Trong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về. ”Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong…
Chương 51: Tôi Đã Quấy Rầy Hai Người Rồi
Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: AutumnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về. ”Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong… “Biết rồi, tối nay em sẽ về.Hơn nữa,dù muốn ở nhà anh cũng phải về thudọn đồ đạc, không thể ngày nào cũngmặc đồ ngủ của anh được”“Nói cũng đúng, vậy anh tới đónem, đưa em tới chỗ chú ba nhé?”“Đừng, chúng ta không tiện đườngđâu, em đi tàu về với đồng nghiệp làđược rồi”Du Ánh Tuyết không cho Kiều MinhĐức tới đón nên anh ta cũng không cốgắng nài nỉ nữa.Sau khi tan làm, Du Ánh Tuyết lấyđiện thoại di động nhìn qua một lúc,sau đó bắt tàu điện ngầm trở về biệtthự.Dì Lý vừa ngạc nhiên vừa vui mừngkhi thấy Du Ánh Tuyết trở về.“Cô Ánh Tuyết, sao cô lại về rồi?”“Tôi quay lại lấy một vài thứ” Cônhìn quanh dò xét một lượt rồi hỏi:“Chú ba… vẫn chưa về sao?”Khi rời bệnh viện, cô đã cố ý hỏiqua và được biết hôm nay anh sẽ xuấtviện.“Cậu chủ nói sẽ về trễ một chút,nhưng nếu biết cô trở về, chắc chắncậu ấy sẽ rất vui”“..Ô” Du Ánh Tuyết gật đầu nhưngcũng không nói thêm lời nào.Sau khitắm rửa, ăn tối xong, cô tùy tiện lên lầuthu dọn vài thứ rồi đem xuống lầu.Màn đêm tĩnh mịch đã buông xuống.Cô đợi ở đại sảnh liên tục đi tới đilui, nhìn ra ngoài thăm dò mấy lầnnhưng đều không nghe thấy tiếng xe.Anh mới xuất viện đã bận rộn đếnkhuya như vậy, thân thể thật sự có thểchịu được sao?Cô thở dài một hơi, ôm gối ngồi lùidựa vào ghế sô pha.“Cô Ánh Tuyết, đã muộn rồi, mọingười đều đã ngủ, sao cô không đinghỉ ngơi?”Người giúp việc đến khuyên nhủ cô.Đồng hồ đã điểm hơn mười mộtgiờ, ngay cả người giúp việc cũng đã đingủ hết.Du Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Tôi chờmột lát, cô đi ngủ trước đi”“Nhưng cậu chủ vẫn chưa trở về…”“Không sao, cô đi ngủ đi, có tôi đây rồi.Người giúp việc nhịn không đượcngáp một cái, gật đầu nói: “Vậy tôi đinghỉ ngơi trước, cô Ánh Tuyết, ngủngon”Người giúp việc đi ngủ, để lại DuÁnh Tuyết một mình trong căn biệt thự†o lớn.Ánh đèn quá chói lọi khiến cả cănbiệt thự càng thêm trống trải.Trướcđây Kiều Phong Khang hiếm khi trở lạiđây, cả ngôi nhà đều là lãnh địa của cô,gần như là thiên đường của riêng cô,nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy trốngtrải vào lúc đó.Cô không thể hiểu rốt cuộc bảnthân mình làm sao vậy.Cô đứng dậy, chạm vào tường, lầnlượt tắt đèn, chỉ còn lại một ngọn đèntường mờ ảo.Cứ như thế này, cảmgiác trống trải mới biến mất.Cô tắt tivi rồi lặng lẽ thu mình trênghế sô pha, tiếp tục chờ đợi.Tối nay anh có quay lại không? Độtnhiên cô không chắc chắn lắm…Tô Hoàng Quyên đã chăm sóc choanh, chẳng lẽ… đêm nay, anh đã đi đếngặp cô ta sao?Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghếsô pha suy nghĩ lung tung, cô trở mìnhôm chặt cái gối vào trong lòng ngực.Hình như ngực như bị ai đó bóp chặt.Ở bên kia.Kiều Phong Khang uống hơi nhiềunên anh đã tìm lý do để đi ra ngoàitrước.Tô Hoàng Quyên lập tức chạy lạiđỡ anh khi thấy anh lảo đảo đi ra, đaulòng nói: “Anh còn chưa hồi phục hẳn,sao lại uống nhiều như vậy?”Anh nheo mắt nhìn cô ta thật lâumới nhìn rõ được.Sau đó anh giậtmạnh chiếc cà vạt đang quấn quanhcổ, khàn giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”“Em biết tối nay anh có buổi xãgiao, chỉ là sợ anh uống quá nhiều chonên em đã gọi cho Nghiêm Danh Sơnđể hỏi.Quả nhiên là anh uống rấtnhiều, để em đưa anh về trước”“Không cần, tự tôi có thể đi được”Kiều Phong Khang đẩy Tô HoàngQuyên ra, từ chối lòng tốt của cô ta.Anh dựa vào vách tường, chật vậtđi từng bước về phía trước.Rõ ràng là đã say, nhưng sao tráitim vẫn tỉnh táo như vậy?Hơn nữa…Lại tỉnh táo một cách bất thường.Có chua xót, có đau đớn, còn cónghĩ tới một người…Đặc biệt là càng nghĩ tới lại càngđau đớn hơn.Tô Hoàng Quyên khó chịu khi nhìnbộ dạng say xỉn của anh, cô ta chưabao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật nàycủa anh cả.Người đàn ông luôn cao cao tạithượng, không chê vào đâu được, giờphút này lại suy sụp vì một con nhócnhư vậy…Trong lòng cô ta bỗng dâng lênmột niềm thù hận cộng với sự ghen tị.Cô ta hít một hơi thật sâu, bước lênđôi giày cao gót và lon ton chạy theo.Không biết đã qua bao lâu, khi DuÁnh Tuyết cuộn mình trên ghế sô phachuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có tiếngđộng ở cửa.