“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1008
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ căn bản cũng không nhìn thấy người trên xe, nhưng chỉ cần nhìn vào loại hoa hồng này, cô liền biết được người đó rốt cuộc là ai.Louis thứ XIV.Là Trạm Khánh Minh.Cô đứng cách đó vài bước chân, lặng lẽ nhìn mấy bông hoa hồng tím sẫm chất đầy ở ghế trước, hồi lâu sau mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông mang giày tây đang bước ra từ trong xe.“Anh nghe nói em đến đảo Châu Sa để quay chương trình” Trạm Khánh Minh nhẹ nhàng đóng cửa xe, hướng mắt về phía cô rồi nhếch miệng nói.“Chuyện tôi đến đây để quay chương trình thì có liên quan gì đến anh Trạm đây nhỉ?” Kiều Phương Hạ lễ phép hỏi lại.“Mấy ngày trước em vẫn còn ngồi bên cạnh giúp đỡ anh.Chớp mắt đã trở mặt như vậy.Thật khiến người ta đau lòng mà.” Trạm Khánh Minh hơi nhướng mày đáp lại, gương mặt tỏ vẻ đau đớn.Kiều Phương Hạ vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mà đổi diện với anh ta, không nói một lời.Đều là người lớn cả rồi, có lẽ cũng hiểu cái gì nên làm và cái gì không nên làm.Trạm Khánh Minh bỗng nhiên nhận ra người phụ nữ này quả thực rất xứng đối với Lệ Đình Tuấn, ngay cả tác phong làm việc cũng không khác gì nhau.Thật lâu sau, anh ta mới sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng đáp: “Được rồi, không trêu em nữa.”Vừa nói, anh ta vừa ném chiếc chìa khóa xe về phía Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ vững vàng bắt được, hướng mắt sang nhìn anh ta: “?”“Đây là địa bàn của anh.Nếu như em đã đến đây rồi thì không có lý do gì mà anh lại không chăm sóc em chu đáo.Chiếc xe này anh cho em mượn mấy hôm, để tiện đường đi lại.” Trạm Khánh Minh cười nói với cô.Vừa nói, anh ta vừa tiến hai bước đến gần Kiều Phương Hạ, nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt còn mang theo chút mê hoặc: “Còn về thù lao thì, một nụ hôn được chứ?”Trước khi Trạm Khánh Minh chạm được vào một góc áo của Kiều Phương Hạ, cô đã lặng lẽ bước đi, nhàn nhạt đáp: “Tôi nghĩ xe này vẫn nên trả lại cho anh”Nếu như cô không hiểu rõ Trạm Khánh Minh, thì có lẽ đã bị anh ta dụ dỗ rồi, một người phụ nữ bình thường sao có thể chịu được sự tấn công của tên tiểu vương gia này chứ?Đáng tiếc, cô lại không có hứng thú với Trạm Khánh Minh.Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí.“Đừng mà.” Trạm Khánh Minh thấy Kiều Phương Hạ muốn trả lại chìa khóa xe thì lập tức suy sụp, cau mày trầm giọng nói: “Là Đình nhờ anh đưa cho em”Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt anh ta rồi hỏi: “Thật không?”“Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì làm sao anh biết được là em đang ở đây?” Trạm Khánh Minh hùng hổ hỏi.Kiều Phương Hạ im lặng không đáp, thuận tay nhét chìa khóa xe vào túi.Trạm Khánh Minh vẫn đứng đó nhìn Kiều Phương Hạ chằm chằm, cô hơi nhướng mày hỏi lại: “Anh đây còn có chuyện gì sao?”“Chỉ là em lớn lên rất xinh đẹp, khiến anh muốn nhìn nhiều hơn chút.” Trạm Khánh Minh nhìn cô cười nói.Đống đồ ăn trong bụng Kiều Phương Hạ như đang muốn trào ra đến nơi..
Kiều Phương Hạ căn bản cũng không nhìn thấy người trên xe, nhưng chỉ cần nhìn vào loại hoa hồng này, cô liền biết được người đó rốt cuộc là ai.
Louis thứ XIV.
Là Trạm Khánh Minh.
Cô đứng cách đó vài bước chân, lặng lẽ nhìn mấy bông hoa hồng tím sẫm chất đầy ở ghế trước, hồi lâu sau mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông mang giày tây đang bước ra từ trong xe.
“Anh nghe nói em đến đảo Châu Sa để quay chương trình” Trạm Khánh Minh nhẹ nhàng đóng cửa xe, hướng mắt về phía cô rồi nhếch miệng nói.
“Chuyện tôi đến đây để quay chương trình thì có liên quan gì đến anh Trạm đây nhỉ?” Kiều Phương Hạ lễ phép hỏi lại.
“Mấy ngày trước em vẫn còn ngồi bên cạnh giúp đỡ anh.
Chớp mắt đã trở mặt như vậy.
Thật khiến người ta đau lòng mà.” Trạm Khánh Minh hơi nhướng mày đáp lại, gương mặt tỏ vẻ đau đớn.
Kiều Phương Hạ vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mà đổi diện với anh ta, không nói một lời.
Đều là người lớn cả rồi, có lẽ cũng hiểu cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
Trạm Khánh Minh bỗng nhiên nhận ra người phụ nữ này quả thực rất xứng đối với Lệ Đình Tuấn, ngay cả tác phong làm việc cũng không khác gì nhau.
Thật lâu sau, anh ta mới sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng đáp: “Được rồi, không trêu em nữa.”
Vừa nói, anh ta vừa ném chiếc chìa khóa xe về phía Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ vững vàng bắt được, hướng mắt sang nhìn anh ta: “?”
“Đây là địa bàn của anh.
Nếu như em đã đến đây rồi thì không có lý do gì mà anh lại không chăm sóc em chu đáo.
