo cô đi tìm Lê Ngưng chơi.Cô để bụng, cố ý đi hỏi thăm trợ lý Lưu nhưng anh ta lại ấp a ấp úng, trả lời mơ hồ không rõ khiến lòng cô không yên, cho nên cô tìm thời gian đi bệnh viện một chuyến.Cô cố ý hẹn gặp bác sĩ điều trị của Lăng Diệu, hỏi thăm tình trạng của anh như thế nào, liệu có phải bị tổn thương đến nội tạng mà trước đây không phát hiện ra không?Trước khi có được câu trả lời của bác sĩ, Lê Hân Dư luôn lo lắng, nhưng sau khi có được câu trả lời của bác sĩ rồi thì cô bỗng cảm thấy lạnh lòng.Bác sĩ nói: “Buổi chiều chủ tịch Lăng không đến tái khám, chúng ta đã hẹn hôm nay tái khám, anh ấy vẫn chưa tới, trợ lý Lưu nói tạm hủy bỏ, có phải Lăng phu nhân đã nhớ lầm không?”Lòng Lê Hân Dư hơi chùng xuống nhưng vẫn mỉm cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lỡ thời gian của bác sĩ rồi, có lẽ gần đây tôi căng thẳng quá nên quên mất.”“Không sao, Lăng phu nhân đi thong thả.”Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, Lê Hân Dư ngơ ngác đi ra ngoài.Hôm qua không phải Lăng Diệu tới kiểm tra, vậy rốt cuộc anh tới bệnh viện làm gì?Nhưng chỉ cần cơ thể anh không sao là được.Đầu óc cô hơi rối loạn.Lê Hân Dư xuống lầu đi vào vườn hoa nhỏ trong khu điều trị nội trú, một cậu bé không biết từ đâu lao ra ở chỗ khúc cua cầu thang.Cô hơi mất tập trung, không phản ứng kịp, cho đến khi cậu bé đụng trúng cô, ngã xuống đất thì mới hoàn hồn.Cậu bé còn nhỏ, lại chạy quá nhanh nên ngã nhào xuống đất theo quán tính.Cánh tay cậu bé chà xát trên nền xi măng, rách một mảng da lớn, máu trào ra ngoài.Lê Hân Dư vội vàng kéo đứa bé lên: “Xin lỗi cháu, do dì không cẩn thận, cháu có sao không?”Thằng bé nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhìn cậu nhóc: “Dì đưa cháu đi khám nhé, được không?”Cậu bé nhìn cô không chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay tát cô một cái.Cô tránh rất nhanh, đứa bé cũng không có bao nhiêu sức, cái tát kia vừa vặn tát trúng cắm cô.Lê Hân Dư vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.Đứa nhỏ đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần nữa, nhất quyết đánh Lê Hân DưDù sao người lớn cũng không thể thật sự so đo với một đứa bé, huống chi cánh tay của đứa bé này lại đang bị rách da, còn chảy máu nữa chứ?.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tuy Lăng Diệu tỏ ra như không có chuyện gì nhưng Lê Hân Dư vẫn nhạy cảm phát hiện anh có chuyện giấu cô.
Nhưng anh chạy đến bệnh viện...!
Có thể có chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ vết thương của Lăng Diệu thật sự nặng hơn, sợ cô lo lắng nên mới không chịu nói?
Lê Hân Dư làm sao cũng không yên tâm.
Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lăng Diệu nhưng dường như ngày nào anh cũng rất bận, sáng nào anh cũng đến công ty rất đúng giờ.
Cô muốn đi cùng thì Lăng Diệu lại nói gần đây anh khá bận, bảo cô đi tìm Lê Ngưng chơi.
Cô để bụng, cố ý đi hỏi thăm trợ lý Lưu nhưng anh ta lại ấp a ấp úng, trả lời mơ hồ không rõ khiến lòng cô không yên, cho nên cô tìm thời gian đi bệnh viện một chuyến.
Cô cố ý hẹn gặp bác sĩ điều trị của Lăng Diệu, hỏi thăm tình trạng của anh như thế nào, liệu có phải bị tổn thương đến nội tạng mà trước đây không phát hiện ra không?
Trước khi có được câu trả lời của bác sĩ, Lê Hân Dư luôn lo lắng, nhưng sau khi có được câu trả lời của bác sĩ rồi thì cô bỗng cảm thấy lạnh lòng.
Bác sĩ nói: “Buổi chiều chủ tịch Lăng không đến tái khám, chúng ta đã hẹn hôm nay tái khám, anh ấy vẫn chưa tới, trợ lý Lưu nói tạm hủy bỏ, có phải Lăng phu nhân đã nhớ lầm không?”
Lòng Lê Hân Dư hơi chùng xuống nhưng vẫn mỉm cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lỡ thời gian của bác sĩ rồi, có lẽ gần đây tôi căng thẳng quá nên quên mất.”
“Không sao, Lăng phu nhân đi thong thả.”
Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, Lê Hân Dư ngơ ngác đi ra ngoài.
Hôm qua không phải Lăng Diệu tới kiểm tra, vậy rốt cuộc anh tới bệnh viện làm gì?