“Phong Khang, anh cẩn thận mộtchút… để em lấy giày cho anh”Đó là giọng của Tô Hoàng Quyên,rất dịu dàng và nhẹ nhàng.Du Ánh Tuyết lập tức tỉnh ngủ, côkhông đứng dậy mà ôm chặt cái gốihơn và thu mình vào bóng tối sâu hơn.Tối nay, có vẻ như cô đã quay lạikhông đúng lúc rồi.Kiều Phong Khang thay giày, TôHoàng Quyên cởi đôi giày cao gót vàbước trên mặt đất.“c** q**n áo trước đi, em dìu anh lên lầu”Tô Hoàng Quyên giúp Kiều PhongKhang c** q**n áo trên người anh.Anh nhìn cô ta chằm chằm với đôimắt mơ hồ, nhiệt độ xung quanh càngngày càng nóng.Đột nhiên anh đưa tayra choàng qua eo cô ta, với một chútcố gắng, anh đã ôm cô ta vào lòng.Rất gần, gần đến mức hơi thở củaanh bao bọc hết cơ thể của cô ta.Trong lòng Tô Hoàng Quyên mừngrỡ như điên, run rẩy nhìn người đàn ôngmà mình mê đắm này, cô ta không thểtin được mà cất tiếng gọi: “PhongKhang…”“Đêm nay, tôi không cho cô đi.”Đôi mắt anh rực cháy, và một tiad*c v*ng mãnh liệt bùng lên.Cả người Tô Hoàng Quyên như sắpbị bỏng, hai tay ôm lấy cổ anh trìu mến:“Được, tối nay em sẽ không đi…”Đây là khoảnh khắc cô ta đã chờđợi trong nhiều năm…Ở một góc sô pha, Du Ánh Tuyếtcắn chặt góc gối.“Như vậy mới ngoan.”Anh khàn khàn thở ra một hơi, hailòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt TôHoàng Quyên, trong mắt hiện lên mộttia đau lòng: “Nói cho tôi biết, cô vẫnrất ngoan… Thật ra, cô không hề ngủvới cậu ta đúng không? Nhất định là côđang cố tình chọc giận tôi thôi đúngkhông?”..” Lời nói này khiến cơ thể TôHoàng Quyên đột nhiên run lên, giốngnhư bị một gáo nước lạnh dội xuống.Vừa rồi còn vui mừng bao nhiêu thìlúc này trái tim lại lạnh lẽo, đau đớn,không cam lòng bấy nhiêu.Anh ấy thực sự coi mình là Du ÁnhTuyết sao?“Phong Khang, anh say rồi.”Cô ta gạt tay anh ra.“Tôi say, nhưng tôi vẫn phát điên vìghen đấy” Kiều Phong Khang đè cô tavào tường, trong đôi mắt sâu thẳmhiện lên tia lửa giận và ghen tị, có thểthiêu đốt người ta thành tro tàn: “Côkhông biết tôi yêu cô đến nhường nào,không biết tôi quan tâm đến cô như thếnào đúng không? Nếu sớm biết cô cóthể dễ dàng lên giường với người khácnhư vậy thì tôi đã sớm lên giường vớicô rồi! Tôi thật điên rô và ngu ngốc nênmới cẩn thận từng chút như vậy, vì tôisợ cô bị đau, sợ cô bị tổn thương, tôiđiên rồi nên mới có thể chờ cô như thế”Hốc mắt của Tô Hoàng Quyên lậptức đỏ lên.Những lời yêu thương này nên là gì đây?Nhưng những lời này đẹp làm sao,sắc bén làm sao vào lúc này lại nhưmột nhát dao cứa vào tim cô ta.Cô ta vừa khóc vừa đẩy anh ra:“Anh tỉnh lại đi!”Như trút được nỗi đau đè nén bấylâu nay trong lồng ngực, Kiều PhongKhang mạnh mẽ cắn lên môi cô ta một cái.Không thể chịu nổi nữa, anh dùngmột lòng bàn tay to chà xát v**t v*khắp người cô ta.Người đàn ông này chính là câythuốc phiện.Biết rằng trước mặt cóvách núi, rơi xuống sẽ vỡ tan từngmảnh, biết là vô cùng đau đớn, nhưnglại cứ đắm chìm không thể thoát rađược.Tô Hoàng Quyên không muốnđẩy anh ra, cô ta hừ một tiếng rồi chủđộng móc chân mình quanh eo ngườiđàn ông.Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghếsô pha chặt hơn.Một góc gối đã ướtđẫm vì vết cắn của cô.Bên tai cô là tiếng thổ lộ tình cảmcủa một người đàn ông, một nam nữquấn quýt nhau mãnh liệt.Cô nhắm chặt hai mắt, hàng lôngmi run rẩy kịch liệt.Lông ngực đaunhức, ngay cả vành mắt và đầu mũicũng đều đau nhức.Cô rất muốn khóc,cô hối hận, lẽ ra đêm nay cô không nêntrở về, không nên ở chỗ này.Đúng lúc này, hai bóng ngườivướng víu ngã vào sô pha khi Du ÁnhTuyết đang miên man suy nghĩ.Cô hoảng sợ co rúm người lại.Ngay sau đó là tiếng hô to của TôHoàng Quyên: “Ai? Ai ở đây?”Cuộc mây mưa bị gián đoạn, đôinam nữ lập tức tách ra.Du Ánh Tuyết hy vọng mình có thểtàng hình vào lúc này, để họ không nhìnthấy mình, và để bản thân… không nhìnthấy họ…Nhưng mà cô không có năng lựcnhư vậy.Cô ôm gối chật vật ngồi thẳng dậy,ánh mắt lấp lánh rơi vào trên cơ thể haingười đang mặc quần áo xộc xệch,sau đó nhanh chóng rời đi, hai tay cônắm chặt: “Tôi… tôi không phải muốnquấy rầy các người đâu”“Du Ánh Tuyết?”Hàng lông mày của Tô HoàngQuyên khẽ nhếch lên.