Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 958

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn và người phụ nữ kia nhìn thẳng vào nhau, cô ấy lại hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, không nhịn được khẽ nhíu mày.Không hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy trông Kiều Phương Hạ có vẻ rất quen mắt, dường như trước đó không lâu cô ấy mới gặp cô gái này ở đâu đó rồi, có một loại cảm giác quen thuộc giống y như thật…Kiều Phương Hạ cũng hiểu được ánh mắt của cô ấy, hai người nhìn nhau vài lần, trong đáy mắt cô ấy bỗng hiện lên sự kinh ngạc.Hình như người phụ nữ này là cô gái của Lê Đình Tuấn thì phải? Lúc cô ấy đi tới dự tang lễ của Lệ Anh Vũ đã từng gặp Kiều Phương Hạ.Chỉ là cô ấy còn chưa lên tiếng, Lê Đình Tuấn đã đứng dậy đi tới chỗ các cô, thản nhiên nói: “Hoắc Thanh Phong nhớ cô, từ buổi chiều đã muốn gọi cô qua đây rồi.Vất vả lắm mới tìm được một cái cớ để cô tới đây, sao lại có thể đẩy lên đầu tôi được chứ?”Ánh mắt Thẩm Minh Hân lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn, im lặng vài giây mới “ồ” lên một tiếng.Không khí ở trong này thật sự kỳ lạ đến khó hiểu, nhưng mà hiện tại có vẻ như chỉ có cô ấy là người duy nhất biết rốt cuộc Kiều Phương Hạ là ai.Lê Đình Tuấn mời cô ấy tới cứu vãn tình hình.Thẩm Minh Hân hiểu ra rồi.Dù sao cô ấy cũng là em gái của Thẩm Viên Quân, lại có quan hệ quen thân với Lệ Đình Tuấn hơn một chút, vào lúc này, đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía Lê Đình Tuấn.Chỉ cần nói ít đi một vài câu là được rồi.Cô ấy là phụ nữ, ngồi ở đây đánh bài cùng với bọn họ thì tự nhiên Trạm Khánh Minh sẽ phải biết điều hơn một chút, chắc hẳn sẽ không gây ra hành động gì quáđáng với Kiều Phương Hạ.Chỉ e đây cũng là ước nguyện ban đầu của Lê Đình Tuấn khi gọi cô ấy tới.“Có chơi nữa hay không thế? Ngồi lỳ ở đó làm gì? Không chơi thì tôi đi đấy nhé”.Thẩm Minh Hân rất tức giận, mất kiên nhẫn nói với Hoắc Thanh Phong và một người bạn khác.Hoắc Thanh Phong thật sự nhớ Thẩm Minh Hân, mỉm cười đáp lại: “Chơi”Mấy người bọn họ đều ngồi xuống bàn chơi bài, Thẩm Minh Hân cố ý ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh, Lê Đình Tuấn ngồi phía đối diện anh ta.Kiều Phương Hạ ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh xem bài.Thẩm Minh Hân chạm vào vài quân bài, hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, mỉm cười nói với Trạm Khánh Minh: “Người anh không có xương à mà cứ dựa vào người khác thế?”“Nếu như em là đàn ông thì em sẽ hiểu được thôi, đáng tiếc quá.Trạm Khánh Minh nhếch khóe miệng nhìn quân bài trong tay mình, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối trả lời cô ấy.Trong lúc nói chuyện, bàn tay không chạm vào quân bài của anh ta đột nhiên kéo một tay Kiều Phương Hạ lại gần rồi đặt một nụ hôn lên tay cô.Kiều Phương Hạ không có sự phòng bị trước, chỉ trong chớp mắt Trạm Khánh Minh đã buông tay cô ra, cô theo bản năng nhìn về phía Lê Đình Tuấn ở bên đối diện.Sắc mặt Lệ Đình Tuấn tối sầm, anh cúi mắt nhìn quân bài trên tay mình, cũng không biết là anh có nhìn thấy hay là không.Thẩm Minh Hân không lên tiếng.Lại chạm vào vài quân bài, bất thình lình anh hỏi Hoắc Thanh Phong bên cạnh: “Bình thường anh đều học theo anh ta à? Vừa rồi lúc tôi tới đây vừa hay nhìn thấy có xe đi ra ngoài”“Làm sao mà anh ta dám chứ” Trạm Khánh Minh khinh thường đáp lại: “Cho anh ta mười lá gan cũng chưa chắc đã dám làm.”.

