“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1146
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ liên lạc với sự thúc tổ, hẹn khi nào hai người rảnh ra gặp mặt” Kiều Phương Hạ dừng lại một lúc, rồi nói.Lệ Đình Tuấn không tỏ ra ý kiến gì, chỉ cười cười không lên tiếng.Kỳ thật Phó Nhiên và bác sĩ điều trị riêng của anh đều khuyến nghị anh nên hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng năm nay.Tình trạng não của anh có chút nghiêm trọng, e rằng vị bác sĩ thiên tài này cũng không có biện pháp chữa khỏi tình trạng của anh.Nhưng anh không muốn Kiều Phương Hạ phải lo lắng quá nhiều về mình, nên cũng không định nói ra.Những người bên cạnh anh, ngoại trừ Vô Nhật Huy, không có người thứ haibiết được tình hình của anh.Một lúc lâu sau, anh vươn tay kéo lấy chăn bông đắp cho Kiều Phương Hạ và thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi.”Kiều Phương Hạ quả thật đã có chút buồn ngủ, sự chênh lệch giờ giấc khiến đầu cô choáng váng, cô nằm trên gối, nhìn anh mặc áo choàng tắm và nhỏ giọng hỏi: “Thế còn anh?”Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này trông giống như một chú mèo con nghe lời, khiến trái tim anh tan chảy cả đi.“Em đi ngủ trước đi, ngoan nào.Anh còn có chút chuyện phải làm” Lệ Đình Tuấn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi thấp giọng nói.Lệ Đình Tuấn sợ rằng nếu mình ngủ chung giường với Kiều Phương Hạ, anh sẽ không thể kiểm soát được mình, lại muốn đụng đến Kiều Phương Hạ một lần nữa.Tuy nhiên, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, vì vậy anh phải đợi đến khi cô ngủ say trước rồi mới ngủ sau.“Vừa rồi anh còn nói rằng công việc để ngày mai nói sao?” Kiều Phương Hạ buồn ngủ đến mức gần như không thể mở mắt được, hỏi anh như thể đang lẩm bẩm vậy.“Không phải chuyện công việc, sau khi xử lý xong xuôi anh sẽ đi ngủ ngay” Lệ Đình Tuấn ngồi ở đầu giường, ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành có vài câu.Đó là về kẻ đứng đằng sau muốn giết Kiều Phương Hạ và gần đây đã có một số manh mối về Tô Minh Nguyệt.Lệ Đình Tuấn đã có một số manh mối, đúng lúc vào tối nay anh không bận lắm, nên đi thu xếp một chút.Anh cần phải nhanh chóng tìm thấy người này càng sớm càng tốt.Nếu không, ngày nào mà sự an toàn cá nhân của anh và Kiều Phương Hạ không được đảm bảo, thì anh đều sẽ không thể nào an tâm sống được.Đặc biệt là Kiều Phương Hạ, những người cô tiếp xúc quá phức tạp và nguy hiểm hơn hoàn cảnh của anh.Anh không muốn tình huống của lần trước tái diễn lần nữa.Kiều Phương Hạ nằm trong chăn bông, nhìn anh cầm theo điện thoại di động và máy tính chuẩn bị bước ra ngoài, trong cơn lờ mờ, cô bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.“Đúng rồi, có một chuyện em quên không nói với anh” Cô tỉnh táo hơn một chút, liền lập tức gọi Lê Đình Tuấn lại.“Hử?” Lê Đình Tuấn quay đầu lại nhìn cô.Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút và trả lời: “Khi em ở nước Thanh Sơn khôi phục lại dữ liệu đã bị những người đó phá hủy của Quân Diệt, em đã tìm thấy một chút manh mối.Em nhìn thấy mỗi lần Quân Diệt liên lạc với kẻ muốn giết chúng ta trước đó đều xưng hô với anh ta là Tống”.Tống?Lệ Đình Tuấn lập tức sững người nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ đang nằm ở trên giường..
“Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ liên lạc với sự thúc tổ, hẹn khi nào hai người rảnh ra gặp mặt” Kiều Phương Hạ dừng lại một lúc, rồi nói.
Lệ Đình Tuấn không tỏ ra ý kiến gì, chỉ cười cười không lên tiếng.
Kỳ thật Phó Nhiên và bác sĩ điều trị riêng của anh đều khuyến nghị anh nên hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng năm nay.
Tình trạng não của anh có chút nghiêm trọng, e rằng vị bác sĩ thiên tài này cũng không có biện pháp chữa khỏi tình trạng của anh.
Nhưng anh không muốn Kiều Phương Hạ phải lo lắng quá nhiều về mình, nên cũng không định nói ra.
Những người bên cạnh anh, ngoại trừ Vô Nhật Huy, không có người thứ hai
biết được tình hình của anh.
Một lúc lâu sau, anh vươn tay kéo lấy chăn bông đắp cho Kiều Phương Hạ và thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi.”
Kiều Phương Hạ quả thật đã có chút buồn ngủ, sự chênh lệch giờ giấc khiến đầu cô choáng váng, cô nằm trên gối, nhìn anh mặc áo choàng tắm và nhỏ giọng hỏi: “Thế còn anh?”
Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này trông giống như một chú mèo con nghe lời, khiến trái tim anh tan chảy cả đi.
“Em đi ngủ trước đi, ngoan nào.
Anh còn có chút chuyện phải làm” Lệ Đình Tuấn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi thấp giọng nói.
Lệ Đình Tuấn sợ rằng nếu mình ngủ chung giường với Kiều Phương Hạ, anh sẽ không thể kiểm soát được mình, lại muốn đụng đến Kiều Phương Hạ một lần nữa.
Tuy nhiên, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, vì vậy anh phải đợi đến khi cô ngủ say trước rồi mới ngủ sau.
“Vừa rồi anh còn nói rằng công việc để ngày mai nói sao?” Kiều Phương Hạ buồn ngủ đến mức gần như không thể mở mắt được, hỏi anh như thể đang lẩm bẩm vậy.
“Không phải chuyện công việc, sau khi xử lý xong xuôi anh sẽ đi ngủ ngay” Lệ Đình Tuấn ngồi ở đầu giường, ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành có vài câu.
Đó là về kẻ đứng đằng sau muốn giết Kiều Phương Hạ và gần đây đã có một số manh mối về Tô Minh Nguyệt.
Lệ Đình Tuấn đã có một số manh mối, đúng lúc vào tối nay anh không bận lắm, nên đi thu xếp một chút.
Anh cần phải nhanh chóng tìm thấy người này càng sớm càng tốt.
Nếu không, ngày nào mà sự an toàn cá nhân của anh và Kiều Phương Hạ không được đảm bảo, thì anh đều sẽ không thể nào an tâm sống được.
Đặc biệt là Kiều Phương Hạ, những người cô tiếp xúc quá phức tạp và nguy hiểm hơn hoàn cảnh của anh.
Anh không muốn tình huống của lần trước tái diễn lần nữa.
Kiều Phương Hạ nằm trong chăn bông, nhìn anh cầm theo điện thoại di động và máy tính chuẩn bị bước ra ngoài, trong cơn lờ mờ, cô bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, có một chuyện em quên không nói với anh” Cô tỉnh táo hơn một chút, liền lập tức gọi Lê Đình Tuấn lại.
“Hử?” Lê Đình Tuấn quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút và trả lời: “Khi em ở nước Thanh Sơn khôi phục lại dữ liệu đã bị những người đó phá hủy của Quân Diệt, em đã tìm thấy một chút manh mối.
Em nhìn thấy mỗi lần Quân Diệt liên lạc với kẻ muốn giết chúng ta trước đó đều xưng hô với anh ta là Tống”.
Tống?
