“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1104
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy trước đây anh đã làm gì?” Kiều Phương Hạ quay đầu lườm anh ta, hỏi.“Bà cô ơi, cô cũng đâu phải không biết mấy bữa nay tôi cũng ở nước ngoài xem show với bạn gái chứ!” Đường Minh Kỷ nhăn mày nói: “Tôi về nước sớm hơn cô có nửa ngày thôi đấy!”“Anh đích thân tới đón tôi thì bạn gái sẽ không hiểu lầm rồi ghen đấy chứ?” Kiều Phương Hạ vừa nghĩ tới những phóng viên hồi nãy nói mình là đồ chơi của hai cha con nhà họ Đường thì bỗng có hơi buồn nôn, bĩu môi nói với Đường Minh Kỷ.“Tôi nói cô là người phụ nữ của KING.Bạn gái tôi rất hiểu chuyện, cô ấy sẽ không ghen bấy ghen bạ đâu” Đường Minh Kỷ thuận miệng trả lời.Kiều Phương Hạ lại lườm anh ta.Đường Minh Kỷ bấy giờ mới ý thức được là bản thân nói sai bèn tự vả miệng mình, nói: “Rồi, là tôi miệng cho không mọc được ngà voi!”Kiều Phương Hạ lạnh mặt không để ý anh ta nữa.Cô lắp điện thoại xong thì trựctiếp lên Facebook, gõ hai chữ “Phó Kiều” vào khung tìm kiếm.Cũng không ngoài dự đoán của Kiều Phương Hạ, tin tức cô và Ty Hoàng Nam cùng xuất hiện ở sân bay mười mấy phút trước đã bị rất nhiều trang đăng tải.Tốc độ của mấy tay paparazi này cũng nhanh thật.“Vậy anh làm sao biết được tôi sẽ đến vào lúc này?” Kiều Phương Hạ vừa lướt màn hình điện thoại xem những tin tức liên quan đến mình mấy ngày nay, vừa thản nhiên hỏi Đường Minh Kỷ.“Dĩ nhiên là KING có nói tôi biết, chứ không sao mà tôi biết được.Ánh mắt Đường Minh Kỷ nhìn cô cứ như là đang nhìn kẻ ngốc vậy.Động tác trên tay Kiều Phương Hạ khựng lại, “À” một tiếng.“Cố để tôi xem thử xem mặt cô sao rồi!” Đường Minh Kỷ thấy Kiều Phương Hạ không quan tâm mình thì cau mày hỏi ngược lại: “Bộ một ông chủ như tôi không thể sắp xếp thời gian đi làm lại cho cô hay sao?”Kiều Phương Hạ lại đưa điện thoại lên ngang tầm mắt Đường Minh Kỷ, hỏi: “Nhìn ra cái gì không đúng chưa?”Đường Minh Kỷ hơi nhướn mày, nói: “Nhìn ra rồi, này rõ là Lệ Đình Tuấn vì không có được cô nên đang trả thù cô!”Đối với sự nảy số này của não Đường Minh Kỷ, Kiều Phương Hạ cũng cạn lời.“Đây đều là hình năm ngoái rồi, ngoại trừ kẻ b**n th** mỗi ngày sai người theo dõi cô như Lệ Đình Tuấn thì còn có thể là ai chớ? Lần đầu tiên cô đến nhà tôi ăn cơm ấy không phải bị anh ta chặn lại ở cửa sao? Ngoài anh ta ra còn ai trồng khoai đất này?” Đường Minh Kỷ nói tiếp một cách đầy thuyết phục..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy trước đây anh đã làm gì?” Kiều Phương Hạ quay đầu lườm anh ta, hỏi.
“Bà cô ơi, cô cũng đâu phải không biết mấy bữa nay tôi cũng ở nước ngoài xem show với bạn gái chứ!” Đường Minh Kỷ nhăn mày nói: “Tôi về nước sớm hơn cô có nửa ngày thôi đấy!”
“Anh đích thân tới đón tôi thì bạn gái sẽ không hiểu lầm rồi ghen đấy chứ?” Kiều Phương Hạ vừa nghĩ tới những phóng viên hồi nãy nói mình là đồ chơi của hai cha con nhà họ Đường thì bỗng có hơi buồn nôn, bĩu môi nói với Đường Minh Kỷ.
“Tôi nói cô là người phụ nữ của KING.
Bạn gái tôi rất hiểu chuyện, cô ấy sẽ không ghen bấy ghen bạ đâu” Đường Minh Kỷ thuận miệng trả lời.
Kiều Phương Hạ lại lườm anh ta.
Đường Minh Kỷ bấy giờ mới ý thức được là bản thân nói sai bèn tự vả miệng mình, nói: “Rồi, là tôi miệng cho không mọc được ngà voi!”
Kiều Phương Hạ lạnh mặt không để ý anh ta nữa.
Cô lắp điện thoại xong thì trực
tiếp lên Facebook, gõ hai chữ “Phó Kiều” vào khung tìm kiếm.
Cũng không ngoài dự đoán của Kiều Phương Hạ, tin tức cô và Ty Hoàng Nam cùng xuất hiện ở sân bay mười mấy phút trước đã bị rất nhiều trang đăng tải.
Tốc độ của mấy tay paparazi này cũng nhanh thật.
