“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 1159
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy cọ nhẹ vào phía eo anh ta.Vô Nhật Huy chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như vậy, cả người cứng ngắc như một tảng đá.“Nếu tôi chết, liệu anh có cảm thấy đau lòng không?” Thẩm Minh Hân vừa có người vào cơ thể ấm nóng và cứng rắn của anh ta vừa khàn giọng rầu rĩ hỏi.Vô Nhật Huy trầm mặc vài giây, nói: “Đừng nói bậy, cô còn trẻ, đừng tùy tiện nói chuyện không có khả năng này”Thẩm Minh Hân nhìn bộ dạng căng thẳng của anh ta mà chớp chớp mắt, nhịnkhông được phụt cười một tiếng.Đúng là vừa rồi cô ấy cảm thấy có chút đau ngực, nhưng đó chỉ là vì lạnh quá mà thôi, không phải vì bệnh tim tái phát, hơn nữa thái độ vừa rồi của Vô Nhật Huy quả thật đã khiến cô ấy đau lòng.Nhưng chung quy thành phần diễn kịch chiếm nhiều hơn một chút.“Tôi không còn nhỏ nữa” Cô ấy thoáng khựng lại nói với anh ta.Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Minh Hân lại thấp giọng bổ sung một câu: “Chỗ nào của tôi cũng lớn cả đấy.”Vô Nhật Huy sững người.Anh ta biết Thẩm Minh Hân nói chuyện rất thẳng, nhưng anh ta lại không ngờ rằng cô ấy lại nói những lời này trước mặt mình như vậy.Anh ta chợt vô thức dời tầm mắt xuống phía dưới, sau đó mặt lại có chút nóng lên, còn bắt gặp phải ánh mắt của Thẩm Minh Hân.“Anh đang nhìn đi đâu vậy?” Thẩm Minh Hân nhìn chằm chằm vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.“Tôi…không phải..” Vô Nhật Huy có chút ảo não, anh ta cũng chỉ là hành động một cách vô thức, thật sự không phải muốn nhìn vào chỗ nào đó của cô ấy.“Anh nhìn kỹ chưa?” Thẩm Minh Hân nhẹ giọng hỏi anh ta, khóe miệng còn mang theo ý cười.“Nếu anh vẫn chưa nhìn rõ.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Minh Hân đã nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của anh ta, trực tiếp dán vào ngực mình.Đáy mắt Vô Nhật Huy càng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền lập tức thu tay về.Thẩm Minh Hân lại dùng sức giữ lấy mu bàn tay của anh ta, đồng thời hai tay cô ấy ấn chặt lấy tay phải của anh ta, không cho anh ta có cơ hội rút lại.Vô Nhật Huy chỉ cảm thấy cả người mình đã hồn bay phách lạc, tim đập nhanh, từng cử động nhẹ trong không gian nhỏ hẹp trong xe đều có thể nghe thấy rõ ràng, anh ta còn nghe thấy được tiếng tim mình đang đập mạnh.Trong lòng bàn tay là nhịp tim của Thẩm Minh Hân.Bề ngoài cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, đập liên hồi một cách mất kiểm soát trong lòng bàn tay anh ta..
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy cọ nhẹ vào phía eo anh ta.
Vô Nhật Huy chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như vậy, cả người cứng ngắc như một tảng đá.
“Nếu tôi chết, liệu anh có cảm thấy đau lòng không?” Thẩm Minh Hân vừa có người vào cơ thể ấm nóng và cứng rắn của anh ta vừa khàn giọng rầu rĩ hỏi.
Vô Nhật Huy trầm mặc vài giây, nói: “Đừng nói bậy, cô còn trẻ, đừng tùy tiện nói chuyện không có khả năng này”
Thẩm Minh Hân nhìn bộ dạng căng thẳng của anh ta mà chớp chớp mắt, nhịn
không được phụt cười một tiếng.
Đúng là vừa rồi cô ấy cảm thấy có chút đau ngực, nhưng đó chỉ là vì lạnh quá mà thôi, không phải vì bệnh tim tái phát, hơn nữa thái độ vừa rồi của Vô Nhật Huy quả thật đã khiến cô ấy đau lòng.
Nhưng chung quy thành phần diễn kịch chiếm nhiều hơn một chút.
“Tôi không còn nhỏ nữa” Cô ấy thoáng khựng lại nói với anh ta.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Minh Hân lại thấp giọng bổ sung một câu: “Chỗ nào của tôi cũng lớn cả đấy.
”
Vô Nhật Huy sững người.
Anh ta biết Thẩm Minh Hân nói chuyện rất thẳng, nhưng anh ta lại không ngờ rằng cô ấy lại nói những lời này trước mặt mình như vậy.