“Sao cô lại…” Kiều Phong Khangngạc nhiên, mọi động tác của anh đềuđóng băng ngay tại chỗ.Anh nhìn Du Ánh Tuyết với ánh mắtkhông thể tin được, cảm giác say xỉnđã tan biến hơn phân nửa.Chết tiệt, anh thật sự đã coi TôiHoàng Quyên là cô.Suýt nữa thì … Suýt chút nữa đãgây ra một sai lầm lớn rồi.Với một tiếng thầm chửi rủa, anhkhó chịu buông Tô Hoàng Quyên ra,xoay người ngồi xuống ghế sô pha.Xấu hổ, nhất thời không có chỗnào trốn.Anh điên rồi, điên rồi nên mới coicơ thể của người phụ nữ khác là của cô.Thật lâu sau, trong không khí chỉcòn lại sự bức bối, ngột ngạt.Du ÁnhTuyết ôm gối ngồi đó, không biết phảilàm sao.“Xin lỗi” Cuối cùng, Kiều PhongKhang lên tiếng trước.Giọng nói ngại ngùng xen lẫn vớiđủ loại cảm giác phức tạp.Tô Hoàng Quyên cảm thấy đaunhói trong tim.Cô ta biết rằng lời xin lỗinày là nói với mình.“Người nên nói xin lỗi là tôi.Tôikhông nên quay lại.Các người cứ tiếptục đi, tôi lên lầu là được rồi” Du ÁnhTuyết nghĩ rằng lời xin lỗi đó là đangnói với cô, vì thế cô nói xong thì đứngdậy, cúi đầu cất bước.“Cô ngồi xuống!”Kiều Phong Khang nghiêm nghị hét lên.Trong không gian tĩnh mịch, âmthanh đó thật chấn động lòng người.Câu nói “các người cứ tiếp tục” cónghĩa là gì?Hốc mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe,không biết là vì anh rống lên như thế,hay là… vì lý do khác.“Tôi tiễn cô ra ngoài”Kiều Phong Khang không dám nhìncô, chỉ nói chuyện với Tô Hoàng Quyên,so với thái độ cáu kỉnh vừa rồi, lúc nàyanh đã dịu dàng hơn rất nhiều.Đôi mắt Du Ánh Tuyết trở nên căngthẳng hơn, cắn chặt môi dưới.Tô Hoàng Quyên hít thở sâu và cốbình tĩnh lại cảm xúc của mình.Tóc taibù xù được vén ra sau tai, cô ta đứngdậy nói: “Được.”Dưới ánh đèn mờ ảo, Du Ánh Tuyếtngơ ngác nhìn đôi bóng dáng bước ra cưa.Là chính cô đã làm phiền họ, đêmnay cô thực sự không nên trở lại.Một lát sau.Để tránh những chuyện như vậyxảy ra một lần nữa, có phải cô thật sựkhông nên sống ở đây nữa không?Cô đặt gối xuống, cố kìm nén nỗibuồn trong lòng.Cô liếc nhìn đốnghành lý trong góc, bước tới và nắmchắc tay cầm.Vốn dĩ chỉ muốn ở lại bên chỗ KiềuMinh Đức thêm vài ngày, nhưng bâygiờ… có phải cô nên đổi ý định không?Kiều Phong Khang tiễn Tô HoàngQuyên đi, hít một hơi thật sâu, xoa dịucảm xúc và quay lại.Vừa quay lại, anh đã thấy Du ÁnhTuyết đang đứng trước mặt với hành lýcủa mình.Hàng lông mày thanh cao bỗngnhíu chặt lại.“Như thế nào? Trong khoảng thờigian này còn chưa bồi dưỡng đủ tìnhcảm với Minh Đức sao, còn định dọnvề sống chung với nó nữa à?”Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt lạnhlùng và ngôn ngữ giêu cợt cất lên thậtthâm độc.“Không liên quan gì đến Minh Đức.Chỉ là…” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng thởdài, cố gắng bỏ qua trái tim đang nặngtrĩu không giải thích được: “Tôi nghĩ tôisống ở đây không thích hợp lắm”.
“Biết rồi, tối nay em sẽ về.
Hơn nữa,
dù muốn ở nhà anh cũng phải về thu
dọn đồ đạc, không thể ngày nào cũng
mặc đồ ngủ của anh được”
“Nói cũng đúng, vậy anh tới đón
em, đưa em tới chỗ chú ba nhé?”
“Đừng, chúng ta không tiện đường
đâu, em đi tàu về với đồng nghiệp là
được rồi”
Du Ánh Tuyết không cho Kiều Minh
Đức tới đón nên anh ta cũng không cố
gắng nài nỉ nữa.
Sau khi tan làm, Du Ánh Tuyết lấy
điện thoại di động nhìn qua một lúc,
sau đó bắt tàu điện ngầm trở về biệt
thự.
Dì Lý vừa ngạc nhiên vừa vui mừng
khi thấy Du Ánh Tuyết trở về.
“Cô Ánh Tuyết, sao cô lại về rồi?”
“Tôi quay lại lấy một vài thứ” Cô
nhìn quanh dò xét một lượt rồi hỏi:
“Chú ba… vẫn chưa về sao?”
Khi rời bệnh viện, cô đã cố ý hỏi
qua và được biết hôm nay anh sẽ xuất
viện.
“Cậu chủ nói sẽ về trễ một chút,
nhưng nếu biết cô trở về, chắc chắn
cậu ấy sẽ rất vui”
“.
.
Ô” Du Ánh Tuyết gật đầu nhưng
cũng không nói thêm lời nào.
Sau khi
tắm rửa, ăn tối xong, cô tùy tiện lên lầu
thu dọn vài thứ rồi đem xuống lầu.
Màn đêm tĩnh mịch đã buông xuống.
Cô đợi ở đại sảnh liên tục đi tới đi
lui, nhìn ra ngoài thăm dò mấy lần
nhưng đều không nghe thấy tiếng xe.
Anh mới xuất viện đã bận rộn đến
khuya như vậy, thân thể thật sự có thể
chịu được sao?
Cô thở dài một hơi, ôm gối ngồi lùi
dựa vào ghế sô pha.
