“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1044
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Vừa dứt lời, Kỷ Khanh Ngọc liền gắt gao cắn môi giữ cô lại.Kiều Phương Hạ đưa cho cô ta một cái khăn lông, sau đó lấy ra một miếng kem che khuyết điểm trong túi xách, nhúng vào bông phấn rồi thoa từng chút một lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lau sạch nước mắt của Kỷ Khanh Ngọc, che đi nơi vừa rồi bị cô đánh cho đỏ ứng.Cô lùi lại một bước, đảm bảo không nhìn ra bất thường gì, thuận tay ném kem che khuyết điểm trên tay vào thùng rác, thản nhiên nói: “Năm phút sau ra ngoài, tự mình sửa lại lớp trang điểm mắt”Lúc Kiều Phương Hạ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.Hai người Từ Đình Vinh và Ty Hoàng Nam đều giữ im lặng nhìn cô.Thật ra người ngoài cửa vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, dù sao cũng chỉ cách một lớp tường, không phải cách một lớp sắt.Kiều Phương Hạ cũng không sợ bọn họ biết cái gì, cô kéo Kỷ Khanh Ngọc vào nhà vệ sinh đánh cô ta là vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình quay chụp bình thường của chương trình mà thôi.Cô giữ im lặng mở micro của mình, giống như là cái gì cũng chưa từng xảy ra, về chỗ của mình ngồi xuống, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.“Chị, ăn đùi gà.” Ty Hoàng Nam cười cười kẹp một cái đùi gà bỏ vào bát của Kiều Phương Hạ.“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.Không hiểu vô Ty Hoàng Nam rùng mình một cái.Trước đó anh ta còn cảm thấy Kiều Phương Hạ chính là một chị gái nhỏ dịu dàng khéo hiểu lòng người, nhưng giờ phút này anh ta chợt phát hiện mình đã sai.Rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ, có thể đè ép được người đàn ông giống Lệ Đình Tuấn, hiển nhiên là Kiều Phương Hạ không đơn giản.Ăn xong bữa cơm, Kiều Phương Hạ hỗ trợ thu dọn bát đũa, lại làm bộ nói chuyện bình thường với Kỷ Khanh Ngọc.Tất nhiên là thái độ của Kỷ Khanh Ngọc đối với cô có chútchuyển biến, đều là phụ họa cẩn thận từng li từng tí nói chuyện với cô.Hai người đàn ông rửa xong bát đũa trong phòng đi ra, Từ Đình Vinh đưa một ly nước ấm cho Kiều Phương Hạ nói: “Nếu không thoải mái thì về sớm nghỉ ngơi một chút đi?”“Được.” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.“Vậy tôi đưa cô trở về phòng” Từ Đình Vinh dừng lại một chút rồi thấp giọng nói.Kiều Phương Hạ để ly nước trên tay xuống, trước khi ra ngoài còn quay người lưu luyến không rời nói với Ty Hoàng Nam và Kỷ Khanh Ngọc: “Vậy chúng ta cuối tuần gặp.”“Được, cuối tuần gặp.” Mấy người nói lời tạm biệt lẫn nhau.Từ Đình Vinh chậm rãi đi ở phía trước, đưa Kiều Phương Hạ đến cửa phòng của cô.Hai người dừng lại ở cửa ra vào, Từ Đình Vinh quay người, muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào cô vài lần.“Còn có chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta một cái, thấp giọng hỏi..
Vừa dứt lời, Kỷ Khanh Ngọc liền gắt gao cắn môi giữ cô lại.
Kiều Phương Hạ đưa cho cô ta một cái khăn lông, sau đó lấy ra một miếng kem che khuyết điểm trong túi xách, nhúng vào bông phấn rồi thoa từng chút một lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lau sạch nước mắt của Kỷ Khanh Ngọc, che đi nơi vừa rồi bị cô đánh cho đỏ ứng.
Cô lùi lại một bước, đảm bảo không nhìn ra bất thường gì, thuận tay ném kem che khuyết điểm trên tay vào thùng rác, thản nhiên nói: “Năm phút sau ra ngoài, tự mình sửa lại lớp trang điểm mắt”
Lúc Kiều Phương Hạ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người Từ Đình Vinh và Ty Hoàng Nam đều giữ im lặng nhìn cô.
Thật ra người ngoài cửa vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, dù sao cũng chỉ cách một lớp tường, không phải cách một lớp sắt.
Kiều Phương Hạ cũng không sợ bọn họ biết cái gì, cô kéo Kỷ Khanh Ngọc vào nhà vệ sinh đánh cô ta là vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình quay chụp bình thường của chương trình mà thôi.
Cô giữ im lặng mở micro của mình, giống như là cái gì cũng chưa từng xảy ra, về chỗ của mình ngồi xuống, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.
“Chị, ăn đùi gà.” Ty Hoàng Nam cười cười kẹp một cái đùi gà bỏ vào bát của Kiều Phương Hạ.
“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.
Không hiểu vô Ty Hoàng Nam rùng mình một cái.