Nhưng chỉ cần cơ thể anh không sao là được.
Đầu óc cô hơi rối loạn.
Lê Hân Dư xuống lầu đi vào vườn hoa nhỏ trong khu điều trị nội trú, một cậu bé không biết từ đâu lao ra ở chỗ khúc cua cầu thang.
Cô hơi mất tập trung, không phản ứng kịp, cho đến khi cậu bé đụng trúng cô, ngã xuống đất thì mới hoàn hồn.
Cậu bé còn nhỏ, lại chạy quá nhanh nên ngã nhào xuống đất theo quán tính.
Cánh tay cậu bé chà xát trên nền xi măng, rách một mảng da lớn, máu trào ra ngoài.
Lê Hân Dư vội vàng kéo đứa bé lên: “Xin lỗi cháu, do dì không cẩn thận, cháu có sao không?”
Thằng bé nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.
Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhìn cậu nhóc: “Dì đưa cháu đi khám nhé, được không?”
Cậu bé nhìn cô không chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay tát cô một cái.
Cô tránh rất nhanh, đứa bé cũng không có bao nhiêu sức, cái tát kia vừa vặn tát trúng cắm cô.
Lê Hân Dư vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.
Đứa nhỏ đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần nữa, nhất quyết đánh Lê Hân Dư
Dù sao người lớn cũng không thể thật sự so đo với một đứa bé, huống chi cánh tay của đứa bé này lại đang bị rách da, còn chảy máu nữa chứ?
.
Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********Tuy Lăng Diệu tỏ ra như không có chuyện gì nhưng Lê Hân Dư vẫn nhạy cảm phát hiện anh có chuyện giấu cô.Nhưng anh chạy đến bệnh viện...!Có thể có chuyện gì chứ?Chẳng lẽ vết thương của Lăng Diệu thật sự nặng hơn, sợ cô lo lắng nên mới không chịu nói?Lê Hân Dư làm sao cũng không yên tâm.Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lăng Diệu nhưng dường như ngày nào anh cũng rất bận, sáng nào anh cũng đến công ty rất đúng giờ.Cô muốn đi cùng thì Lăng Diệu lại nói gần đây anh khá bận, bảo cô đi tìm Lê Ngưng chơi.Cô để bụng, cố ý đi hỏi thăm trợ lý Lưu nhưng anh ta lại ấp a ấp úng, trả lời mơ hồ không rõ khiến lòng cô không yên, cho nên cô tìm thời gian đi bệnh viện một chuyến.Cô cố ý hẹn gặp bác sĩ điều trị của Lăng Diệu, hỏi thăm tình trạng của anh như thế nào, liệu có phải bị tổn thương đến nội tạng mà trước đây không phát hiện ra không?Trước khi có được câu trả lời của bác sĩ, Lê Hân Dư luôn lo lắng, nhưng sau khi có được câu trả lời của bác sĩ rồi thì cô bỗng cảm thấy lạnh lòng.Bác sĩ nói: “Buổi chiều chủ tịch Lăng không đến tái khám, chúng ta đã hẹn hôm nay tái khám, anh ấy vẫn chưa tới, trợ lý Lưu nói tạm hủy bỏ, có phải Lăng phu nhân đã nhớ lầm không?”Lòng Lê Hân Dư hơi chùng xuống nhưng vẫn mỉm cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lỡ thời gian của bác sĩ rồi, có lẽ gần đây tôi căng thẳng quá nên quên mất.”“Không sao, Lăng phu nhân đi thong thả.”Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, Lê Hân Dư ngơ ngác đi ra ngoài.Hôm qua không phải Lăng Diệu tới kiểm tra, vậy rốt cuộc anh tới bệnh viện làm gì?Nhưng chỉ cần cơ thể anh không sao là được.Đầu óc cô hơi rối loạn.Lê Hân Dư xuống lầu đi vào vườn hoa nhỏ trong khu điều trị nội trú, một cậu bé không biết từ đâu lao ra ở chỗ khúc cua cầu thang.Cô hơi mất tập trung, không phản ứng kịp, cho đến khi cậu bé đụng trúng cô, ngã xuống đất thì mới hoàn hồn.Cậu bé còn nhỏ, lại chạy quá nhanh nên ngã nhào xuống đất theo quán tính.Cánh tay cậu bé chà xát trên nền xi măng, rách một mảng da lớn, máu trào ra ngoài.Lê Hân Dư vội vàng kéo đứa bé lên: “Xin lỗi cháu, do dì không cẩn thận, cháu có sao không?”Thằng bé nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhìn cậu nhóc: “Dì đưa cháu đi khám nhé, được không?”Cậu bé nhìn cô không chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay tát cô một cái.Cô tránh rất nhanh, đứa bé cũng không có bao nhiêu sức, cái tát kia vừa vặn tát trúng cắm cô.Lê Hân Dư vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.Đứa nhỏ đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần nữa, nhất quyết đánh Lê Hân DưDù sao người lớn cũng không thể thật sự so đo với một đứa bé, huống chi cánh tay của đứa bé này lại đang bị rách da, còn chảy máu nữa chứ?.