Chiếc xe này anh cho em mượn mấy hôm, để tiện đường đi lại.” Trạm Khánh Minh cười nói với cô.
Vừa nói, anh ta vừa tiến hai bước đến gần Kiều Phương Hạ, nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt còn mang theo chút mê hoặc: “Còn về thù lao thì, một nụ hôn được chứ?”
Trước khi Trạm Khánh Minh chạm được vào một góc áo của Kiều Phương Hạ, cô đã lặng lẽ bước đi, nhàn nhạt đáp: “Tôi nghĩ xe này vẫn nên trả lại cho anh”
Nếu như cô không hiểu rõ Trạm Khánh Minh, thì có lẽ đã bị anh ta dụ dỗ rồi, một người phụ nữ bình thường sao có thể chịu được sự tấn công của tên tiểu vương gia này chứ?
Đáng tiếc, cô lại không có hứng thú với Trạm Khánh Minh.
Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí.
“Đừng mà.” Trạm Khánh Minh thấy Kiều Phương Hạ muốn trả lại chìa khóa xe thì lập tức suy sụp, cau mày trầm giọng nói: “Là Đình nhờ anh đưa cho em”
Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt anh ta rồi hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì làm sao anh biết được là em đang ở đây?” Trạm Khánh Minh hùng hổ hỏi.
Kiều Phương Hạ im lặng không đáp, thuận tay nhét chìa khóa xe vào túi.
Trạm Khánh Minh vẫn đứng đó nhìn Kiều Phương Hạ chằm chằm, cô hơi nhướng mày hỏi lại: “Anh đây còn có chuyện gì sao?”
“Chỉ là em lớn lên rất xinh đẹp, khiến anh muốn nhìn nhiều hơn chút.” Trạm Khánh Minh nhìn cô cười nói.
Đống đồ ăn trong bụng Kiều Phương Hạ như đang muốn trào ra đến nơi..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ căn bản cũng không nhìn thấy người trên xe, nhưng chỉ cần nhìn vào loại hoa hồng này, cô liền biết được người đó rốt cuộc là ai.Louis thứ XIV.Là Trạm Khánh Minh.Cô đứng cách đó vài bước chân, lặng lẽ nhìn mấy bông hoa hồng tím sẫm chất đầy ở ghế trước, hồi lâu sau mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông mang giày tây đang bước ra từ trong xe.“Anh nghe nói em đến đảo Châu Sa để quay chương trình” Trạm Khánh Minh nhẹ nhàng đóng cửa xe, hướng mắt về phía cô rồi nhếch miệng nói.“Chuyện tôi đến đây để quay chương trình thì có liên quan gì đến anh Trạm đây nhỉ?” Kiều Phương Hạ lễ phép hỏi lại.“Mấy ngày trước em vẫn còn ngồi bên cạnh giúp đỡ anh.Chớp mắt đã trở mặt như vậy.Thật khiến người ta đau lòng mà.” Trạm Khánh Minh hơi nhướng mày đáp lại, gương mặt tỏ vẻ đau đớn.Kiều Phương Hạ vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mà đổi diện với anh ta, không nói một lời.Đều là người lớn cả rồi, có lẽ cũng hiểu cái gì nên làm và cái gì không nên làm.Trạm Khánh Minh bỗng nhiên nhận ra người phụ nữ này quả thực rất xứng đối với Lệ Đình Tuấn, ngay cả tác phong làm việc cũng không khác gì nhau.Thật lâu sau, anh ta mới sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng đáp: “Được rồi, không trêu em nữa.”Vừa nói, anh ta vừa ném chiếc chìa khóa xe về phía Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ vững vàng bắt được, hướng mắt sang nhìn anh ta: “?”“Đây là địa bàn của anh.Nếu như em đã đến đây rồi thì không có lý do gì mà anh lại không chăm sóc em chu đáo.Chiếc xe này anh cho em mượn mấy hôm, để tiện đường đi lại.” Trạm Khánh Minh cười nói với cô.Vừa nói, anh ta vừa tiến hai bước đến gần Kiều Phương Hạ, nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt còn mang theo chút mê hoặc: “Còn về thù lao thì, một nụ hôn được chứ?”Trước khi Trạm Khánh Minh chạm được vào một góc áo của Kiều Phương Hạ, cô đã lặng lẽ bước đi, nhàn nhạt đáp: “Tôi nghĩ xe này vẫn nên trả lại cho anh”Nếu như cô không hiểu rõ Trạm Khánh Minh, thì có lẽ đã bị anh ta dụ dỗ rồi, một người phụ nữ bình thường sao có thể chịu được sự tấn công của tên tiểu vương gia này chứ?Đáng tiếc, cô lại không có hứng thú với Trạm Khánh Minh.Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí.“Đừng mà.” Trạm Khánh Minh thấy Kiều Phương Hạ muốn trả lại chìa khóa xe thì lập tức suy sụp, cau mày trầm giọng nói: “Là Đình nhờ anh đưa cho em”Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt anh ta rồi hỏi: “Thật không?”“Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì làm sao anh biết được là em đang ở đây?” Trạm Khánh Minh hùng hổ hỏi.Kiều Phương Hạ im lặng không đáp, thuận tay nhét chìa khóa xe vào túi.Trạm Khánh Minh vẫn đứng đó nhìn Kiều Phương Hạ chằm chằm, cô hơi nhướng mày hỏi lại: “Anh đây còn có chuyện gì sao?”“Chỉ là em lớn lên rất xinh đẹp, khiến anh muốn nhìn nhiều hơn chút.” Trạm Khánh Minh nhìn cô cười nói.Đống đồ ăn trong bụng Kiều Phương Hạ như đang muốn trào ra đến nơi..