Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 1127

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Anh” Tô Minh Nguyệt bị Vô Nhật Huy đáp trả đến nhất thời nghẹn lời.“Anh cái gì mà anh? Tôi sẽ nói lại lần nữa, xuống xe” Vô Nhật Huy không kiên nhẫn nói.Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Minh Nguyệt lại còn còn dám kiêu ngạo như vậy, đúng là điều mà Vô Nhật Huy không thể ngờ tới.Anh ta thật không biết ai đã cho người phụ nữ này lòng tin để khiến cô ta có thể chết mà vẫn không biết hối cải thế này.Tô Minh Nguyệt tức giận cầm lấy túi xách của mình, sau đó lại dữ dằn nói với Vô Nhật Huy: “Anh đi xuống cầm ô cho tôi”.“Thật xin lỗi cô, tôi còn phải đi lấy thức ăn, hôm nay bà chủ sẽ cùng mợ chủ và cậu hai ba người ăn một bữa cơm đoàn viên, đây mới là công việc của tôi” Vô Nhật Huy không vội chậm rãi đáp lại.Dứt lời, anh ta lại liếc mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Tôi là một con chó của nhà họ Lệ, không phải con chó của Tô Minh Nguyệt cô đâu.”Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Vô Nhật Huy nhấc chân bước xuống xe, sắc mặt liên tục thay đổi.Thế nhưng hiện tại kế hoạch của cô ta đã thất bại rồi, cho dù tối ngày hôm nay cô ta có trở mặt với Lệ Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết đi nữa, cô ta cũng còn có đường lui.Cô ta nhất định sẽ khiến Vô Nhật Huy phải hối hận.Sau một lúc lâu, Tô Minh Nguyệt chật vật dầm mưa bước nhanh chạy về phía cổng biệt thự.Ngôn Tình SủngKhi cô ta bước vào, Phó Minh Tuyết nhìn cô ta một cái, liền lập tức yêu cầu dì đi lấy khăn cho cô ta và hỏi: “Sao con lại bị ướt hết rồi?”Tô Minh Nguyệt nhận lấy khăn mặt, miễn cưỡng cười nói với Phó Minh Tuyết: “Trên xe không có ô, bác gái không sao đâu ạ, bác đừng lo lắng”“Bằng không con lên phòng tắm rửa trước đi, còn lâu mới bắt đầu ăn cơm” Phó Minh Tuyết lại nhìn cô ta một cái, rồi đề nghị nói.Tô Minh Nguyệt liếc nhìn qua Lê Đình Tuấn đang lau nước mưa cho Kiều Phương Hạ ở bên cạnh, Lê Đình Tuấn chỉ coi cô ta như người vô hình, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến cô ta.Cô ta trầm mặc mất vài giây, nhu hoà nói với Phó Minh Tuyết: “Vậy được ạ, con đi tắm trước nhé”Dứt lời, cô ta đi lướt qua mấy người họ, bước lên lầu.Phó Minh Tuyết nhìn ra sự lạnh nhạt của Lê Đình Tuấn đối với Tô Minh Nguyệt, thoáng nhìn qua Lê Đình Tuấn một cái, rồi nói: “Đều là con tự mình đồng ý qua đây ăn cơm tối phải không?”Đúng là Lê Đình Tuấn đồng ý đến ăn tối, tuy nhiên anh không đến đây để hòa giải với Tô Minh Nguyệt, mà để tính sổ với Tô Minh Nguyệt.Một lát nữa Phó Minh Tuyết sẽ hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Anh cũng không cãi lại, mà chỉ lãnh đạm gật gật đầu, rồi xoay người đưa chiếc áo khoác ướt đẫm của Kiều Phương Hạ cho dì.Kiều Phương Hạ không biết đêm nay là tới ăn cơm với Phó Minh Tuyết.Lúc cô bước vào nhìn thấy Phó Minh Tuyết, cô mới chợt hiểu ra, nhưng chỉ có thể mặt dày phối hợp với Lệ Đình Tuấn đóng một vở kịch.Trước mặt Phó Minh Tuyết, cô không muốn thể hiện rằng mình đã chia tay với Lê Đình Tuấn, chuyện này vẫn là nên để Lê Đình Tuấn tự mình nói với Phó Minh Tuyết thì hơn.Nhưng cô lại không muốn ở cùng với Lệ Đình Tuấn, sau khi suy nghĩ một lúc, cô thấp giọng nói với Phó Minh Tuyết: “Con giúp bác nhặt rau”.

