Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 994

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ im lặng liếc nhìn anh một lần nữa, chỉ cảm thấy mặt trời mọc ở đằng tây.Cô cầm cốc nước lên uống hai ngụm nước, đứng dậy nói khéo: “Được rồi, em no rồi, anh đi đi, không thể trì hoãn hành trình của anh được.”Lệ Đình Tuấn giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã gần chín giờ.Thời gian ở bên cạnh Kiều Phương Hạ luôn trôi qua nhanh như vậy, dường như chỉ là một cái chớp mắt.Anh đứng dậy cùng cô và chở cô đến xe Vô Nhật Huy.Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ mở cửa xe đi vào, Lệ Đình Tuấn lại vòng tay qua eo cô, cúi đầu, lưu luyến khẽ v**t v* chóp mũi nhỏ của cô vài cái.“Phải nhớ đến anh.”Nghe lời nói của anh, Kiều Phương Hạ mặt đỏ tại hồng, nhỏ giọng đáp lại: “Vô Nhật Huy còn ở bên cạnh đấy.”Lệ Đình Tuấn liếc nhìn vào bên trong xe.Vô Nhật Huy ngồi ở ghế lái, vẻ mặt như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn sang hướng khác.Lệ Đình Tuấn lại hôn Kiều Phương Hạ mấy cái rồi mới thả cô lên xe.Kiều Phương Hạ ngồi trong xe, cách cửa kính xe, nhìn bóng dáng Lệ Đình Tuấn khuất dần vào màn đêm, phải một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt.Khi thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Vô Nhật Huy đang nhìn cô quagương chiếu hậu, cô xấu hổ cúi đầu lấy điện thoại ra chơi một lúc.Ngày mai sắp bắt đầu công việc, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan mãi mà vẫn không thấy liên lạc với cô.Vài ngày trước, Lệ Đình Tuấn đã xóa Zalo và số điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan.Cô không nhớ số của Đường Nguyên Khiết Đan nên không chủ động liên lạc với cô ấy được.Cô suy nghĩ một lát rồi lên Facebook, tìm tài khoản Facebook của Đường Nguyên Khiết Đan và gửi cho cô ấy một tin nhắn riêng.Vừa chọn gửi đi, hệ thống đã ngay lập tức phản hồi bằng lời nhắc: “Bạn đã bị đối phương chặn và không thể gửi tin nhắn riêng tư”Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào hệ thống nhắc nhở mà ngây ngẩn cả người.Đường Nguyên Khiết Đan, vậy mà lại chặn cô?!Kiều Phương Hạ im lặng một hồi, nhướng mắt nhìn Vô Nhật Huy trên ghế lái, cau mày hỏi: “Vô Nhật Huy, anh có số điện thoại của Khiết Đan không?”“Không.” Vô Nhật Huy trả lời không hề nghĩ ngợi.Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Vô Nhật Huy mấy lần, trong lòng hiểu rằng chắc chắn là Lệ Đình Tuấn đã yêu cầu Đường Nguyên Khiết Đan làm việc này.Cô mím môi nói: “Tôi muốn đến nhà họ Đường.”“Mợ chủ à, đã muộn lắm rồi.Buổi sáng ngày mai cô còn phải đến địa điểm quay trước mười giờ sáng mà” Vô Nhật Huy sốt sắng trả lời: “Có chuyện gì thì ngày mai nói sau đi.”Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, ủ rũ đáp một chữ: “Ừ”Dù sao thì cũng có thể gặp được Đường Nguyên Khiết Đan trong buổi ghi hình ngày mai, đến lúc đó lại hỏi rõ mọi chuyện cũng không muộn.Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ xuất phát từ sớm và đến đảo Châu Sa, nơi ghi hình chương trình lúc chín giờ ba mươi..

Kiều Phương Hạ im lặng liếc nhìn anh một lần nữa, chỉ cảm thấy mặt trời mọc ở đằng tây.

Cô cầm cốc nước lên uống hai ngụm nước, đứng dậy nói khéo: “Được rồi, em no rồi, anh đi đi, không thể trì hoãn hành trình của anh được.

Lệ Đình Tuấn giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã gần chín giờ.

Thời gian ở bên cạnh Kiều Phương Hạ luôn trôi qua nhanh như vậy, dường như chỉ là một cái chớp mắt.

Anh đứng dậy cùng cô và chở cô đến xe Vô Nhật Huy.

Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ mở cửa xe đi vào, Lệ Đình Tuấn lại vòng tay qua eo cô, cúi đầu, lưu luyến khẽ v**t v* chóp mũi nhỏ của cô vài cái.

“Phải nhớ đến anh.

Nghe lời nói của anh, Kiều Phương Hạ mặt đỏ tại hồng, nhỏ giọng đáp lại: “Vô Nhật Huy còn ở bên cạnh đấy.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn vào bên trong xe.

Vô Nhật Huy ngồi ở ghế lái, vẻ mặt như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Lệ Đình Tuấn lại hôn Kiều Phương Hạ mấy cái rồi mới thả cô lên xe.

Kiều Phương Hạ ngồi trong xe, cách cửa kính xe, nhìn bóng dáng Lệ Đình Tuấn khuất dần vào màn đêm, phải một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt.

Khi thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Vô Nhật Huy đang nhìn cô qua

gương chiếu hậu, cô xấu hổ cúi đầu lấy điện thoại ra chơi một lúc.

Ngày mai sắp bắt đầu công việc, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan mãi mà vẫn không thấy liên lạc với cô.

Vài ngày trước, Lệ Đình Tuấn đã xóa Zalo và số điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan.