“Cô Ánh Tuyết, đã muộn rồi, mọi
người đều đã ngủ, sao cô không đi
nghỉ ngơi?”
Người giúp việc đến khuyên nhủ cô.
Đồng hồ đã điểm hơn mười một
giờ, ngay cả người giúp việc cũng đã đi
ngủ hết.
Du Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Tôi chờ
một lát, cô đi ngủ trước đi”
“Nhưng cậu chủ vẫn chưa trở về…”
“Không sao, cô đi ngủ đi, có tôi đây rồi.
Người giúp việc nhịn không được
ngáp một cái, gật đầu nói: “Vậy tôi đi
nghỉ ngơi trước, cô Ánh Tuyết, ngủ
ngon”
Người giúp việc đi ngủ, để lại Du
Ánh Tuyết một mình trong căn biệt thự
†o lớn.
Ánh đèn quá chói lọi khiến cả căn
biệt thự càng thêm trống trải.
Trước
đây Kiều Phong Khang hiếm khi trở lại
đây, cả ngôi nhà đều là lãnh địa của cô,
gần như là thiên đường của riêng cô,
nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy trống
trải vào lúc đó.
Cô không thể hiểu rốt cuộc bản
thân mình làm sao vậy.
Cô đứng dậy, chạm vào tường, lần
lượt tắt đèn, chỉ còn lại một ngọn đèn
tường mờ ảo.
Cứ như thế này, cảm
giác trống trải mới biến mất.
Cô tắt tivi rồi lặng lẽ thu mình trên
ghế sô pha, tiếp tục chờ đợi.
Tối nay anh có quay lại không? Đột
nhiên cô không chắc chắn lắm…
Tô Hoàng Quyên đã chăm sóc cho
anh, chẳng lẽ… đêm nay, anh đã đi đến
gặp cô ta sao?
Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghế
sô pha suy nghĩ lung tung, cô trở mình
ôm chặt cái gối vào trong lòng ngực.
Hình như ngực như bị ai đó bóp chặt.
Ở bên kia.
Kiều Phong Khang uống hơi nhiều
nên anh đã tìm lý do để đi ra ngoài
trước.
Tô Hoàng Quyên lập tức chạy lại
đỡ anh khi thấy anh lảo đảo đi ra, đau
lòng nói: “Anh còn chưa hồi phục hẳn,
sao lại uống nhiều như vậy?”
Anh nheo mắt nhìn cô ta thật lâu
mới nhìn rõ được.
Sau đó anh giật
mạnh chiếc cà vạt đang quấn quanh
cổ, khàn giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Em biết tối nay anh có buổi xã
giao, chỉ là sợ anh uống quá nhiều cho
nên em đã gọi cho Nghiêm Danh Sơn
để hỏi.
Quả nhiên là anh uống rất
nhiều, để em đưa anh về trước”
“Không cần, tự tôi có thể đi được”
Kiều Phong Khang đẩy Tô Hoàng
Quyên ra, từ chối lòng tốt của cô ta.
Anh dựa vào vách tường, chật vật
đi từng bước về phía trước.
Rõ ràng là đã say, nhưng sao trái
tim vẫn tỉnh táo như vậy?
Hơn nữa…
Lại tỉnh táo một cách bất thường.
Có chua xót, có đau đớn, còn có
nghĩ tới một người…
Đặc biệt là càng nghĩ tới lại càng
đau đớn hơn.
Tô Hoàng Quyên khó chịu khi nhìn
bộ dạng say xỉn của anh, cô ta chưa
bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật này
của anh cả.
Người đàn ông luôn cao cao tại
thượng, không chê vào đâu được, giờ
phút này lại suy sụp vì một con nhóc
như vậy…
Trong lòng cô ta bỗng dâng lên
một niềm thù hận cộng với sự ghen tị.
Cô ta hít một hơi thật sâu, bước lên
đôi giày cao gót và lon ton chạy theo.
Không biết đã qua bao lâu, khi Du
Ánh Tuyết cuộn mình trên ghế sô pha
chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có tiếng
động ở cửa.
“Phong Khang, anh cẩn thận một
chút… để em lấy giày cho anh”
Đó là giọng của Tô Hoàng Quyên,
rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
Du Ánh Tuyết lập tức tỉnh ngủ, cô
không đứng dậy mà ôm chặt cái gối
hơn và thu mình vào bóng tối sâu hơn.
Tối nay, có vẻ như cô đã quay lại
không đúng lúc rồi.
Kiều Phong Khang thay giày, Tô
Hoàng Quyên cởi đôi giày cao gót và
bước trên mặt đất.
“c** q**n áo trước đi, em dìu anh lên lầu”
Tô Hoàng Quyên giúp Kiều Phong
Khang c** q**n áo trên người anh.
Anh nhìn cô ta chằm chằm với đôi
mắt mơ hồ, nhiệt độ xung quanh càng
ngày càng nóng.
Đột nhiên anh đưa tay
ra choàng qua eo cô ta, với một chút
cố gắng, anh đã ôm cô ta vào lòng.
Rất gần, gần đến mức hơi thở của
anh bao bọc hết cơ thể của cô ta.
Trong lòng Tô Hoàng Quyên mừng
rỡ như điên, run rẩy nhìn người đàn ông
mà mình mê đắm này, cô ta không thể
tin được mà cất tiếng gọi: “Phong
Khang…”
“Đêm nay, tôi không cho cô đi.
”
Đôi mắt anh rực cháy, và một tia
d*c v*ng mãnh liệt bùng lên.
Cả người Tô Hoàng Quyên như sắp
bị bỏng, hai tay ôm lấy cổ anh trìu mến:
“Được, tối nay em sẽ không đi…”
Đây là khoảnh khắc cô ta đã chờ
đợi trong nhiều năm…
Ở một góc sô pha, Du Ánh Tuyết
cắn chặt góc gối.
“Như vậy mới ngoan.