“Vậy anh làm sao biết được tôi sẽ đến vào lúc này?” Kiều Phương Hạ vừa lướt màn hình điện thoại xem những tin tức liên quan đến mình mấy ngày nay, vừa thản nhiên hỏi Đường Minh Kỷ.
“Dĩ nhiên là KING có nói tôi biết, chứ không sao mà tôi biết được.
Ánh mắt Đường Minh Kỷ nhìn cô cứ như là đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Động tác trên tay Kiều Phương Hạ khựng lại, “À” một tiếng.
“Cố để tôi xem thử xem mặt cô sao rồi!” Đường Minh Kỷ thấy Kiều Phương Hạ không quan tâm mình thì cau mày hỏi ngược lại: “Bộ một ông chủ như tôi không thể sắp xếp thời gian đi làm lại cho cô hay sao?”
Kiều Phương Hạ lại đưa điện thoại lên ngang tầm mắt Đường Minh Kỷ, hỏi: “Nhìn ra cái gì không đúng chưa?”
Đường Minh Kỷ hơi nhướn mày, nói: “Nhìn ra rồi, này rõ là Lệ Đình Tuấn vì không có được cô nên đang trả thù cô!”
Đối với sự nảy số này của não Đường Minh Kỷ, Kiều Phương Hạ cũng cạn lời.
“Đây đều là hình năm ngoái rồi, ngoại trừ kẻ b**n th** mỗi ngày sai người theo dõi cô như Lệ Đình Tuấn thì còn có thể là ai chớ? Lần đầu tiên cô đến nhà tôi ăn cơm ấy không phải bị anh ta chặn lại ở cửa sao? Ngoài anh ta ra còn ai trồng khoai đất này?” Đường Minh Kỷ nói tiếp một cách đầy thuyết phục.
.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy trước đây anh đã làm gì?” Kiều Phương Hạ quay đầu lườm anh ta, hỏi.“Bà cô ơi, cô cũng đâu phải không biết mấy bữa nay tôi cũng ở nước ngoài xem show với bạn gái chứ!” Đường Minh Kỷ nhăn mày nói: “Tôi về nước sớm hơn cô có nửa ngày thôi đấy!”“Anh đích thân tới đón tôi thì bạn gái sẽ không hiểu lầm rồi ghen đấy chứ?” Kiều Phương Hạ vừa nghĩ tới những phóng viên hồi nãy nói mình là đồ chơi của hai cha con nhà họ Đường thì bỗng có hơi buồn nôn, bĩu môi nói với Đường Minh Kỷ.“Tôi nói cô là người phụ nữ của KING.Bạn gái tôi rất hiểu chuyện, cô ấy sẽ không ghen bấy ghen bạ đâu” Đường Minh Kỷ thuận miệng trả lời.Kiều Phương Hạ lại lườm anh ta.Đường Minh Kỷ bấy giờ mới ý thức được là bản thân nói sai bèn tự vả miệng mình, nói: “Rồi, là tôi miệng cho không mọc được ngà voi!”Kiều Phương Hạ lạnh mặt không để ý anh ta nữa.Cô lắp điện thoại xong thì trựctiếp lên Facebook, gõ hai chữ “Phó Kiều” vào khung tìm kiếm.Cũng không ngoài dự đoán của Kiều Phương Hạ, tin tức cô và Ty Hoàng Nam cùng xuất hiện ở sân bay mười mấy phút trước đã bị rất nhiều trang đăng tải.Tốc độ của mấy tay paparazi này cũng nhanh thật.“Vậy anh làm sao biết được tôi sẽ đến vào lúc này?” Kiều Phương Hạ vừa lướt màn hình điện thoại xem những tin tức liên quan đến mình mấy ngày nay, vừa thản nhiên hỏi Đường Minh Kỷ.“Dĩ nhiên là KING có nói tôi biết, chứ không sao mà tôi biết được.Ánh mắt Đường Minh Kỷ nhìn cô cứ như là đang nhìn kẻ ngốc vậy.Động tác trên tay Kiều Phương Hạ khựng lại, “À” một tiếng.“Cố để tôi xem thử xem mặt cô sao rồi!” Đường Minh Kỷ thấy Kiều Phương Hạ không quan tâm mình thì cau mày hỏi ngược lại: “Bộ một ông chủ như tôi không thể sắp xếp thời gian đi làm lại cho cô hay sao?”Kiều Phương Hạ lại đưa điện thoại lên ngang tầm mắt Đường Minh Kỷ, hỏi: “Nhìn ra cái gì không đúng chưa?”Đường Minh Kỷ hơi nhướn mày, nói: “Nhìn ra rồi, này rõ là Lệ Đình Tuấn vì không có được cô nên đang trả thù cô!”Đối với sự nảy số này của não Đường Minh Kỷ, Kiều Phương Hạ cũng cạn lời.“Đây đều là hình năm ngoái rồi, ngoại trừ kẻ b**n th** mỗi ngày sai người theo dõi cô như Lệ Đình Tuấn thì còn có thể là ai chớ? Lần đầu tiên cô đến nhà tôi ăn cơm ấy không phải bị anh ta chặn lại ở cửa sao? Ngoài anh ta ra còn ai trồng khoai đất này?” Đường Minh Kỷ nói tiếp một cách đầy thuyết phục..