Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 962

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Chọn nói thật lòng lại nói dối thì phải chịu phạt đấy” Trạm Khánh Minh không đợi mọi người nghi ngờ Lệ Đình Tuấn, khuôn mặt anh ta đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, lập tức nở nụ cười gọi người giúp việc đang hầu bên cạnh: “A Chiêu, đi xuống hầm ngầm lấy hai chai rượu Brandy XO tới đây.”Hầm rượu ở ngay gần đây, A Chiêu lập tức gọi người mang hai chai rượu đó tới.Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, nhìn Trạm Khánh Minh mở rượu.Rượu Brandy còn có biệt danh uống vào là say, hơn nữa độ mạnh chai 30 của Trạm Khánh Minh này đều trên bốn mươi tám độ, chỉ cần mở một chai thì người có tửu lượng cao đến mấy cũng sẽ say.“Ba ly, quỹ tắc cũ nhé” Trạm Khánh Minh tự mình rót rượu cho anh, để cho A Chiêu đưa đến tận tay cho Lệ Đình Tuấn.Lệ Đình Tuấn cũng không buồn bực, nhẹ nhàng đưa tay bưng một ly pha lê đầy ba bốn trăm ml, liếc mắt vài cái, cũng không phát ra tiếng mà uống cạn trước một ly.Vừa đặt ly rượu xuống, anh lại bình thản nói: “Nếu như mọi người không tin, bây giờ tôi có thể thu xếp một người đi hỏi Vô Nhật Huy.”Thẩm Minh Hân tin chuyện này, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn sang Kiều Phương Hạ.Bởi vì Thẩm Viên Quân đã từng nói với cô ấy một vài chuyện của Lệ Đình Tuấn.“Vậy để tôi gọi cho” Thẩm Minh Hân thu hồi ánh mắt của mình lại, đồng thời mím môi cười nói: “Nếu như Tuấn không nói dối, vậy thì anh Trạm đây phải tự phạt hai ly, trừng phạt gấp đôi”Trạm Khánh Minh không khỏi nhíu chặt lông mày.“Sao nào?” Thẩm Minh Hân lại khích bác anh ta.“Gọi luôn đi.Ai sợ hai ly rượu này chứ?” Trạm Khánh Minh im lặng vài giây, thản nhiên trả lời cô ấy.Dù sao anh ta cũng không tin, làm sao mà Lệ Đình Tuấn có thể chỉ ngủ với một người phụ nữ cơ chứ, ít nhất cũng phải là hai người.Vợ của anh, thêm cả Phó Kiều bên cạnh nữa.Anh ta hơi ngả người ra sau, dựa vào đệm da thật trên lưng ghế, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ đang nói chuyện với Hà Vận về chuyện trang phục trong buổi lên sân khấu đầu tiên.Trạm Khánh Minh và như lơ đãng nhìn điện thoại của cô vài lần.Nhìn thấy cô đang nói chuyện công việc, anh ta lại chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.Kiều Phương Hạ cúi mắt nhìn chằm chằm vào mẩy nhãn hiệu mà Hà Vận đã lựa chọn rồi gửi cho cô, dường như đang tự cân nhắc về chuyện của bản thân mình.Nhưng mà trong lòng cô lại rất rõ ràng, Trạm Khánh Minh chắc chắn phải uống hai ly rượu này rồi.Vô Nhật Huy là người đi guốc trong bụng Lệ Đình Tuấn, mặc dù Lệ Đình Tuấn không hề dặn dò trước với anh ta, nhưng Vô Nhật Huy cũng sẽ biết nên làm thế nào để đối phó với câu hỏi của Lệ Đình Tuấn một cách hoàn hảo.Thẩm Minh Hân thấy không có ai phản đối, lập tức hỏi Lệ Đình Tuấn số điện thoại của Vô Nhật Huy.Cô ấy hắng giọng mấy tiếng rồi gọi vào số của Vô Nhật Huy.Qua khoảng nửa phút mà không thấy Vô Nhật Huy nhấc máy, Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn sang Lệ Đình Tuấn, cất giọng hỏi anh: “Có phải anh ta không nghe điện thoại của người lạ không?”.