”
Anh khàn khàn thở ra một hơi, hai
lòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt Tô
Hoàng Quyên, trong mắt hiện lên một
tia đau lòng: “Nói cho tôi biết, cô vẫn
rất ngoan… Thật ra, cô không hề ngủ
với cậu ta đúng không? Nhất định là cô
đang cố tình chọc giận tôi thôi đúng
không?”
.
.
” Lời nói này khiến cơ thể Tô
Hoàng Quyên đột nhiên run lên, giống
như bị một gáo nước lạnh dội xuống.
Vừa rồi còn vui mừng bao nhiêu thì
lúc này trái tim lại lạnh lẽo, đau đớn,
không cam lòng bấy nhiêu.
Anh ấy thực sự coi mình là Du Ánh
Tuyết sao?
“Phong Khang, anh say rồi.
”
Cô ta gạt tay anh ra.
“Tôi say, nhưng tôi vẫn phát điên vì
ghen đấy” Kiều Phong Khang đè cô ta
vào tường, trong đôi mắt sâu thẳm
hiện lên tia lửa giận và ghen tị, có thể
thiêu đốt người ta thành tro tàn: “Cô
không biết tôi yêu cô đến nhường nào,
không biết tôi quan tâm đến cô như thế
nào đúng không? Nếu sớm biết cô có
thể dễ dàng lên giường với người khác
như vậy thì tôi đã sớm lên giường với
cô rồi! Tôi thật điên rô và ngu ngốc nên
mới cẩn thận từng chút như vậy, vì tôi
sợ cô bị đau, sợ cô bị tổn thương, tôi
điên rồi nên mới có thể chờ cô như thế”
Hốc mắt của Tô Hoàng Quyên lập
tức đỏ lên.
Những lời yêu thương này nên là gì đây?
Nhưng những lời này đẹp làm sao,
sắc bén làm sao vào lúc này lại như
một nhát dao cứa vào tim cô ta.
Cô ta vừa khóc vừa đẩy anh ra:
“Anh tỉnh lại đi!”
Như trút được nỗi đau đè nén bấy
lâu nay trong lồng ngực, Kiều Phong
Khang mạnh mẽ cắn lên môi cô ta một cái.
Không thể chịu nổi nữa, anh dùng
một lòng bàn tay to chà xát v**t v*
khắp người cô ta.
Người đàn ông này chính là cây
thuốc phiện.
Biết rằng trước mặt có
vách núi, rơi xuống sẽ vỡ tan từng
mảnh, biết là vô cùng đau đớn, nhưng
lại cứ đắm chìm không thể thoát ra
được.
Tô Hoàng Quyên không muốn
đẩy anh ra, cô ta hừ một tiếng rồi chủ
động móc chân mình quanh eo người
đàn ông.
Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghế
sô pha chặt hơn.
Một góc gối đã ướt
đẫm vì vết cắn của cô.
Bên tai cô là tiếng thổ lộ tình cảm
của một người đàn ông, một nam nữ
quấn quýt nhau mãnh liệt.
Cô nhắm chặt hai mắt, hàng lông
mi run rẩy kịch liệt.
Lông ngực đau
nhức, ngay cả vành mắt và đầu mũi
cũng đều đau nhức.
Cô rất muốn khóc,
cô hối hận, lẽ ra đêm nay cô không nên
trở về, không nên ở chỗ này.
Đúng lúc này, hai bóng người
vướng víu ngã vào sô pha khi Du Ánh
Tuyết đang miên man suy nghĩ.
Cô hoảng sợ co rúm người lại.
Ngay sau đó là tiếng hô to của Tô
Hoàng Quyên: “Ai? Ai ở đây?”
Cuộc mây mưa bị gián đoạn, đôi
nam nữ lập tức tách ra.
Du Ánh Tuyết hy vọng mình có thể
tàng hình vào lúc này, để họ không nhìn
thấy mình, và để bản thân… không nhìn
thấy họ…
Nhưng mà cô không có năng lực
như vậy.
Cô ôm gối chật vật ngồi thẳng dậy,
ánh mắt lấp lánh rơi vào trên cơ thể hai
người đang mặc quần áo xộc xệch,
sau đó nhanh chóng rời đi, hai tay cô
nắm chặt: “Tôi… tôi không phải muốn
quấy rầy các người đâu”
“Du Ánh Tuyết?”
Hàng lông mày của Tô Hoàng
Quyên khẽ nhếch lên.
“Sao cô lại…” Kiều Phong Khang
ngạc nhiên, mọi động tác của anh đều
đóng băng ngay tại chỗ.
Anh nhìn Du Ánh Tuyết với ánh mắt
không thể tin được, cảm giác say xỉn
đã tan biến hơn phân nửa.
Chết tiệt, anh thật sự đã coi Tôi
Hoàng Quyên là cô.
Suýt nữa thì … Suýt chút nữa đã
gây ra một sai lầm lớn rồi.
Với một tiếng thầm chửi rủa, anh
khó chịu buông Tô Hoàng Quyên ra,
xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Xấu hổ, nhất thời không có chỗ
nào trốn.
Anh điên rồi, điên rồi nên mới coi
cơ thể của người phụ nữ khác là của cô.
Thật lâu sau, trong không khí chỉ
còn lại sự bức bối, ngột ngạt.
Du Ánh
Tuyết ôm gối ngồi đó, không biết phải
làm sao.
“Xin lỗi” Cuối cùng, Kiều Phong
Khang lên tiếng trước.
Giọng nói ngại ngùng xen lẫn với
đủ loại cảm giác phức tạp.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy đau
nhói trong tim.
Cô ta biết rằng lời xin lỗi
này là nói với mình.
“Người nên nói xin lỗi là tôi.
Tôi
không nên quay lại.
Các người cứ tiếp
tục đi, tôi lên lầu là được rồi” Du Ánh
Tuyết nghĩ rằng lời xin lỗi đó là đang
nói với cô, vì thế cô nói xong thì đứng
dậy, cúi đầu cất bước.
“Cô ngồi xuống!”
Kiều Phong Khang nghiêm nghị hét lên.
Trong không gian tĩnh mịch, âm
thanh đó thật chấn động lòng người.
Câu nói “các người cứ tiếp tục” có
nghĩa là gì?
