“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 960
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Hứng thú xấu xa của anh thật sự là đòi mạng mà” Thẩm Minh Hân cau mày trả lời: “Sớm biết thế này hôm nay em sẽ không qua đây”“Nếu như em lựa chọn hôn anh thì anh cũng không có ý kiến gì đâu.Dù sao mọi người cũng đều thân quen như vậy cơ mà” Trạm Khánh Minh vui cười, hớn hở đáp lời.Thẩm Minh Hân không nói lời nào cả, lại quăng cho anh ta cái nhìn khinh thường.Trạm Khánh Minh không có một trăm người phụ nữ thì cũng phải có đến tám mươi cô.Nếu như cô ấy hôn Trạm Khánh Minh cũng đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp với tám mươi người phụ nữ kia.Chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện đó thôi là cả người cô ấy đã nổi hết cả da gà lên rồi.Mọi người trên bàn đánh bài không một ai lên tiếng.Chưa qua được vài phút, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lại quay đầu sang Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Cô nhìn xem bài này tôi nên đi thế nào?”Kiều Phương Hạ nhìn quân bài xếp trên bàn, lại nhìn quấn bài trong tay Trạm Khánh Minh.Tuy rằng có thật sự không biết đánh bài như thế nào, nhưng vẫn hiểu sơ sơ một chút ít.Trạm Khánh Minh chỉ cần ăn quân bài Thẩm Minh Hân mới đánh ra kia là sẽ ù ngay, như vậy là thắng rồi.Nếu như cô không để cho Trạm Khánh Minh thắng thì chính là đang hướng về Lệ Đình Tuấn.Nhưng mà vừa rồi Trạm Khánh Minh đã cho cô ra rìa, cô rất vất vả mới nương nhờ Lệ Đình Tuấn giữ lại được, không thể lại chọc giận anh ta nữa.Cô nghĩ ngợi một chút, cầm lấy quân bài mà Thẩm Minh Hân vừa mới đánh, vô cùng cẩn thận hỏi ngược lại anh ta: “Ăn à?”Trạm Khánh Minh đang thử dò xét Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ nói ăn, anh ta không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Cục cưng ngốc nghếch ơi, đây là ù rồi”“Mới có hơi mười mấy phút mà anh đã ù rồi?” Thẩm Minh Hân nghe vậy cả khuôn mặt ngơ ngác, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn lạnh nhạt, lật ngửa các quân bài của mình ra, nhìn về phía Trạm Khánh Minh bên đối diện.“Nói đi, chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng” Khóe miệng Trạm Khánh Minh mang theo ý cười nhìn về phía anh.Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói: “Nói thật lòng.”“Thế này thú vị rồi đấy” Trạm Khánh Minh cân nhắc một chút, lại liếc nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh có yêu vợ của mình không?”Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.Dừng lại vài giây, anh thấp giọng trả lời: “Tôi yêu cô ấy còn hơn chính bản thân mình.”Kiều Phương Hạ đoán được Trạm Khánh Minh sẽ hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng mà cô lại không đoán được Lệ Đình Tuấn sẽ trả lời như vậy.Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.Thật ra Trạm Khánh Minh rất tò mò về cô gái Phó Kiều bên cạnh Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì với anh.Lệ Đình Tuấn chắc chắn rất yêu vợ của mình, nếu không anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy.Nhưng mà anh ta không ngờ rằng thế mà Lệ Đình Tuấn lại ở trước mặt Phó Kiều nói trắng trợn ra như vậy.Anh ta hướng mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.Nhưng mà Kiều Phương Hạ đã nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.“Màn khoe khoang tình cảm này hơi nhức mắt đấy” Hoắc Thanh Phong ngồi một bên đánh giá ba người bọn họ, mỉm cười giảng hòa..
“Hứng thú xấu xa của anh thật sự là đòi mạng mà” Thẩm Minh Hân cau mày trả lời: “Sớm biết thế này hôm nay em sẽ không qua đây”
“Nếu như em lựa chọn hôn anh thì anh cũng không có ý kiến gì đâu.
Dù sao mọi người cũng đều thân quen như vậy cơ mà” Trạm Khánh Minh vui cười, hớn hở đáp lời.
Thẩm Minh Hân không nói lời nào cả, lại quăng cho anh ta cái nhìn khinh thường.
Trạm Khánh Minh không có một trăm người phụ nữ thì cũng phải có đến tám mươi cô.
Nếu như cô ấy hôn Trạm Khánh Minh cũng đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp với tám mươi người phụ nữ kia.
Chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện đó thôi là cả người cô ấy đã nổi hết cả da gà lên rồi.
Mọi người trên bàn đánh bài không một ai lên tiếng.
Chưa qua được vài phút, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lại quay đầu sang Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Cô nhìn xem bài này tôi nên đi thế nào?”
Kiều Phương Hạ nhìn quân bài xếp trên bàn, lại nhìn quấn bài trong tay Trạm Khánh Minh.
Tuy rằng có thật sự không biết đánh bài như thế nào, nhưng vẫn hiểu sơ sơ một chút ít.
Trạm Khánh Minh chỉ cần ăn quân bài Thẩm Minh Hân mới đánh ra kia là sẽ ù ngay, như vậy là thắng rồi.
Nếu như cô không để cho Trạm Khánh Minh thắng thì chính là đang hướng về Lệ Đình Tuấn.
Nhưng mà vừa rồi Trạm Khánh Minh đã cho cô ra rìa, cô rất vất vả mới nương nhờ Lệ Đình Tuấn giữ lại được, không thể lại chọc giận anh ta nữa.