Trước đó anh ta còn cảm thấy Kiều Phương Hạ chính là một chị gái nhỏ dịu dàng khéo hiểu lòng người, nhưng giờ phút này anh ta chợt phát hiện mình đã sai.
Rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ, có thể đè ép được người đàn ông giống Lệ Đình Tuấn, hiển nhiên là Kiều Phương Hạ không đơn giản.
Ăn xong bữa cơm, Kiều Phương Hạ hỗ trợ thu dọn bát đũa, lại làm bộ nói chuyện bình thường với Kỷ Khanh Ngọc.
Tất nhiên là thái độ của Kỷ Khanh Ngọc đối với cô có chút
chuyển biến, đều là phụ họa cẩn thận từng li từng tí nói chuyện với cô.
Hai người đàn ông rửa xong bát đũa trong phòng đi ra, Từ Đình Vinh đưa một ly nước ấm cho Kiều Phương Hạ nói: “Nếu không thoải mái thì về sớm nghỉ ngơi một chút đi?”
“Được.” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
“Vậy tôi đưa cô trở về phòng” Từ Đình Vinh dừng lại một chút rồi thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ để ly nước trên tay xuống, trước khi ra ngoài còn quay người lưu luyến không rời nói với Ty Hoàng Nam và Kỷ Khanh Ngọc: “Vậy chúng ta cuối tuần gặp.”
“Được, cuối tuần gặp.” Mấy người nói lời tạm biệt lẫn nhau.
Từ Đình Vinh chậm rãi đi ở phía trước, đưa Kiều Phương Hạ đến cửa phòng của cô.
Hai người dừng lại ở cửa ra vào, Từ Đình Vinh quay người, muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào cô vài lần.
“Còn có chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta một cái, thấp giọng hỏi..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Vừa dứt lời, Kỷ Khanh Ngọc liền gắt gao cắn môi giữ cô lại.Kiều Phương Hạ đưa cho cô ta một cái khăn lông, sau đó lấy ra một miếng kem che khuyết điểm trong túi xách, nhúng vào bông phấn rồi thoa từng chút một lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lau sạch nước mắt của Kỷ Khanh Ngọc, che đi nơi vừa rồi bị cô đánh cho đỏ ứng.Cô lùi lại một bước, đảm bảo không nhìn ra bất thường gì, thuận tay ném kem che khuyết điểm trên tay vào thùng rác, thản nhiên nói: “Năm phút sau ra ngoài, tự mình sửa lại lớp trang điểm mắt”Lúc Kiều Phương Hạ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.Hai người Từ Đình Vinh và Ty Hoàng Nam đều giữ im lặng nhìn cô.Thật ra người ngoài cửa vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, dù sao cũng chỉ cách một lớp tường, không phải cách một lớp sắt.Kiều Phương Hạ cũng không sợ bọn họ biết cái gì, cô kéo Kỷ Khanh Ngọc vào nhà vệ sinh đánh cô ta là vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình quay chụp bình thường của chương trình mà thôi.Cô giữ im lặng mở micro của mình, giống như là cái gì cũng chưa từng xảy ra, về chỗ của mình ngồi xuống, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.“Chị, ăn đùi gà.” Ty Hoàng Nam cười cười kẹp một cái đùi gà bỏ vào bát của Kiều Phương Hạ.“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.Không hiểu vô Ty Hoàng Nam rùng mình một cái.Trước đó anh ta còn cảm thấy Kiều Phương Hạ chính là một chị gái nhỏ dịu dàng khéo hiểu lòng người, nhưng giờ phút này anh ta chợt phát hiện mình đã sai.Rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ, có thể đè ép được người đàn ông giống Lệ Đình Tuấn, hiển nhiên là Kiều Phương Hạ không đơn giản.Ăn xong bữa cơm, Kiều Phương Hạ hỗ trợ thu dọn bát đũa, lại làm bộ nói chuyện bình thường với Kỷ Khanh Ngọc.Tất nhiên là thái độ của Kỷ Khanh Ngọc đối với cô có chútchuyển biến, đều là phụ họa cẩn thận từng li từng tí nói chuyện với cô.Hai người đàn ông rửa xong bát đũa trong phòng đi ra, Từ Đình Vinh đưa một ly nước ấm cho Kiều Phương Hạ nói: “Nếu không thoải mái thì về sớm nghỉ ngơi một chút đi?”“Được.” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.“Vậy tôi đưa cô trở về phòng” Từ Đình Vinh dừng lại một chút rồi thấp giọng nói.Kiều Phương Hạ để ly nước trên tay xuống, trước khi ra ngoài còn quay người lưu luyến không rời nói với Ty Hoàng Nam và Kỷ Khanh Ngọc: “Vậy chúng ta cuối tuần gặp.”“Được, cuối tuần gặp.” Mấy người nói lời tạm biệt lẫn nhau.Từ Đình Vinh chậm rãi đi ở phía trước, đưa Kiều Phương Hạ đến cửa phòng của cô.Hai người dừng lại ở cửa ra vào, Từ Đình Vinh quay người, muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào cô vài lần.“Còn có chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta một cái, thấp giọng hỏi..