Hốc mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe,
không biết là vì anh rống lên như thế,
hay là… vì lý do khác.
“Tôi tiễn cô ra ngoài”
Kiều Phong Khang không dám nhìn
cô, chỉ nói chuyện với Tô Hoàng Quyên,
so với thái độ cáu kỉnh vừa rồi, lúc này
anh đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Đôi mắt Du Ánh Tuyết trở nên căng
thẳng hơn, cắn chặt môi dưới.
Tô Hoàng Quyên hít thở sâu và cố
bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Tóc tai
bù xù được vén ra sau tai, cô ta đứng
dậy nói: “Được.
”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Du Ánh Tuyết
ngơ ngác nhìn đôi bóng dáng bước ra cưa.
Là chính cô đã làm phiền họ, đêm
nay cô thực sự không nên trở lại.
Một lát sau.
Để tránh những chuyện như vậy
xảy ra một lần nữa, có phải cô thật sự
không nên sống ở đây nữa không?
Cô đặt gối xuống, cố kìm nén nỗi
buồn trong lòng.
Cô liếc nhìn đống
hành lý trong góc, bước tới và nắm
chắc tay cầm.
Vốn dĩ chỉ muốn ở lại bên chỗ Kiều
Minh Đức thêm vài ngày, nhưng bây
giờ… có phải cô nên đổi ý định không?
Kiều Phong Khang tiễn Tô Hoàng
Quyên đi, hít một hơi thật sâu, xoa dịu
cảm xúc và quay lại.
Vừa quay lại, anh đã thấy Du Ánh
Tuyết đang đứng trước mặt với hành lý
của mình.
Hàng lông mày thanh cao bỗng
nhíu chặt lại.
“Như thế nào? Trong khoảng thời
gian này còn chưa bồi dưỡng đủ tình
cảm với Minh Đức sao, còn định dọn
về sống chung với nó nữa à?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt lạnh
lùng và ngôn ngữ giêu cợt cất lên thật
thâm độc.
“Không liên quan gì đến Minh Đức.
Chỉ là…” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng thở
dài, cố gắng bỏ qua trái tim đang nặng
trĩu không giải thích được: “Tôi nghĩ tôi
sống ở đây không thích hợp lắm”
.
Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: AutumnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về. ”Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong… “Biết rồi, tối nay em sẽ về.Hơn nữa,dù muốn ở nhà anh cũng phải về thudọn đồ đạc, không thể ngày nào cũngmặc đồ ngủ của anh được”“Nói cũng đúng, vậy anh tới đónem, đưa em tới chỗ chú ba nhé?”“Đừng, chúng ta không tiện đườngđâu, em đi tàu về với đồng nghiệp làđược rồi”Du Ánh Tuyết không cho Kiều MinhĐức tới đón nên anh ta cũng không cốgắng nài nỉ nữa.Sau khi tan làm, Du Ánh Tuyết lấyđiện thoại di động nhìn qua một lúc,sau đó bắt tàu điện ngầm trở về biệtthự.Dì Lý vừa ngạc nhiên vừa vui mừngkhi thấy Du Ánh Tuyết trở về.“Cô Ánh Tuyết, sao cô lại về rồi?”“Tôi quay lại lấy một vài thứ” Cônhìn quanh dò xét một lượt rồi hỏi:“Chú ba… vẫn chưa về sao?”Khi rời bệnh viện, cô đã cố ý hỏiqua và được biết hôm nay anh sẽ xuấtviện.“Cậu chủ nói sẽ về trễ một chút,nhưng nếu biết cô trở về, chắc chắncậu ấy sẽ rất vui”“..Ô” Du Ánh Tuyết gật đầu nhưngcũng không nói thêm lời nào.Sau khitắm rửa, ăn tối xong, cô tùy tiện lên lầuthu dọn vài thứ rồi đem xuống lầu.Màn đêm tĩnh mịch đã buông xuống.Cô đợi ở đại sảnh liên tục đi tới đilui, nhìn ra ngoài thăm dò mấy lầnnhưng đều không nghe thấy tiếng xe.Anh mới xuất viện đã bận rộn đếnkhuya như vậy, thân thể thật sự có thểchịu được sao?Cô thở dài một hơi, ôm gối ngồi lùidựa vào ghế sô pha.“Cô Ánh Tuyết, đã muộn rồi, mọingười đều đã ngủ, sao cô không đinghỉ ngơi?”Người giúp việc đến khuyên nhủ cô.Đồng hồ đã điểm hơn mười mộtgiờ, ngay cả người giúp việc cũng đã đingủ hết.Du Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Tôi chờmột lát, cô đi ngủ trước đi”“Nhưng cậu chủ vẫn chưa trở về…”“Không sao, cô đi ngủ đi, có tôi đây rồi.Người giúp việc nhịn không đượcngáp một cái, gật đầu nói: “Vậy tôi đinghỉ ngơi trước, cô Ánh Tuyết, ngủngon”Người giúp việc đi ngủ, để lại DuÁnh Tuyết một mình trong căn biệt thự†o lớn.Ánh đèn quá chói lọi khiến cả cănbiệt thự càng thêm trống trải.Trướcđây Kiều Phong Khang hiếm khi trở lạiđây, cả ngôi nhà đều là lãnh địa của cô,gần như là thiên đường của riêng cô,nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy trốngtrải vào lúc đó.Cô không thể hiểu rốt cuộc bảnthân mình làm sao vậy.Cô đứng dậy, chạm vào tường, lầnlượt tắt đèn, chỉ còn lại một ngọn đèntường mờ ảo.Cứ như thế này, cảmgiác trống trải mới biến mất.Cô tắt tivi rồi lặng lẽ thu mình trênghế sô pha, tiếp tục chờ đợi.Tối nay anh có quay lại không? Độtnhiên cô không chắc chắn lắm…Tô Hoàng Quyên đã chăm sóc choanh, chẳng lẽ… đêm nay, anh đã đi đếngặp cô ta sao?Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghếsô pha suy nghĩ lung tung, cô trở mìnhôm chặt cái gối vào trong lòng ngực.Hình như ngực như bị ai đó bóp chặt.Ở bên kia.Kiều Phong Khang uống hơi nhiềunên anh đã tìm lý do để đi ra ngoàitrước.Tô Hoàng Quyên lập tức chạy lạiđỡ anh khi thấy anh lảo đảo đi ra, đaulòng nói: “Anh còn chưa hồi phục hẳn,sao lại uống nhiều như vậy?”Anh nheo mắt nhìn cô ta thật lâumới nhìn rõ được.Sau đó anh giậtmạnh chiếc cà vạt đang quấn quanhcổ, khàn giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”“Em biết tối nay anh có buổi xãgiao, chỉ là sợ anh uống quá nhiều chonên em đã gọi cho Nghiêm Danh Sơnđể hỏi.Quả nhiên là anh uống rấtnhiều, để em đưa anh về trước”“Không cần, tự tôi có thể đi được”Kiều Phong Khang đẩy Tô HoàngQuyên ra, từ chối lòng tốt của cô ta.Anh dựa vào vách tường, chật vậtđi từng bước về phía trước.Rõ ràng là đã say, nhưng sao tráitim vẫn tỉnh táo như vậy?Hơn nữa…Lại tỉnh táo một cách bất thường.Có chua xót, có đau đớn, còn cónghĩ tới một người…Đặc biệt là càng nghĩ tới lại càngđau đớn hơn.Tô Hoàng Quyên khó chịu khi nhìnbộ dạng say xỉn của anh, cô ta chưabao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật nàycủa anh cả.Người đàn ông luôn cao cao tạithượng, không chê vào đâu được, giờphút này lại suy sụp vì một con nhócnhư vậy…Trong lòng cô ta bỗng dâng lênmột niềm thù hận cộng với sự ghen tị.Cô ta hít một hơi thật sâu, bước lênđôi giày cao gót và lon ton chạy theo.Không biết đã qua bao lâu, khi DuÁnh Tuyết cuộn mình trên ghế sô phachuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có tiếngđộng ở cửa.“Phong Khang, anh cẩn thận mộtchút… để em lấy giày cho anh”Đó là giọng của Tô Hoàng Quyên,rất dịu dàng và nhẹ nhàng.Du Ánh Tuyết lập tức tỉnh ngủ, côkhông đứng dậy mà ôm chặt cái gốihơn và thu mình vào bóng tối sâu hơn.Tối nay, có vẻ như cô đã quay lạikhông đúng lúc rồi.Kiều Phong Khang thay giày, TôHoàng Quyên cởi đôi giày cao gót vàbước trên mặt đất.“c** q**n áo trước đi, em dìu anh lên lầu”Tô Hoàng Quyên giúp Kiều PhongKhang c** q**n áo trên người anh.Anh nhìn cô ta chằm chằm với đôimắt mơ hồ, nhiệt độ xung quanh càngngày càng nóng.Đột nhiên anh đưa tayra choàng qua eo cô ta, với một chútcố gắng, anh đã ôm cô ta vào lòng.Rất gần, gần đến mức hơi thở củaanh bao bọc hết cơ thể của cô ta.Trong lòng Tô Hoàng Quyên mừngrỡ như điên, run rẩy nhìn người đàn ôngmà mình mê đắm này, cô ta không thểtin được mà cất tiếng gọi: “PhongKhang…”“Đêm nay, tôi không cho cô đi.”Đôi mắt anh rực cháy, và một tiad*c v*ng mãnh liệt bùng lên.Cả người Tô Hoàng Quyên như sắpbị bỏng, hai tay ôm lấy cổ anh trìu mến:“Được, tối nay em sẽ không đi…”Đây là khoảnh khắc cô ta đã chờđợi trong nhiều năm…Ở một góc sô pha, Du Ánh Tuyếtcắn chặt góc gối.“Như vậy mới ngoan.”Anh khàn khàn thở ra một hơi, hailòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt TôHoàng Quyên, trong mắt hiện lên mộttia đau lòng: “Nói cho tôi biết, cô vẫnrất ngoan… Thật ra, cô không hề ngủvới cậu ta đúng không? Nhất định là côđang cố tình chọc giận tôi thôi đúngkhông?”..” Lời nói này khiến cơ thể TôHoàng Quyên đột nhiên run lên, giốngnhư bị một gáo nước lạnh dội xuống.Vừa rồi còn vui mừng bao nhiêu thìlúc này trái tim lại lạnh lẽo, đau đớn,không cam lòng bấy nhiêu.Anh ấy thực sự coi mình là Du ÁnhTuyết sao?“Phong Khang, anh say rồi.”Cô ta gạt tay anh ra.“Tôi say, nhưng tôi vẫn phát điên vìghen đấy” Kiều Phong Khang đè cô tavào tường, trong đôi mắt sâu thẳmhiện lên tia lửa giận và ghen tị, có thểthiêu đốt người ta thành tro tàn: “Côkhông biết tôi yêu cô đến nhường nào,không biết tôi quan tâm đến cô như thếnào đúng không? Nếu sớm biết cô cóthể dễ dàng lên giường với người khácnhư vậy thì tôi đã sớm lên giường vớicô rồi! Tôi thật điên rô và ngu ngốc nênmới cẩn thận từng chút như vậy, vì tôisợ cô bị đau, sợ cô bị tổn thương, tôiđiên rồi nên mới có thể chờ cô như thế”Hốc mắt của Tô Hoàng Quyên lậptức đỏ lên.Những lời yêu thương này nên là gì đây?Nhưng những lời này đẹp làm sao,sắc bén làm sao vào lúc này lại nhưmột nhát dao cứa vào tim cô ta.Cô ta vừa khóc vừa đẩy anh ra:“Anh tỉnh lại đi!”Như trút được nỗi đau đè nén bấylâu nay trong lồng ngực, Kiều PhongKhang mạnh mẽ cắn lên môi cô ta một cái.Không thể chịu nổi nữa, anh dùngmột lòng bàn tay to chà xát v**t v*khắp người cô ta.Người đàn ông này chính là câythuốc phiện.Biết rằng trước mặt cóvách núi, rơi xuống sẽ vỡ tan từngmảnh, biết là vô cùng đau đớn, nhưnglại cứ đắm chìm không thể thoát rađược.Tô Hoàng Quyên không muốnđẩy anh ra, cô ta hừ một tiếng rồi chủđộng móc chân mình quanh eo ngườiđàn ông.Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghếsô pha chặt hơn.Một góc gối đã ướtđẫm vì vết cắn của cô.Bên tai cô là tiếng thổ lộ tình cảmcủa một người đàn ông, một nam nữquấn quýt nhau mãnh liệt.Cô nhắm chặt hai mắt, hàng lôngmi run rẩy kịch liệt.Lông ngực đaunhức, ngay cả vành mắt và đầu mũicũng đều đau nhức.Cô rất muốn khóc,cô hối hận, lẽ ra đêm nay cô không nêntrở về, không nên ở chỗ này.Đúng lúc này, hai bóng ngườivướng víu ngã vào sô pha khi Du ÁnhTuyết đang miên man suy nghĩ.Cô hoảng sợ co rúm người lại.Ngay sau đó là tiếng hô to của TôHoàng Quyên: “Ai? Ai ở đây?”Cuộc mây mưa bị gián đoạn, đôinam nữ lập tức tách ra.Du Ánh Tuyết hy vọng mình có thểtàng hình vào lúc này, để họ không nhìnthấy mình, và để bản thân… không nhìnthấy họ…Nhưng mà cô không có năng lựcnhư vậy.Cô ôm gối chật vật ngồi thẳng dậy,ánh mắt lấp lánh rơi vào trên cơ thể haingười đang mặc quần áo xộc xệch,sau đó nhanh chóng rời đi, hai tay cônắm chặt: “Tôi… tôi không phải muốnquấy rầy các người đâu”“Du Ánh Tuyết?”Hàng lông mày của Tô HoàngQuyên khẽ nhếch lên.“Sao cô lại…” Kiều Phong Khangngạc nhiên, mọi động tác của anh đềuđóng băng ngay tại chỗ.Anh nhìn Du Ánh Tuyết với ánh mắtkhông thể tin được, cảm giác say xỉnđã tan biến hơn phân nửa.Chết tiệt, anh thật sự đã coi TôiHoàng Quyên là cô.Suýt nữa thì … Suýt chút nữa đãgây ra một sai lầm lớn rồi.Với một tiếng thầm chửi rủa, anhkhó chịu buông Tô Hoàng Quyên ra,xoay người ngồi xuống ghế sô pha.Xấu hổ, nhất thời không có chỗnào trốn.Anh điên rồi, điên rồi nên mới coicơ thể của người phụ nữ khác là của cô.Thật lâu sau, trong không khí chỉcòn lại sự bức bối, ngột ngạt.Du ÁnhTuyết ôm gối ngồi đó, không biết phảilàm sao.“Xin lỗi” Cuối cùng, Kiều PhongKhang lên tiếng trước.Giọng nói ngại ngùng xen lẫn vớiđủ loại cảm giác phức tạp.Tô Hoàng Quyên cảm thấy đaunhói trong tim.Cô ta biết rằng lời xin lỗinày là nói với mình.“Người nên nói xin lỗi là tôi.Tôikhông nên quay lại.Các người cứ tiếptục đi, tôi lên lầu là được rồi” Du ÁnhTuyết nghĩ rằng lời xin lỗi đó là đangnói với cô, vì thế cô nói xong thì đứngdậy, cúi đầu cất bước.“Cô ngồi xuống!”Kiều Phong Khang nghiêm nghị hét lên.Trong không gian tĩnh mịch, âmthanh đó thật chấn động lòng người.Câu nói “các người cứ tiếp tục” cónghĩa là gì?Hốc mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe,không biết là vì anh rống lên như thế,hay là… vì lý do khác.“Tôi tiễn cô ra ngoài”Kiều Phong Khang không dám nhìncô, chỉ nói chuyện với Tô Hoàng Quyên,so với thái độ cáu kỉnh vừa rồi, lúc nàyanh đã dịu dàng hơn rất nhiều.Đôi mắt Du Ánh Tuyết trở nên căngthẳng hơn, cắn chặt môi dưới.Tô Hoàng Quyên hít thở sâu và cốbình tĩnh lại cảm xúc của mình.Tóc taibù xù được vén ra sau tai, cô ta đứngdậy nói: “Được.”Dưới ánh đèn mờ ảo, Du Ánh Tuyếtngơ ngác nhìn đôi bóng dáng bước ra cưa.Là chính cô đã làm phiền họ, đêmnay cô thực sự không nên trở lại.Một lát sau.Để tránh những chuyện như vậyxảy ra một lần nữa, có phải cô thật sựkhông nên sống ở đây nữa không?Cô đặt gối xuống, cố kìm nén nỗibuồn trong lòng.Cô liếc nhìn đốnghành lý trong góc, bước tới và nắmchắc tay cầm.Vốn dĩ chỉ muốn ở lại bên chỗ KiềuMinh Đức thêm vài ngày, nhưng bâygiờ… có phải cô nên đổi ý định không?Kiều Phong Khang tiễn Tô HoàngQuyên đi, hít một hơi thật sâu, xoa dịucảm xúc và quay lại.Vừa quay lại, anh đã thấy Du ÁnhTuyết đang đứng trước mặt với hành lýcủa mình.Hàng lông mày thanh cao bỗngnhíu chặt lại.“Như thế nào? Trong khoảng thờigian này còn chưa bồi dưỡng đủ tìnhcảm với Minh Đức sao, còn định dọnvề sống chung với nó nữa à?”Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt lạnhlùng và ngôn ngữ giêu cợt cất lên thậtthâm độc.“Không liên quan gì đến Minh Đức.Chỉ là…” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng thởdài, cố gắng bỏ qua trái tim đang nặngtrĩu không giải thích được: “Tôi nghĩ tôisống ở đây không thích hợp lắm”.