“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1072
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Tống Thanh Hào lập tức nhướng mày, không nói thêm nữa.Kiều Phương Hạ vừa nghe đến hai chữ “con riêng”, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.Nhưng Tống Thanh Hào đang cười nên cô lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn một câu:“Em có thể đi cùng không?”.ngôn tình hoànLệ Đình Tuấn thấy trong mắt cô mang theo chờ mong, im lặng một lúc trả lời thản nhiên:“Đi tắm, thay quần áo khác, đừng mặc váy.”Kiều Phương Hạ nghe xong những lời này của Lệ Đình Tuấn thì như được đại xá, vội vã xoay người chạy lên tầng, dáng vẻ chỉ sợ Lệ Đình Tuấn bất ngờ đổi ý.Tống Thanh Hào nhìn Kiều Phương Hạ chạy lên tầng, với theo trên một câu: “Nhưng đừng quên mang bài thi đấy, buổi tốibên ngoài cũng phải làm bài tập.”Lệ Đình Tuấn nhíu mày: “Cảm phiền không phải em gái cậu, không cần cậu phải quan tâm.”“Thì tiếc là ba mẹ tôi không sinh cho tôi một đứa em gái.” Tống Thanh Hào cười hì hì nhìn về phía Lệ Đình Tuấn:“Cho nên xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cậu được.“Mấy hôm nữa là có kết quả thi đại học rồi, cậu không lo lắng cho Minh Nguyệt à?” Lệ Đình Tuấn tức giận hỏi ngược lại anh ta.Hai người bọn họ lao tâm khổ trí vì thành tích học tập của Tô Minh Nguyệt, nhất là Tống Thanh Hào, mấy tháng trước chỉ cần có thời gian là anh ta sẽ chạy đến nhà họ Tô tự mình phụ đạo Toán, Lý, Hóa cho Tô Minh Nguyệt.Khoa nghệ thuật chính quy của hai người đại học danh tiếng thành phố Hạ Du có điểm chuẩn rất cao, nếu như Tô Minh Nguyệt thi trượt không vào được hai trường đại học trong tỉnh này, đoán là sẽ chọn ngoài tỉnh.Tống Thanh Hào rất lo việc Tô Minh Nguyệt rời khỏi mình nên cực kỳ quan tâm đến thành thích thi vào đại học của cô ta.Thậm chí còn căng thẳng hơn khi bản thân anh ta kết thúc kỳ thi đại học hai năm trước, trong ngày thi xong đã kéo Lệ Đình Tuấn ra ngoài chơi.Thời điểm Tô Minh Nguyệt thi anh ta căng thẳng đến mức không nuốt nổi cơm, một mực chờ ngoài trường thi của cô ta.Cách thời gian thông báo thành tích thi đại học càng gần, Tống Thanh Hào càng hồi hộp.“Đừng nói nữa.”Tống Thanh Hào thở dài yếu ớt: “Hai ngày hôm nay tôi không ngủ được mấy, cậu xem vành mắt đen xì của tôi này.”“Con gái người ta lại chẳng thèm để ý, mấy hôm trước gặp mặt có hỏi em ấy, em ấy còn chưa từng so đáp án cơ, vốn dĩ không biết có thể được không”.
Tống Thanh Hào lập tức nhướng mày, không nói thêm nữa.
Kiều Phương Hạ vừa nghe đến hai chữ “con riêng”, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
Nhưng Tống Thanh Hào đang cười nên cô lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn một câu:
“Em có thể đi cùng không?”.
ngôn tình hoàn
Lệ Đình Tuấn thấy trong mắt cô mang theo chờ mong, im lặng một lúc trả lời thản nhiên:
“Đi tắm, thay quần áo khác, đừng mặc váy.”
Kiều Phương Hạ nghe xong những lời này của Lệ Đình Tuấn thì như được đại xá, vội vã xoay người chạy lên tầng, dáng vẻ chỉ sợ Lệ Đình Tuấn bất ngờ đổi ý.
Tống Thanh Hào nhìn Kiều Phương Hạ chạy lên tầng, với theo trên một câu: “Nhưng đừng quên mang bài thi đấy, buổi tối
bên ngoài cũng phải làm bài tập.”
Lệ Đình Tuấn nhíu mày: “Cảm phiền không phải em gái cậu, không cần cậu phải quan tâm.”
“Thì tiếc là ba mẹ tôi không sinh cho tôi một đứa em gái.” Tống Thanh Hào cười hì hì nhìn về phía Lệ Đình Tuấn:
“Cho nên xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cậu được.
“Mấy hôm nữa là có kết quả thi đại học rồi, cậu không lo lắng cho Minh Nguyệt à?” Lệ Đình Tuấn tức giận hỏi ngược lại anh ta.