Anh ta chợt vô thức dời tầm mắt xuống phía dưới, sau đó mặt lại có chút nóng lên, còn bắt gặp phải ánh mắt của Thẩm Minh Hân.
“Anh đang nhìn đi đâu vậy?” Thẩm Minh Hân nhìn chằm chằm vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi…không phải.
.
” Vô Nhật Huy có chút ảo não, anh ta cũng chỉ là hành động một cách vô thức, thật sự không phải muốn nhìn vào chỗ nào đó của cô ấy.
“Anh nhìn kỹ chưa?” Thẩm Minh Hân nhẹ giọng hỏi anh ta, khóe miệng còn mang theo ý cười.
“Nếu anh vẫn chưa nhìn rõ.
” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Minh Hân đã nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của anh ta, trực tiếp dán vào ngực mình.
Đáy mắt Vô Nhật Huy càng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền lập tức thu tay về.
Thẩm Minh Hân lại dùng sức giữ lấy mu bàn tay của anh ta, đồng thời hai tay cô ấy ấn chặt lấy tay phải của anh ta, không cho anh ta có cơ hội rút lại.
Vô Nhật Huy chỉ cảm thấy cả người mình đã hồn bay phách lạc, tim đập nhanh, từng cử động nhẹ trong không gian nhỏ hẹp trong xe đều có thể nghe thấy rõ ràng, anh ta còn nghe thấy được tiếng tim mình đang đập mạnh.
Trong lòng bàn tay là nhịp tim của Thẩm Minh Hân.
Bề ngoài cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, đập liên hồi một cách mất kiểm soát trong lòng bàn tay anh ta.
.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy cọ nhẹ vào phía eo anh ta.Vô Nhật Huy chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như vậy, cả người cứng ngắc như một tảng đá.“Nếu tôi chết, liệu anh có cảm thấy đau lòng không?” Thẩm Minh Hân vừa có người vào cơ thể ấm nóng và cứng rắn của anh ta vừa khàn giọng rầu rĩ hỏi.Vô Nhật Huy trầm mặc vài giây, nói: “Đừng nói bậy, cô còn trẻ, đừng tùy tiện nói chuyện không có khả năng này”Thẩm Minh Hân nhìn bộ dạng căng thẳng của anh ta mà chớp chớp mắt, nhịnkhông được phụt cười một tiếng.Đúng là vừa rồi cô ấy cảm thấy có chút đau ngực, nhưng đó chỉ là vì lạnh quá mà thôi, không phải vì bệnh tim tái phát, hơn nữa thái độ vừa rồi của Vô Nhật Huy quả thật đã khiến cô ấy đau lòng.Nhưng chung quy thành phần diễn kịch chiếm nhiều hơn một chút.“Tôi không còn nhỏ nữa” Cô ấy thoáng khựng lại nói với anh ta.Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Minh Hân lại thấp giọng bổ sung một câu: “Chỗ nào của tôi cũng lớn cả đấy.”Vô Nhật Huy sững người.Anh ta biết Thẩm Minh Hân nói chuyện rất thẳng, nhưng anh ta lại không ngờ rằng cô ấy lại nói những lời này trước mặt mình như vậy.Anh ta chợt vô thức dời tầm mắt xuống phía dưới, sau đó mặt lại có chút nóng lên, còn bắt gặp phải ánh mắt của Thẩm Minh Hân.“Anh đang nhìn đi đâu vậy?” Thẩm Minh Hân nhìn chằm chằm vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.“Tôi…không phải..” Vô Nhật Huy có chút ảo não, anh ta cũng chỉ là hành động một cách vô thức, thật sự không phải muốn nhìn vào chỗ nào đó của cô ấy.“Anh nhìn kỹ chưa?” Thẩm Minh Hân nhẹ giọng hỏi anh ta, khóe miệng còn mang theo ý cười.“Nếu anh vẫn chưa nhìn rõ.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Minh Hân đã nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của anh ta, trực tiếp dán vào ngực mình.Đáy mắt Vô Nhật Huy càng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền lập tức thu tay về.Thẩm Minh Hân lại dùng sức giữ lấy mu bàn tay của anh ta, đồng thời hai tay cô ấy ấn chặt lấy tay phải của anh ta, không cho anh ta có cơ hội rút lại.Vô Nhật Huy chỉ cảm thấy cả người mình đã hồn bay phách lạc, tim đập nhanh, từng cử động nhẹ trong không gian nhỏ hẹp trong xe đều có thể nghe thấy rõ ràng, anh ta còn nghe thấy được tiếng tim mình đang đập mạnh.Trong lòng bàn tay là nhịp tim của Thẩm Minh Hân.Bề ngoài cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, đập liên hồi một cách mất kiểm soát trong lòng bàn tay anh ta..