Cô nghĩ ngợi một chút, cầm lấy quân bài mà Thẩm Minh Hân vừa mới đánh, vô cùng cẩn thận hỏi ngược lại anh ta: “Ăn à?”
Trạm Khánh Minh đang thử dò xét Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ nói ăn, anh ta không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Cục cưng ngốc nghếch ơi, đây là ù rồi”
“Mới có hơi mười mấy phút mà anh đã ù rồi?” Thẩm Minh Hân nghe vậy cả khuôn mặt ngơ ngác, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn lạnh nhạt, lật ngửa các quân bài của mình ra, nhìn về phía Trạm Khánh Minh bên đối diện.
“Nói đi, chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng” Khóe miệng Trạm Khánh Minh mang theo ý cười nhìn về phía anh.
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói: “Nói thật lòng.”
“Thế này thú vị rồi đấy” Trạm Khánh Minh cân nhắc một chút, lại liếc nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh có yêu vợ của mình không?”
Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Dừng lại vài giây, anh thấp giọng trả lời: “Tôi yêu cô ấy còn hơn chính bản thân mình.”
Kiều Phương Hạ đoán được Trạm Khánh Minh sẽ hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng mà cô lại không đoán được Lệ Đình Tuấn sẽ trả lời như vậy.
Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.
Thật ra Trạm Khánh Minh rất tò mò về cô gái Phó Kiều bên cạnh Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì với anh.
Lệ Đình Tuấn chắc chắn rất yêu vợ của mình, nếu không anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng thế mà Lệ Đình Tuấn lại ở trước mặt Phó Kiều nói trắng trợn ra như vậy.
Anh ta hướng mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.
Nhưng mà Kiều Phương Hạ đã nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
“Màn khoe khoang tình cảm này hơi nhức mắt đấy” Hoắc Thanh Phong ngồi một bên đánh giá ba người bọn họ, mỉm cười giảng hòa..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Hứng thú xấu xa của anh thật sự là đòi mạng mà” Thẩm Minh Hân cau mày trả lời: “Sớm biết thế này hôm nay em sẽ không qua đây”“Nếu như em lựa chọn hôn anh thì anh cũng không có ý kiến gì đâu.Dù sao mọi người cũng đều thân quen như vậy cơ mà” Trạm Khánh Minh vui cười, hớn hở đáp lời.Thẩm Minh Hân không nói lời nào cả, lại quăng cho anh ta cái nhìn khinh thường.Trạm Khánh Minh không có một trăm người phụ nữ thì cũng phải có đến tám mươi cô.Nếu như cô ấy hôn Trạm Khánh Minh cũng đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp với tám mươi người phụ nữ kia.Chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện đó thôi là cả người cô ấy đã nổi hết cả da gà lên rồi.Mọi người trên bàn đánh bài không một ai lên tiếng.Chưa qua được vài phút, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lại quay đầu sang Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Cô nhìn xem bài này tôi nên đi thế nào?”Kiều Phương Hạ nhìn quân bài xếp trên bàn, lại nhìn quấn bài trong tay Trạm Khánh Minh.Tuy rằng có thật sự không biết đánh bài như thế nào, nhưng vẫn hiểu sơ sơ một chút ít.Trạm Khánh Minh chỉ cần ăn quân bài Thẩm Minh Hân mới đánh ra kia là sẽ ù ngay, như vậy là thắng rồi.Nếu như cô không để cho Trạm Khánh Minh thắng thì chính là đang hướng về Lệ Đình Tuấn.Nhưng mà vừa rồi Trạm Khánh Minh đã cho cô ra rìa, cô rất vất vả mới nương nhờ Lệ Đình Tuấn giữ lại được, không thể lại chọc giận anh ta nữa.Cô nghĩ ngợi một chút, cầm lấy quân bài mà Thẩm Minh Hân vừa mới đánh, vô cùng cẩn thận hỏi ngược lại anh ta: “Ăn à?”Trạm Khánh Minh đang thử dò xét Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ nói ăn, anh ta không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Cục cưng ngốc nghếch ơi, đây là ù rồi”“Mới có hơi mười mấy phút mà anh đã ù rồi?” Thẩm Minh Hân nghe vậy cả khuôn mặt ngơ ngác, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn lạnh nhạt, lật ngửa các quân bài của mình ra, nhìn về phía Trạm Khánh Minh bên đối diện.“Nói đi, chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng” Khóe miệng Trạm Khánh Minh mang theo ý cười nhìn về phía anh.Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói: “Nói thật lòng.”“Thế này thú vị rồi đấy” Trạm Khánh Minh cân nhắc một chút, lại liếc nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh có yêu vợ của mình không?”Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.Dừng lại vài giây, anh thấp giọng trả lời: “Tôi yêu cô ấy còn hơn chính bản thân mình.”Kiều Phương Hạ đoán được Trạm Khánh Minh sẽ hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng mà cô lại không đoán được Lệ Đình Tuấn sẽ trả lời như vậy.Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.Thật ra Trạm Khánh Minh rất tò mò về cô gái Phó Kiều bên cạnh Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì với anh.Lệ Đình Tuấn chắc chắn rất yêu vợ của mình, nếu không anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy.Nhưng mà anh ta không ngờ rằng thế mà Lệ Đình Tuấn lại ở trước mặt Phó Kiều nói trắng trợn ra như vậy.Anh ta hướng mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.Nhưng mà Kiều Phương Hạ đã nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.“Màn khoe khoang tình cảm này hơi nhức mắt đấy” Hoắc Thanh Phong ngồi một bên đánh giá ba người bọn họ, mỉm cười giảng hòa..