Hai người bọn họ lao tâm khổ trí vì thành tích học tập của Tô Minh Nguyệt, nhất là Tống Thanh Hào, mấy tháng trước chỉ cần có thời gian là anh ta sẽ chạy đến nhà họ Tô tự mình phụ đạo Toán, Lý, Hóa cho Tô Minh Nguyệt.
Khoa nghệ thuật chính quy của hai người đại học danh tiếng thành phố Hạ Du có điểm chuẩn rất cao, nếu như Tô Minh Nguyệt thi trượt không vào được hai trường đại học trong tỉnh này, đoán là sẽ chọn ngoài tỉnh.
Tống Thanh Hào rất lo việc Tô Minh Nguyệt rời khỏi mình nên cực kỳ quan tâm đến thành thích thi vào đại học của cô ta.
Thậm chí còn căng thẳng hơn khi bản thân anh ta kết thúc kỳ thi đại học hai năm trước, trong ngày thi xong đã kéo Lệ Đình Tuấn ra ngoài chơi.
Thời điểm Tô Minh Nguyệt thi anh ta căng thẳng đến mức không nuốt nổi cơm, một mực chờ ngoài trường thi của cô ta.
Cách thời gian thông báo thành tích thi đại học càng gần, Tống Thanh Hào càng hồi hộp.
“Đừng nói nữa.”
Tống Thanh Hào thở dài yếu ớt: “Hai ngày hôm nay tôi không ngủ được mấy, cậu xem vành mắt đen xì của tôi này.”
“Con gái người ta lại chẳng thèm để ý, mấy hôm trước gặp mặt có hỏi em ấy, em ấy còn chưa từng so đáp án cơ, vốn dĩ không biết có thể được không”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Tống Thanh Hào lập tức nhướng mày, không nói thêm nữa.Kiều Phương Hạ vừa nghe đến hai chữ “con riêng”, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.Nhưng Tống Thanh Hào đang cười nên cô lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn một câu:“Em có thể đi cùng không?”.ngôn tình hoànLệ Đình Tuấn thấy trong mắt cô mang theo chờ mong, im lặng một lúc trả lời thản nhiên:“Đi tắm, thay quần áo khác, đừng mặc váy.”Kiều Phương Hạ nghe xong những lời này của Lệ Đình Tuấn thì như được đại xá, vội vã xoay người chạy lên tầng, dáng vẻ chỉ sợ Lệ Đình Tuấn bất ngờ đổi ý.Tống Thanh Hào nhìn Kiều Phương Hạ chạy lên tầng, với theo trên một câu: “Nhưng đừng quên mang bài thi đấy, buổi tốibên ngoài cũng phải làm bài tập.”Lệ Đình Tuấn nhíu mày: “Cảm phiền không phải em gái cậu, không cần cậu phải quan tâm.”“Thì tiếc là ba mẹ tôi không sinh cho tôi một đứa em gái.” Tống Thanh Hào cười hì hì nhìn về phía Lệ Đình Tuấn:“Cho nên xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cậu được.“Mấy hôm nữa là có kết quả thi đại học rồi, cậu không lo lắng cho Minh Nguyệt à?” Lệ Đình Tuấn tức giận hỏi ngược lại anh ta.Hai người bọn họ lao tâm khổ trí vì thành tích học tập của Tô Minh Nguyệt, nhất là Tống Thanh Hào, mấy tháng trước chỉ cần có thời gian là anh ta sẽ chạy đến nhà họ Tô tự mình phụ đạo Toán, Lý, Hóa cho Tô Minh Nguyệt.Khoa nghệ thuật chính quy của hai người đại học danh tiếng thành phố Hạ Du có điểm chuẩn rất cao, nếu như Tô Minh Nguyệt thi trượt không vào được hai trường đại học trong tỉnh này, đoán là sẽ chọn ngoài tỉnh.Tống Thanh Hào rất lo việc Tô Minh Nguyệt rời khỏi mình nên cực kỳ quan tâm đến thành thích thi vào đại học của cô ta.Thậm chí còn căng thẳng hơn khi bản thân anh ta kết thúc kỳ thi đại học hai năm trước, trong ngày thi xong đã kéo Lệ Đình Tuấn ra ngoài chơi.Thời điểm Tô Minh Nguyệt thi anh ta căng thẳng đến mức không nuốt nổi cơm, một mực chờ ngoài trường thi của cô ta.Cách thời gian thông báo thành tích thi đại học càng gần, Tống Thanh Hào càng hồi hộp.“Đừng nói nữa.”Tống Thanh Hào thở dài yếu ớt: “Hai ngày hôm nay tôi không ngủ được mấy, cậu xem vành mắt đen xì của tôi này.”“Con gái người ta lại chẳng thèm để ý, mấy hôm trước gặp mặt có hỏi em ấy, em ấy còn chưa từng so đáp án cơ, vốn dĩ không biết có thể được không”.