“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1109
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn đã từng tận mắt chứng kiến Kiều Phương Hạ bị đổ nước lau nhà trộn với nước đá lên người ướt hết từ đầu đến chân mà cô vẫn không hề đỏ hoe mắt một chút nào, chứ đừng nói là khóc.“Có chuyện gì vậy?”Lê Đình Tuấn nhìn cô chằm chằm và hạ giọng hỏi.Kiều Phương Hạ mím chặt miệng, cúi đầu trả lời: “Không có gì.Chỉ là vừa về đến cổng thì phát hiện sau lưng có dán một tờ giấy nên không biết vứt ở đâu thôi.”“Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên em bị dán tờ giấy trên lưng sao?”Lê Đình Tuấn hỏi lại cô.Kiều Phương Hạ lại mím môi chặt hơn.“Đừng ép anh dùng phương pháp của mình để tìm hiểu rõ chuyện này”Lệ Đình Tuấn nhìn nét chữ trên tờ giấy rồi nói: “Người này dám giễu cợt chuyện nhà họ Lệ, chắc em biết rõ hậu quả rồi chứ”.Dứt lời anh liền bước qua Kiều Phương Hạ rồi đi về phía cổng.“Anh” Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đang tức giận, ngay lập tức lo lắng chạy theo sau và nắm lấy tay áo của anh.Lê Đình Tuấn dừng lại, nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ và lạnh lùng nói: “Ở bên ngoài giải thích rõ ràng đi”Anh không muốn bị Lệ Quốc Chiến nghe thấy những chuyện lộn xộn như thế này.Kiều Phương Hạ cong môi, lúc này mới nhỏ giọng đáp lại: “Là… là Yến Mộc Như viết”Bởi vì một người hàng xóm là bạn thanh mai trúc mã của Yên Mộc Như bắt đầu quấy rầy cô thường xuyên trong học kỳ này, thậm chí còn gửi thư tình và quà tặng cho cô nữa.Kiều Phương Hạ đã trả lại tất cả cho cậu ta và cho đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho Yên Mộc Như biết chuyện này.Mặc dù trước đó Yên Mộc Như chính là người đã hại cô bị hất nước lạnh và bẩn lên người, nhưng cô biết Yên Mộc Như bị ép buộc.nên sau đó hai người đã làm hòa với nhau.Tuy rằng mối quan hệ giữa họ không còn tốt đẹp như trước, nhưng cô ta chính là người bạn duy nhất của Kiều Phương Hạ nên cô không muốn mất đi người bạn này.Thật bất ngờ, mấy hôm trước ở phòng thiết bị dụng cụ thể thao, Yên Mộc Như đã nhìn thấy người bạn nam sinh kia tỏ tình với Kiều Phương Hạ.Em có phải là đồ ngốc không?Khi Yên Mộc Như tình cờ nhìn thấy hai người họ thì bên cạnh cô ta còn có thêm mấy người bạn cùng lớp nữa.Những người quen biết với Yên Mộc Như hầu như đều biết rằng Yên Mộc Như thích cậu nam sinh này.Hơn nữa mỗi ngày bọn họ đều ra vào cùng nhau, đi học tan học đều đi cùng nhau, nên mặc dù Yên Mộc Như không nói là thích cậu ta nhưng mọi người có thể nhận ra tâm tình của cô ta.Vì xấu hổ nên lúc đó mọi người đều không nói gì.Khuôn mặt của Yên Mộc Như tái đi, cô ta nhìn Kiều Phương Hạ và người con trai mà cô ta thích, nhưng rồi lại mỉm cười một cách vô tình với họ.Sau đó cô ta tiếp tục kéo mấy người bạn học của mình đi về phía tòa nhà dạy học.Kiều Phương Hạ lập tức đuổi theo giữ chặt Yên Mộc Như và giải thích nhưng Yên Mộc Như chỉ mỉm cười và trả lời: “Cậu ấy tỏ tình với cậu thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng đâu phải mẹ của cậu ấy nên làm sao có thể quản cậu ấy thích ai được chứ?”.