Lệ Đình Tuấn và người phụ nữ kia nhìn thẳng vào nhau, cô ấy lại hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, không nhịn được khẽ nhíu mày.

Không hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy trông Kiều Phương Hạ có vẻ rất quen mắt, dường như trước đó không lâu cô ấy mới gặp cô gái này ở đâu đó rồi, có một loại cảm giác quen thuộc giống y như thật…

Kiều Phương Hạ cũng hiểu được ánh mắt của cô ấy, hai người nhìn nhau vài lần, trong đáy mắt cô ấy bỗng hiện lên sự kinh ngạc.

Hình như người phụ nữ này là cô gái của Lê Đình Tuấn thì phải? Lúc cô ấy đi tới dự tang lễ của Lệ Anh Vũ đã từng gặp Kiều Phương Hạ.

Chỉ là cô ấy còn chưa lên tiếng, Lê Đình Tuấn đã đứng dậy đi tới chỗ các cô, thản nhiên nói: “Hoắc Thanh Phong nhớ cô, từ buổi chiều đã muốn gọi cô qua đây rồi.

Vất vả lắm mới tìm được một cái cớ để cô tới đây, sao lại có thể đẩy lên đầu tôi được chứ?”

Ánh mắt Thẩm Minh Hân lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn, im lặng vài giây mới “ồ” lên một tiếng.

Không khí ở trong này thật sự kỳ lạ đến khó hiểu, nhưng mà hiện tại có vẻ như chỉ có cô ấy là người duy nhất biết rốt cuộc Kiều Phương Hạ là ai.

Lê Đình Tuấn mời cô ấy tới cứu vãn tình hình.

Thẩm Minh Hân hiểu ra rồi.

Dù sao cô ấy cũng là em gái của Thẩm Viên Quân, lại có quan hệ quen thân với Lệ Đình Tuấn hơn một chút, vào lúc này, đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía Lê Đình Tuấn.

Chỉ cần nói ít đi một vài câu là được rồi.

Cô ấy là phụ nữ, ngồi ở đây đánh bài cùng với bọn họ thì tự nhiên Trạm Khánh Minh sẽ phải biết điều hơn một chút, chắc hẳn sẽ không gây ra hành động gì quá

đáng với Kiều Phương Hạ.

Chỉ e đây cũng là ước nguyện ban đầu của Lê Đình Tuấn khi gọi cô ấy tới.

“Có chơi nữa hay không thế? Ngồi lỳ ở đó làm gì? Không chơi thì tôi đi đấy nhé”.

Thẩm Minh Hân rất tức giận, mất kiên nhẫn nói với Hoắc Thanh Phong và một người bạn khác.

Hoắc Thanh Phong thật sự nhớ Thẩm Minh Hân, mỉm cười đáp lại: “Chơi”

Mấy người bọn họ đều ngồi xuống bàn chơi bài, Thẩm Minh Hân cố ý ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh, Lê Đình Tuấn ngồi phía đối diện anh ta.

Kiều Phương Hạ ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh xem bài.

Thẩm Minh Hân chạm vào vài quân bài, hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, mỉm cười nói với Trạm Khánh Minh: “Người anh không có xương à mà cứ dựa vào người khác thế?”

“Nếu như em là đàn ông thì em sẽ hiểu được thôi, đáng tiếc quá.

Trạm Khánh Minh nhếch khóe miệng nhìn quân bài trong tay mình, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối trả lời cô ấy.

Trong lúc nói chuyện, bàn tay không chạm vào quân bài của anh ta đột nhiên kéo một tay Kiều Phương Hạ lại gần rồi đặt một nụ hôn lên tay cô.

Kiều Phương Hạ không có sự phòng bị trước, chỉ trong chớp mắt Trạm Khánh Minh đã buông tay cô ra, cô theo bản năng nhìn về phía Lê Đình Tuấn ở bên đối diện.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn tối sầm, anh cúi mắt nhìn quân bài trên tay mình, cũng không biết là anh có nhìn thấy hay là không.

Thẩm Minh Hân không lên tiếng.