“Chọn nói thật lòng lại nói dối thì phải chịu phạt đấy” Trạm Khánh Minh không đợi mọi người nghi ngờ Lệ Đình Tuấn, khuôn mặt anh ta đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, lập tức nở nụ cười gọi người giúp việc đang hầu bên cạnh: “A Chiêu, đi xuống hầm ngầm lấy hai chai rượu Brandy XO tới đây.”

Hầm rượu ở ngay gần đây, A Chiêu lập tức gọi người mang hai chai rượu đó tới.

Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, nhìn Trạm Khánh Minh mở rượu.

Rượu Brandy còn có biệt danh uống vào là say, hơn nữa độ mạnh chai 30 của Trạm Khánh Minh này đều trên bốn mươi tám độ, chỉ cần mở một chai thì người có tửu lượng cao đến mấy cũng sẽ say.

“Ba ly, quỹ tắc cũ nhé” Trạm Khánh Minh tự mình rót rượu cho anh, để cho A Chiêu đưa đến tận tay cho Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn cũng không buồn bực, nhẹ nhàng đưa tay bưng một ly pha lê đầy ba bốn trăm ml, liếc mắt vài cái, cũng không phát ra tiếng mà uống cạn trước một ly.

Vừa đặt ly rượu xuống, anh lại bình thản nói: “Nếu như mọi người không tin, bây giờ tôi có thể thu xếp một người đi hỏi Vô Nhật Huy.”

Thẩm Minh Hân tin chuyện này, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn sang Kiều Phương Hạ.

Bởi vì Thẩm Viên Quân đã từng nói với cô ấy một vài chuyện của Lệ Đình Tuấn.

“Vậy để tôi gọi cho” Thẩm Minh Hân thu hồi ánh mắt của mình lại, đồng thời mím môi cười nói: “Nếu như Tuấn không nói dối, vậy thì anh Trạm đây phải tự phạt hai ly, trừng phạt gấp đôi”

Trạm Khánh Minh không khỏi nhíu chặt lông mày.

“Sao nào?” Thẩm Minh Hân lại khích bác anh ta.

“Gọi luôn đi.

Ai sợ hai ly rượu này chứ?” Trạm Khánh Minh im lặng vài giây, thản nhiên trả lời cô ấy.

Dù sao anh ta cũng không tin, làm sao mà Lệ Đình Tuấn có thể chỉ ngủ với một người phụ nữ cơ chứ, ít nhất cũng phải là hai người.

Vợ của anh, thêm cả Phó Kiều bên cạnh nữa.

Anh ta hơi ngả người ra sau, dựa vào đệm da thật trên lưng ghế, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đang nói chuyện với Hà Vận về chuyện trang phục trong buổi lên sân khấu đầu tiên.

Trạm Khánh Minh và như lơ đãng nhìn điện thoại của cô vài lần.

Nhìn thấy cô đang nói chuyện công việc, anh ta lại chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.

Kiều Phương Hạ cúi mắt nhìn chằm chằm vào mẩy nhãn hiệu mà Hà Vận đã lựa chọn rồi gửi cho cô, dường như đang tự cân nhắc về chuyện của bản thân mình.

Nhưng mà trong lòng cô lại rất rõ ràng, Trạm Khánh Minh chắc chắn phải uống hai ly rượu này rồi.

Vô Nhật Huy là người đi guốc trong bụng Lệ Đình Tuấn, mặc dù Lệ Đình Tuấn không hề dặn dò trước với anh ta, nhưng Vô Nhật Huy cũng sẽ biết nên làm thế nào để đối phó với câu hỏi của Lệ Đình Tuấn một cách hoàn hảo.

Thẩm Minh Hân thấy không có ai phản đối, lập tức hỏi Lệ Đình Tuấn số điện thoại của Vô Nhật Huy.

Cô ấy hắng giọng mấy tiếng rồi gọi vào số của Vô Nhật Huy.