Lệ Đình Tuấn đã từng tận mắt chứng kiến Kiều Phương Hạ bị đổ nước lau nhà trộn với nước đá lên người ướt hết từ đầu đến chân mà cô vẫn không hề đỏ hoe mắt một chút nào, chứ đừng nói là khóc.
“Có chuyện gì vậy?”
Lê Đình Tuấn nhìn cô chằm chằm và hạ giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ mím chặt miệng, cúi đầu trả lời: “Không có gì.
Chỉ là vừa về đến cổng thì phát hiện sau lưng có dán một tờ giấy nên không biết vứt ở đâu thôi.”
“Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên em bị dán tờ giấy trên lưng sao?”
Lê Đình Tuấn hỏi lại cô.
Kiều Phương Hạ lại mím môi chặt hơn.
“Đừng ép anh dùng phương pháp của mình để tìm hiểu rõ chuyện này”
Lệ Đình Tuấn nhìn nét chữ trên tờ giấy rồi nói: “Người này dám giễu cợt chuyện nhà họ Lệ, chắc em biết rõ hậu quả rồi chứ”.
Dứt lời anh liền bước qua Kiều Phương Hạ rồi đi về phía cổng.
“Anh” Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đang tức giận, ngay lập tức lo lắng chạy theo sau và nắm lấy tay áo của anh.
Lê Đình Tuấn dừng lại, nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ và lạnh lùng nói: “Ở bên ngoài giải thích rõ ràng đi”
Anh không muốn bị Lệ Quốc Chiến nghe thấy những chuyện lộn xộn như thế này.
Kiều Phương Hạ cong môi, lúc này mới nhỏ giọng đáp lại: “Là… là Yến Mộc Như viết”
Bởi vì một người hàng xóm là bạn thanh mai trúc mã của Yên Mộc Như bắt đầu quấy rầy cô thường xuyên trong học kỳ này, thậm chí còn gửi thư tình và quà tặng cho cô nữa.
Kiều Phương Hạ đã trả lại tất cả cho cậu ta và cho đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho Yên Mộc Như biết chuyện này.
Mặc dù trước đó Yên Mộc Như chính là người đã hại cô bị hất nước lạnh và bẩn lên người, nhưng cô biết Yên Mộc Như bị ép buộc.
nên sau đó hai người đã làm hòa với nhau.
Tuy rằng mối quan hệ giữa họ không còn tốt đẹp như trước, nhưng cô ta chính là người bạn duy nhất của Kiều Phương Hạ nên cô không muốn mất đi người bạn này.
Thật bất ngờ, mấy hôm trước ở phòng thiết bị dụng cụ thể thao, Yên Mộc Như đã nhìn thấy người bạn nam sinh kia tỏ tình với Kiều Phương Hạ.
Em có phải là đồ ngốc không?
Khi Yên Mộc Như tình cờ nhìn thấy hai người họ thì bên cạnh cô ta còn có thêm mấy người bạn cùng lớp nữa.
Những người quen biết với Yên Mộc Như hầu như đều biết rằng Yên Mộc Như thích cậu nam sinh này.
Hơn nữa mỗi ngày bọn họ đều ra vào cùng nhau, đi học tan học đều đi cùng nhau, nên mặc dù Yên Mộc Như không nói là thích cậu ta nhưng mọi người có thể nhận ra tâm tình của cô ta.
Vì xấu hổ nên lúc đó mọi người đều không nói gì.
Khuôn mặt của Yên Mộc Như tái đi, cô ta nhìn Kiều Phương Hạ và người con trai mà cô ta thích, nhưng rồi lại mỉm cười một cách vô tình với họ.
Sau đó cô ta tiếp tục kéo mấy người bạn học của mình đi về phía tòa nhà dạy học.