Cô không nhớ số của Đường Nguyên Khiết Đan nên không chủ động liên lạc với cô ấy được.

Cô suy nghĩ một lát rồi lên Facebook, tìm tài khoản Facebook của Đường Nguyên Khiết Đan và gửi cho cô ấy một tin nhắn riêng.

Vừa chọn gửi đi, hệ thống đã ngay lập tức phản hồi bằng lời nhắc: “Bạn đã bị đối phương chặn và không thể gửi tin nhắn riêng tư”

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào hệ thống nhắc nhở mà ngây ngẩn cả người.

Đường Nguyên Khiết Đan, vậy mà lại chặn cô?!

Kiều Phương Hạ im lặng một hồi, nhướng mắt nhìn Vô Nhật Huy trên ghế lái, cau mày hỏi: “Vô Nhật Huy, anh có số điện thoại của Khiết Đan không?”

“Không.

” Vô Nhật Huy trả lời không hề nghĩ ngợi.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Vô Nhật Huy mấy lần, trong lòng hiểu rằng chắc chắn là Lệ Đình Tuấn đã yêu cầu Đường Nguyên Khiết Đan làm việc này.

Cô mím môi nói: “Tôi muốn đến nhà họ Đường.

“Mợ chủ à, đã muộn lắm rồi.

Buổi sáng ngày mai cô còn phải đến địa điểm quay trước mười giờ sáng mà” Vô Nhật Huy sốt sắng trả lời: “Có chuyện gì thì ngày mai nói sau đi.

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, ủ rũ đáp một chữ: “Ừ”

Dù sao thì cũng có thể gặp được Đường Nguyên Khiết Đan trong buổi ghi hình ngày mai, đến lúc đó lại hỏi rõ mọi chuyện cũng không muộn.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ xuất phát từ sớm và đến đảo Châu Sa, nơi ghi hình chương trình lúc chín giờ ba mươi.

.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ im lặng liếc nhìn anh một lần nữa, chỉ cảm thấy mặt trời mọc ở đằng tây.Cô cầm cốc nước lên uống hai ngụm nước, đứng dậy nói khéo: “Được rồi, em no rồi, anh đi đi, không thể trì hoãn hành trình của anh được.”Lệ Đình Tuấn giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã gần chín giờ.Thời gian ở bên cạnh Kiều Phương Hạ luôn trôi qua nhanh như vậy, dường như chỉ là một cái chớp mắt.Anh đứng dậy cùng cô và chở cô đến xe Vô Nhật Huy.Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ mở cửa xe đi vào, Lệ Đình Tuấn lại vòng tay qua eo cô, cúi đầu, lưu luyến khẽ v**t v* chóp mũi nhỏ của cô vài cái.“Phải nhớ đến anh.”Nghe lời nói của anh, Kiều Phương Hạ mặt đỏ tại hồng, nhỏ giọng đáp lại: “Vô Nhật Huy còn ở bên cạnh đấy.”Lệ Đình Tuấn liếc nhìn vào bên trong xe.Vô Nhật Huy ngồi ở ghế lái, vẻ mặt như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn sang hướng khác.Lệ Đình Tuấn lại hôn Kiều Phương Hạ mấy cái rồi mới thả cô lên xe.Kiều Phương Hạ ngồi trong xe, cách cửa kính xe, nhìn bóng dáng Lệ Đình Tuấn khuất dần vào màn đêm, phải một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt.Khi thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Vô Nhật Huy đang nhìn cô quagương chiếu hậu, cô xấu hổ cúi đầu lấy điện thoại ra chơi một lúc.Ngày mai sắp bắt đầu công việc, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan mãi mà vẫn không thấy liên lạc với cô.Vài ngày trước, Lệ Đình Tuấn đã xóa Zalo và số điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan.Cô không nhớ số của Đường Nguyên Khiết Đan nên không chủ động liên lạc với cô ấy được.Cô suy nghĩ một lát rồi lên Facebook, tìm tài khoản Facebook của Đường Nguyên Khiết Đan và gửi cho cô ấy một tin nhắn riêng.Vừa chọn gửi đi, hệ thống đã ngay lập tức phản hồi bằng lời nhắc: “Bạn đã bị đối phương chặn và không thể gửi tin nhắn riêng tư”Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào hệ thống nhắc nhở mà ngây ngẩn cả người.Đường Nguyên Khiết Đan, vậy mà lại chặn cô?!Kiều Phương Hạ im lặng một hồi, nhướng mắt nhìn Vô Nhật Huy trên ghế lái, cau mày hỏi: “Vô Nhật Huy, anh có số điện thoại của Khiết Đan không?”“Không.” Vô Nhật Huy trả lời không hề nghĩ ngợi.Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Vô Nhật Huy mấy lần, trong lòng hiểu rằng chắc chắn là Lệ Đình Tuấn đã yêu cầu Đường Nguyên Khiết Đan làm việc này.Cô mím môi nói: “Tôi muốn đến nhà họ Đường.”“Mợ chủ à, đã muộn lắm rồi.Buổi sáng ngày mai cô còn phải đến địa điểm quay trước mười giờ sáng mà” Vô Nhật Huy sốt sắng trả lời: “Có chuyện gì thì ngày mai nói sau đi.”Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, ủ rũ đáp một chữ: “Ừ”Dù sao thì cũng có thể gặp được Đường Nguyên Khiết Đan trong buổi ghi hình ngày mai, đến lúc đó lại hỏi rõ mọi chuyện cũng không muộn.Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ xuất phát từ sớm và đến đảo Châu Sa, nơi ghi hình chương trình lúc chín giờ ba mươi..

Chương 994