Qua khoảng nửa phút mà không thấy Vô Nhật Huy nhấc máy, Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn sang Lệ Đình Tuấn, cất giọng hỏi anh: “Có phải anh ta không nghe điện thoại của người lạ không?”.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Chọn nói thật lòng lại nói dối thì phải chịu phạt đấy” Trạm Khánh Minh không đợi mọi người nghi ngờ Lệ Đình Tuấn, khuôn mặt anh ta đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, lập tức nở nụ cười gọi người giúp việc đang hầu bên cạnh: “A Chiêu, đi xuống hầm ngầm lấy hai chai rượu Brandy XO tới đây.”Hầm rượu ở ngay gần đây, A Chiêu lập tức gọi người mang hai chai rượu đó tới.Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, nhìn Trạm Khánh Minh mở rượu.Rượu Brandy còn có biệt danh uống vào là say, hơn nữa độ mạnh chai 30 của Trạm Khánh Minh này đều trên bốn mươi tám độ, chỉ cần mở một chai thì người có tửu lượng cao đến mấy cũng sẽ say.“Ba ly, quỹ tắc cũ nhé” Trạm Khánh Minh tự mình rót rượu cho anh, để cho A Chiêu đưa đến tận tay cho Lệ Đình Tuấn.Lệ Đình Tuấn cũng không buồn bực, nhẹ nhàng đưa tay bưng một ly pha lê đầy ba bốn trăm ml, liếc mắt vài cái, cũng không phát ra tiếng mà uống cạn trước một ly.Vừa đặt ly rượu xuống, anh lại bình thản nói: “Nếu như mọi người không tin, bây giờ tôi có thể thu xếp một người đi hỏi Vô Nhật Huy.”Thẩm Minh Hân tin chuyện này, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn sang Kiều Phương Hạ.Bởi vì Thẩm Viên Quân đã từng nói với cô ấy một vài chuyện của Lệ Đình Tuấn.“Vậy để tôi gọi cho” Thẩm Minh Hân thu hồi ánh mắt của mình lại, đồng thời mím môi cười nói: “Nếu như Tuấn không nói dối, vậy thì anh Trạm đây phải tự phạt hai ly, trừng phạt gấp đôi”Trạm Khánh Minh không khỏi nhíu chặt lông mày.“Sao nào?” Thẩm Minh Hân lại khích bác anh ta.“Gọi luôn đi.Ai sợ hai ly rượu này chứ?” Trạm Khánh Minh im lặng vài giây, thản nhiên trả lời cô ấy.Dù sao anh ta cũng không tin, làm sao mà Lệ Đình Tuấn có thể chỉ ngủ với một người phụ nữ cơ chứ, ít nhất cũng phải là hai người.Vợ của anh, thêm cả Phó Kiều bên cạnh nữa.Anh ta hơi ngả người ra sau, dựa vào đệm da thật trên lưng ghế, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ đang nói chuyện với Hà Vận về chuyện trang phục trong buổi lên sân khấu đầu tiên.Trạm Khánh Minh và như lơ đãng nhìn điện thoại của cô vài lần.Nhìn thấy cô đang nói chuyện công việc, anh ta lại chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.Kiều Phương Hạ cúi mắt nhìn chằm chằm vào mẩy nhãn hiệu mà Hà Vận đã lựa chọn rồi gửi cho cô, dường như đang tự cân nhắc về chuyện của bản thân mình.Nhưng mà trong lòng cô lại rất rõ ràng, Trạm Khánh Minh chắc chắn phải uống hai ly rượu này rồi.Vô Nhật Huy là người đi guốc trong bụng Lệ Đình Tuấn, mặc dù Lệ Đình Tuấn không hề dặn dò trước với anh ta, nhưng Vô Nhật Huy cũng sẽ biết nên làm thế nào để đối phó với câu hỏi của Lệ Đình Tuấn một cách hoàn hảo.Thẩm Minh Hân thấy không có ai phản đối, lập tức hỏi Lệ Đình Tuấn số điện thoại của Vô Nhật Huy.Cô ấy hắng giọng mấy tiếng rồi gọi vào số của Vô Nhật Huy.Qua khoảng nửa phút mà không thấy Vô Nhật Huy nhấc máy, Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn sang Lệ Đình Tuấn, cất giọng hỏi anh: “Có phải anh ta không nghe điện thoại của người lạ không?”.

Chương 962