Kiều Phương Hạ lập tức đuổi theo giữ chặt Yên Mộc Như và giải thích nhưng Yên Mộc Như chỉ mỉm cười và trả lời: “Cậu ấy tỏ tình với cậu thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng đâu phải mẹ của cậu ấy nên làm sao có thể quản cậu ấy thích ai được chứ?”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lệ Đình Tuấn đã từng tận mắt chứng kiến Kiều Phương Hạ bị đổ nước lau nhà trộn với nước đá lên người ướt hết từ đầu đến chân mà cô vẫn không hề đỏ hoe mắt một chút nào, chứ đừng nói là khóc.“Có chuyện gì vậy?”Lê Đình Tuấn nhìn cô chằm chằm và hạ giọng hỏi.Kiều Phương Hạ mím chặt miệng, cúi đầu trả lời: “Không có gì.Chỉ là vừa về đến cổng thì phát hiện sau lưng có dán một tờ giấy nên không biết vứt ở đâu thôi.”“Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên em bị dán tờ giấy trên lưng sao?”Lê Đình Tuấn hỏi lại cô.Kiều Phương Hạ lại mím môi chặt hơn.“Đừng ép anh dùng phương pháp của mình để tìm hiểu rõ chuyện này”Lệ Đình Tuấn nhìn nét chữ trên tờ giấy rồi nói: “Người này dám giễu cợt chuyện nhà họ Lệ, chắc em biết rõ hậu quả rồi chứ”.Dứt lời anh liền bước qua Kiều Phương Hạ rồi đi về phía cổng.“Anh” Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đang tức giận, ngay lập tức lo lắng chạy theo sau và nắm lấy tay áo của anh.Lê Đình Tuấn dừng lại, nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ và lạnh lùng nói: “Ở bên ngoài giải thích rõ ràng đi”Anh không muốn bị Lệ Quốc Chiến nghe thấy những chuyện lộn xộn như thế này.Kiều Phương Hạ cong môi, lúc này mới nhỏ giọng đáp lại: “Là… là Yến Mộc Như viết”Bởi vì một người hàng xóm là bạn thanh mai trúc mã của Yên Mộc Như bắt đầu quấy rầy cô thường xuyên trong học kỳ này, thậm chí còn gửi thư tình và quà tặng cho cô nữa.Kiều Phương Hạ đã trả lại tất cả cho cậu ta và cho đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho Yên Mộc Như biết chuyện này.Mặc dù trước đó Yên Mộc Như chính là người đã hại cô bị hất nước lạnh và bẩn lên người, nhưng cô biết Yên Mộc Như bị ép buộc.nên sau đó hai người đã làm hòa với nhau.Tuy rằng mối quan hệ giữa họ không còn tốt đẹp như trước, nhưng cô ta chính là người bạn duy nhất của Kiều Phương Hạ nên cô không muốn mất đi người bạn này.Thật bất ngờ, mấy hôm trước ở phòng thiết bị dụng cụ thể thao, Yên Mộc Như đã nhìn thấy người bạn nam sinh kia tỏ tình với Kiều Phương Hạ.Em có phải là đồ ngốc không?Khi Yên Mộc Như tình cờ nhìn thấy hai người họ thì bên cạnh cô ta còn có thêm mấy người bạn cùng lớp nữa.Những người quen biết với Yên Mộc Như hầu như đều biết rằng Yên Mộc Như thích cậu nam sinh này.Hơn nữa mỗi ngày bọn họ đều ra vào cùng nhau, đi học tan học đều đi cùng nhau, nên mặc dù Yên Mộc Như không nói là thích cậu ta nhưng mọi người có thể nhận ra tâm tình của cô ta.Vì xấu hổ nên lúc đó mọi người đều không nói gì.Khuôn mặt của Yên Mộc Như tái đi, cô ta nhìn Kiều Phương Hạ và người con trai mà cô ta thích, nhưng rồi lại mỉm cười một cách vô tình với họ.Sau đó cô ta tiếp tục kéo mấy người bạn học của mình đi về phía tòa nhà dạy học.Kiều Phương Hạ lập tức đuổi theo giữ chặt Yên Mộc Như và giải thích nhưng Yên Mộc Như chỉ mỉm cười và trả lời: “Cậu ấy tỏ tình với cậu thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng đâu phải mẹ của cậu ấy nên làm sao có thể quản cậu ấy thích ai được chứ?”.