“Anh” Tô Minh Nguyệt bị Vô Nhật Huy đáp trả đến nhất thời nghẹn lời.

“Anh cái gì mà anh? Tôi sẽ nói lại lần nữa, xuống xe” Vô Nhật Huy không kiên nhẫn nói.

Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Minh Nguyệt lại còn còn dám kiêu ngạo như vậy, đúng là điều mà Vô Nhật Huy không thể ngờ tới.

Anh ta thật không biết ai đã cho người phụ nữ này lòng tin để khiến cô ta có thể chết mà vẫn không biết hối cải thế này.

Tô Minh Nguyệt tức giận cầm lấy túi xách của mình, sau đó lại dữ dằn nói với Vô Nhật Huy: “Anh đi xuống cầm ô cho tôi”.

“Thật xin lỗi cô, tôi còn phải đi lấy thức ăn, hôm nay bà chủ sẽ cùng mợ chủ và cậu hai ba người ăn một bữa cơm đoàn viên, đây mới là công việc của tôi” Vô Nhật Huy không vội chậm rãi đáp lại.

Dứt lời, anh ta lại liếc mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Tôi là một con chó của nhà họ Lệ, không phải con chó của Tô Minh Nguyệt cô đâu.

Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Vô Nhật Huy nhấc chân bước xuống xe, sắc mặt liên tục thay đổi.

Thế nhưng hiện tại kế hoạch của cô ta đã thất bại rồi, cho dù tối ngày hôm nay cô ta có trở mặt với Lệ Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết đi nữa, cô ta cũng còn có đường lui.

Cô ta nhất định sẽ khiến Vô Nhật Huy phải hối hận.

Sau một lúc lâu, Tô Minh Nguyệt chật vật dầm mưa bước nhanh chạy về phía cổng biệt thự.

Ngôn Tình Sủng

Khi cô ta bước vào, Phó Minh Tuyết nhìn cô ta một cái, liền lập tức yêu cầu dì đi lấy khăn cho cô ta và hỏi: “Sao con lại bị ướt hết rồi?”

Tô Minh Nguyệt nhận lấy khăn mặt, miễn cưỡng cười nói với Phó Minh Tuyết: “Trên xe không có ô, bác gái không sao đâu ạ, bác đừng lo lắng”

“Bằng không con lên phòng tắm rửa trước đi, còn lâu mới bắt đầu ăn cơm” Phó Minh Tuyết lại nhìn cô ta một cái, rồi đề nghị nói.

Tô Minh Nguyệt liếc nhìn qua Lê Đình Tuấn đang lau nước mưa cho Kiều Phương Hạ ở bên cạnh, Lê Đình Tuấn chỉ coi cô ta như người vô hình, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến cô ta.

Cô ta trầm mặc mất vài giây, nhu hoà nói với Phó Minh Tuyết: “Vậy được ạ, con đi tắm trước nhé”

Dứt lời, cô ta đi lướt qua mấy người họ, bước lên lầu.

Phó Minh Tuyết nhìn ra sự lạnh nhạt của Lê Đình Tuấn đối với Tô Minh Nguyệt, thoáng nhìn qua Lê Đình Tuấn một cái, rồi nói: “Đều là con tự mình đồng ý qua đây ăn cơm tối phải không?”

Đúng là Lê Đình Tuấn đồng ý đến ăn tối, tuy nhiên anh không đến đây để hòa giải với Tô Minh Nguyệt, mà để tính sổ với Tô Minh Nguyệt.

Một lát nữa Phó Minh Tuyết sẽ hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh cũng không cãi lại, mà chỉ lãnh đạm gật gật đầu, rồi xoay người đưa chiếc áo khoác ướt đẫm của Kiều Phương Hạ cho dì.

Kiều Phương Hạ không biết đêm nay là tới ăn cơm với Phó Minh Tuyết.

Lúc cô bước vào nhìn thấy Phó Minh Tuyết, cô mới chợt hiểu ra, nhưng chỉ có thể mặt dày phối hợp với Lệ Đình Tuấn đóng một vở kịch.

Trước mặt Phó Minh Tuyết, cô không muốn thể hiện rằng mình đã chia tay với Lê Đình Tuấn, chuyện này vẫn là nên để Lê Đình Tuấn tự mình nói với Phó Minh Tuyết thì hơn.

Nhưng cô lại không muốn ở cùng với Lệ Đình Tuấn, sau khi suy nghĩ một lúc, cô thấp giọng nói với Phó Minh Tuyết: “Con giúp bác nhặt rau”.