Lệ Đình Tuấn lập tức sững người nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ đang nằm ở trên giường..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ liên lạc với sự thúc tổ, hẹn khi nào hai người rảnh ra gặp mặt” Kiều Phương Hạ dừng lại một lúc, rồi nói.Lệ Đình Tuấn không tỏ ra ý kiến gì, chỉ cười cười không lên tiếng.Kỳ thật Phó Nhiên và bác sĩ điều trị riêng của anh đều khuyến nghị anh nên hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng năm nay.Tình trạng não của anh có chút nghiêm trọng, e rằng vị bác sĩ thiên tài này cũng không có biện pháp chữa khỏi tình trạng của anh.Nhưng anh không muốn Kiều Phương Hạ phải lo lắng quá nhiều về mình, nên cũng không định nói ra.Những người bên cạnh anh, ngoại trừ Vô Nhật Huy, không có người thứ haibiết được tình hình của anh.Một lúc lâu sau, anh vươn tay kéo lấy chăn bông đắp cho Kiều Phương Hạ và thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi.”Kiều Phương Hạ quả thật đã có chút buồn ngủ, sự chênh lệch giờ giấc khiến đầu cô choáng váng, cô nằm trên gối, nhìn anh mặc áo choàng tắm và nhỏ giọng hỏi: “Thế còn anh?”Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này trông giống như một chú mèo con nghe lời, khiến trái tim anh tan chảy cả đi.“Em đi ngủ trước đi, ngoan nào.Anh còn có chút chuyện phải làm” Lệ Đình Tuấn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi thấp giọng nói.Lệ Đình Tuấn sợ rằng nếu mình ngủ chung giường với Kiều Phương Hạ, anh sẽ không thể kiểm soát được mình, lại muốn đụng đến Kiều Phương Hạ một lần nữa.Tuy nhiên, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, vì vậy anh phải đợi đến khi cô ngủ say trước rồi mới ngủ sau.“Vừa rồi anh còn nói rằng công việc để ngày mai nói sao?” Kiều Phương Hạ buồn ngủ đến mức gần như không thể mở mắt được, hỏi anh như thể đang lẩm bẩm vậy.“Không phải chuyện công việc, sau khi xử lý xong xuôi anh sẽ đi ngủ ngay” Lệ Đình Tuấn ngồi ở đầu giường, ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành có vài câu.Đó là về kẻ đứng đằng sau muốn giết Kiều Phương Hạ và gần đây đã có một số manh mối về Tô Minh Nguyệt.Lệ Đình Tuấn đã có một số manh mối, đúng lúc vào tối nay anh không bận lắm, nên đi thu xếp một chút.Anh cần phải nhanh chóng tìm thấy người này càng sớm càng tốt.Nếu không, ngày nào mà sự an toàn cá nhân của anh và Kiều Phương Hạ không được đảm bảo, thì anh đều sẽ không thể nào an tâm sống được.Đặc biệt là Kiều Phương Hạ, những người cô tiếp xúc quá phức tạp và nguy hiểm hơn hoàn cảnh của anh.Anh không muốn tình huống của lần trước tái diễn lần nữa.Kiều Phương Hạ nằm trong chăn bông, nhìn anh cầm theo điện thoại di động và máy tính chuẩn bị bước ra ngoài, trong cơn lờ mờ, cô bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.“Đúng rồi, có một chuyện em quên không nói với anh” Cô tỉnh táo hơn một chút, liền lập tức gọi Lê Đình Tuấn lại.“Hử?” Lê Đình Tuấn quay đầu lại nhìn cô.Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút và trả lời: “Khi em ở nước Thanh Sơn khôi phục lại dữ liệu đã bị những người đó phá hủy của Quân Diệt, em đã tìm thấy một chút manh mối.Em nhìn thấy mỗi lần Quân Diệt liên lạc với kẻ muốn giết chúng ta trước đó đều xưng hô với anh ta là Tống”.Tống?Lệ Đình Tuấn lập tức sững người nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ đang nằm ở trên giường..