Lại chạm vào vài quân bài, bất thình lình anh hỏi Hoắc Thanh Phong bên cạnh: “Bình thường anh đều học theo anh ta à? Vừa rồi lúc tôi tới đây vừa hay nhìn thấy có xe đi ra ngoài”

“Làm sao mà anh ta dám chứ” Trạm Khánh Minh khinh thường đáp lại: “Cho anh ta mười lá gan cũng chưa chắc đã dám làm.”.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn và người phụ nữ kia nhìn thẳng vào nhau, cô ấy lại hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, không nhịn được khẽ nhíu mày.Không hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy trông Kiều Phương Hạ có vẻ rất quen mắt, dường như trước đó không lâu cô ấy mới gặp cô gái này ở đâu đó rồi, có một loại cảm giác quen thuộc giống y như thật…Kiều Phương Hạ cũng hiểu được ánh mắt của cô ấy, hai người nhìn nhau vài lần, trong đáy mắt cô ấy bỗng hiện lên sự kinh ngạc.Hình như người phụ nữ này là cô gái của Lê Đình Tuấn thì phải? Lúc cô ấy đi tới dự tang lễ của Lệ Anh Vũ đã từng gặp Kiều Phương Hạ.Chỉ là cô ấy còn chưa lên tiếng, Lê Đình Tuấn đã đứng dậy đi tới chỗ các cô, thản nhiên nói: “Hoắc Thanh Phong nhớ cô, từ buổi chiều đã muốn gọi cô qua đây rồi.Vất vả lắm mới tìm được một cái cớ để cô tới đây, sao lại có thể đẩy lên đầu tôi được chứ?”Ánh mắt Thẩm Minh Hân lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn, im lặng vài giây mới “ồ” lên một tiếng.Không khí ở trong này thật sự kỳ lạ đến khó hiểu, nhưng mà hiện tại có vẻ như chỉ có cô ấy là người duy nhất biết rốt cuộc Kiều Phương Hạ là ai.Lê Đình Tuấn mời cô ấy tới cứu vãn tình hình.Thẩm Minh Hân hiểu ra rồi.Dù sao cô ấy cũng là em gái của Thẩm Viên Quân, lại có quan hệ quen thân với Lệ Đình Tuấn hơn một chút, vào lúc này, đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía Lê Đình Tuấn.Chỉ cần nói ít đi một vài câu là được rồi.Cô ấy là phụ nữ, ngồi ở đây đánh bài cùng với bọn họ thì tự nhiên Trạm Khánh Minh sẽ phải biết điều hơn một chút, chắc hẳn sẽ không gây ra hành động gì quáđáng với Kiều Phương Hạ.Chỉ e đây cũng là ước nguyện ban đầu của Lê Đình Tuấn khi gọi cô ấy tới.“Có chơi nữa hay không thế? Ngồi lỳ ở đó làm gì? Không chơi thì tôi đi đấy nhé”.Thẩm Minh Hân rất tức giận, mất kiên nhẫn nói với Hoắc Thanh Phong và một người bạn khác.Hoắc Thanh Phong thật sự nhớ Thẩm Minh Hân, mỉm cười đáp lại: “Chơi”Mấy người bọn họ đều ngồi xuống bàn chơi bài, Thẩm Minh Hân cố ý ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh, Lê Đình Tuấn ngồi phía đối diện anh ta.Kiều Phương Hạ ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh xem bài.Thẩm Minh Hân chạm vào vài quân bài, hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, mỉm cười nói với Trạm Khánh Minh: “Người anh không có xương à mà cứ dựa vào người khác thế?”“Nếu như em là đàn ông thì em sẽ hiểu được thôi, đáng tiếc quá.Trạm Khánh Minh nhếch khóe miệng nhìn quân bài trong tay mình, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối trả lời cô ấy.Trong lúc nói chuyện, bàn tay không chạm vào quân bài của anh ta đột nhiên kéo một tay Kiều Phương Hạ lại gần rồi đặt một nụ hôn lên tay cô.Kiều Phương Hạ không có sự phòng bị trước, chỉ trong chớp mắt Trạm Khánh Minh đã buông tay cô ra, cô theo bản năng nhìn về phía Lê Đình Tuấn ở bên đối diện.Sắc mặt Lệ Đình Tuấn tối sầm, anh cúi mắt nhìn quân bài trên tay mình, cũng không biết là anh có nhìn thấy hay là không.Thẩm Minh Hân không lên tiếng.Lại chạm vào vài quân bài, bất thình lình anh hỏi Hoắc Thanh Phong bên cạnh: “Bình thường anh đều học theo anh ta à? Vừa rồi lúc tôi tới đây vừa hay nhìn thấy có xe đi ra ngoài”“Làm sao mà anh ta dám chứ” Trạm Khánh Minh khinh thường đáp lại: “Cho anh ta mười lá gan cũng chưa chắc đã dám làm.”.

Chương 958