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Anh” Tô Minh Nguyệt bị Vô Nhật Huy đáp trả đến nhất thời nghẹn lời.“Anh cái gì mà anh? Tôi sẽ nói lại lần nữa, xuống xe” Vô Nhật Huy không kiên nhẫn nói.Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Minh Nguyệt lại còn còn dám kiêu ngạo như vậy, đúng là điều mà Vô Nhật Huy không thể ngờ tới.Anh ta thật không biết ai đã cho người phụ nữ này lòng tin để khiến cô ta có thể chết mà vẫn không biết hối cải thế này.Tô Minh Nguyệt tức giận cầm lấy túi xách của mình, sau đó lại dữ dằn nói với Vô Nhật Huy: “Anh đi xuống cầm ô cho tôi”.“Thật xin lỗi cô, tôi còn phải đi lấy thức ăn, hôm nay bà chủ sẽ cùng mợ chủ và cậu hai ba người ăn một bữa cơm đoàn viên, đây mới là công việc của tôi” Vô Nhật Huy không vội chậm rãi đáp lại.Dứt lời, anh ta lại liếc mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Tôi là một con chó của nhà họ Lệ, không phải con chó của Tô Minh Nguyệt cô đâu.”Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Vô Nhật Huy nhấc chân bước xuống xe, sắc mặt liên tục thay đổi.Thế nhưng hiện tại kế hoạch của cô ta đã thất bại rồi, cho dù tối ngày hôm nay cô ta có trở mặt với Lệ Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết đi nữa, cô ta cũng còn có đường lui.Cô ta nhất định sẽ khiến Vô Nhật Huy phải hối hận.Sau một lúc lâu, Tô Minh Nguyệt chật vật dầm mưa bước nhanh chạy về phía cổng biệt thự.Ngôn Tình SủngKhi cô ta bước vào, Phó Minh Tuyết nhìn cô ta một cái, liền lập tức yêu cầu dì đi lấy khăn cho cô ta và hỏi: “Sao con lại bị ướt hết rồi?”Tô Minh Nguyệt nhận lấy khăn mặt, miễn cưỡng cười nói với Phó Minh Tuyết: “Trên xe không có ô, bác gái không sao đâu ạ, bác đừng lo lắng”“Bằng không con lên phòng tắm rửa trước đi, còn lâu mới bắt đầu ăn cơm” Phó Minh Tuyết lại nhìn cô ta một cái, rồi đề nghị nói.Tô Minh Nguyệt liếc nhìn qua Lê Đình Tuấn đang lau nước mưa cho Kiều Phương Hạ ở bên cạnh, Lê Đình Tuấn chỉ coi cô ta như người vô hình, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến cô ta.Cô ta trầm mặc mất vài giây, nhu hoà nói với Phó Minh Tuyết: “Vậy được ạ, con đi tắm trước nhé”Dứt lời, cô ta đi lướt qua mấy người họ, bước lên lầu.Phó Minh Tuyết nhìn ra sự lạnh nhạt của Lê Đình Tuấn đối với Tô Minh Nguyệt, thoáng nhìn qua Lê Đình Tuấn một cái, rồi nói: “Đều là con tự mình đồng ý qua đây ăn cơm tối phải không?”Đúng là Lê Đình Tuấn đồng ý đến ăn tối, tuy nhiên anh không đến đây để hòa giải với Tô Minh Nguyệt, mà để tính sổ với Tô Minh Nguyệt.Một lát nữa Phó Minh Tuyết sẽ hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Anh cũng không cãi lại, mà chỉ lãnh đạm gật gật đầu, rồi xoay người đưa chiếc áo khoác ướt đẫm của Kiều Phương Hạ cho dì.Kiều Phương Hạ không biết đêm nay là tới ăn cơm với Phó Minh Tuyết.Lúc cô bước vào nhìn thấy Phó Minh Tuyết, cô mới chợt hiểu ra, nhưng chỉ có thể mặt dày phối hợp với Lệ Đình Tuấn đóng một vở kịch.Trước mặt Phó Minh Tuyết, cô không muốn thể hiện rằng mình đã chia tay với Lê Đình Tuấn, chuyện này vẫn là nên để Lê Đình Tuấn tự mình nói với Phó Minh Tuyết thì hơn.Nhưng cô lại không muốn ở cùng với Lệ Đình Tuấn, sau khi suy nghĩ một lúc, cô thấp giọng nói với Phó Minh Tuyết: “Con giúp bác nhặt rau”.

Chương 1127